Sau mấy ngày, Sở Ngọc bắt đầu triển khai đồng thời nhiều lịch dạy học khác nhau trong phủ. Nàng vừa dạy A Man nhận biết mặt chữ và học cách nói chuyện, lại huấn luyện tiếng Anh cấp bốn đến cấp sáu, đồng thời mở lớp ngữ văn trình độ tiểu học. A Man không thông minh, thật sự là không thông minh. Thiên Như Kính tuy xa lạ với cuộc sống phàm tục nhưng suy nghĩ lại rất thấu triệt rõ ràng, học cái gì cũng nhanh. A Man thì khác, hắn bẩm sinh hình như hơi ngốc nghếch. Nghe người khác nói, hắn hiểu được, nhưng tự mình nói thì tương đối khó khăn, nhận mặt chữ cũng rất chậm. Trong một ngày, Thiên Như Kính có thể hiểu và nhớ được hàng trăm từ, còn A Man khó khăn lắm mới học được mười chữ. Cái gọi là học sinh giỏi và học sinh kém, có thể thấy rõ ở hai người này. Dù đã cố tình kéo dài thời gian, nhưng càng ngày Sở Ngọc càng cạn vốn kiến thức để dạy Thiên Như Kính. Đến một ngày, Thiên Như Kính cho nàng biết, hắn có thể hiểu những gì ghi trong chiếc vòng, trừ một phần, chính là lịch sử phương Tây viết bằng tiếng Anh. “Thật không?” Nghe hắn nói vậy, Sở Ngọc khẽ nhíu mày rồi mỉm cười: “Như vậy bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần đến đây nữa. Giao ước lúc trước giữa chúng ta, ngươi cứ tạm thời giữ lấy, trước mắt ta chưa cần đòi thù lao. Tạm biệt!” Thiên Như Kính không ngờ Sở Ngọc lại rõ ràng như thế. Hắn tâm tư trong sáng, trước đó đã sớm phát hiện ra nàng cố tình kéo dài tiến độ dạy học, nhưng không hiểu vì sao lại không hề muốn vạch trần thủ đoạn nho nhỏ này, cứ thế thuận theo ý nàng. Nhưng hắn không ngờ ngày kết thúc đến sớm như vậy, mà lúc chấm dứt, nàng lại không chút nào lưu luyến. Nàng đang nghĩ gì? Tâm tư con gái như kim dưới đáy biển. Thiên Như Kính nghi hoặc, trong đầu bỗng liên tưởng đến câu nói mà hắn đã xem trong tiểu thuyết trên chiếc vòng. Sở Ngọc cúi xuống sắp xếp tài liệu ngữ văn tiểu học để chuẩn bị dạy cho A Man, một lúc lâu sau ngẩng lên thấy Thiên Như Kính vẫn đứng ở ngưỡng cửa, chưa rời đi. Nàng ngạc nhiên hỏi: “Ngươi còn ở đây làm gì?” Không phải muốn tiếp tục đâm đầu vào TOEFL và IELTS đấy chứ? Thật ngại quá, trình độ của nàng còn chưa đến mức đó! Thiên Như Kính không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng. Một lúc sau, hắn mới lặng im xoay người, vừa lúc bắt gặp A Man hưng phấn chạy đến. A Man nhìn thoáng qua Thiên Như Kính với vẻ ngạc nhiên, cũng không hỏi han gì, đi thẳng vào trong phòng: “Công chúa, hôm nay. Dạy cái gì?” Tuy nói vẫn chưa rõ ràng, nhưng đã được rèn luyện một chút, trật tự câu của hắn về cơ bản không sai nhiều lắm. Sở Ngọc nhìn thấy A Man tới liền mỉm cười: “Lại đây! Hôm nay dạy ngươi viết tên của chính mình!” Thiên Như Kính đang bước ra ngoài, nghe thấy tiếng Sở Ngọc, chân dừng một nhịp, hắn khẽ nhíu mày. Chỉ cảm thấy lồng ngực như có thứ gì đó chuyển động, dường như nếm phải một dư vị gọi là thất bại, hương vị đó đang chảy xuôi xuống, mà hắn lại không thể nói rõ là vì duyên cớ gì. Thiên Như Kính tạm dừng trong khoảnh khắc, rồi lại tiếp tục bước đi. A Man tuy hơi vụng về nhưng lại rất biết điều. Thấy Sở Ngọc viết hai chữ “A Man” trên giấy, hắn nhẹ tay cầm lấy chỗ cán sắt của bút lông, cẩn thận dè dặt chấm đầu bút vào nghiên mực, lại cẩn thận dè dặt đứng trước bàn, viết chữ vào giữa tờ giấy trắng. Nhìn vẻ mặt sợ hãi, lo làm hỏng của hắn, Sở Ngọc không khỏi mỉm cười. Nhớ ngày đầu tiên dạy A Man viết chữ, hắn không cẩn thận bóp nát cán bút bằng trúc, cầm cái nào hỏng cái đấy. Tuy A Man đã cẩn thận dùng lực thật nhẹ, nhưng cứ khi nào hắn chuyên tâm là lại vô thức phóng lực mạnh. Thế là sau đó, Sở Ngọc phải sai người thay cán bút bằng sắt. Mặc dù vậy, cán bút hiện giờ cũng đã bị cong méo rồi. Ngay cả ghế cũng vậy, từ lúc bắt đầu tập viết, A Man làm hỏng luôn ghế ngồi, khiến Sở Ngọc lại phải sai người nhanh chóng thay thế. Tuy dụng cụ không ngừng hư hao, nhưng A Man lại học tập rất nghiêm túc. Tuy hắn hơi vụng về, nhưng do chăm chỉ luyện tập nên cũng không tính là Sở Ngọc đã phí công dạy dỗ. Ngược lại, Hoa Thác bên kia sắp không chịu nổi. Thông qua Dung Chỉ, Sở Ngọc đề nghị Hoa Thác dạy võ cho A Man, mục đích là sử dụng sức lực của hắn một cách đúng hướng. Sau vài ngày, Hoa Thác sắp phát điên, nhiều lần chạy tới chỗ Sở Ngọc nói muốn vứt bỏ, không thể nào tiếp tục. Hắn chưa từng gặp một học trò nào vừa…đần lại vừa có sức phá hoại lớn đến thế. Có sức mạnh là tốt, nhưng A Man không khống chế được lực của bản thân, dẫn đến sức phá hoại quá lớn. Mà kiếm thuật của Hoa Thác lại nhẹ nhàng tinh tế, không tài nào dung hòa được với con người A Man. Sau vài ngày Hoa Thác dạy A Man võ nghệ, biệt viện của hắn bị phá hủy đến một nửa, mà kiếm thuật của A Man vẫn không tiến bộ. Hắn toàn chém bổ lung tung, khiến Hoa Thác thân là thầy dạy cảm thấy rất bi ai. Sở Ngọc vừa nghĩ vừa muốn phì cười, bỗng nghe thấy A Man kêu lên: “Công chúa, ta viết xong rồi!” Nàng nhìn trên mặt bàn. Tờ giấy trắng phủ kín hai chữ “A Man” lít nhít líu nhíu, những chữ viết đầu tiên trông như gà bới, càng về sau càng dễ nhìn hơn, có tiến bộ rõ ràng. Sở Ngọc thấy khuôn mặt A Man lấm tấm mồ hôi, nhưng cặp mắt màu hổ phách tràn đầy hưng phấn. Nàng không nhịn được vươn tay xoa đầu hắn: “Ngoan, hôm nay ngươi viết rất tốt!” Hắn có sức khỏe phi phàm, bình thường di chuyển vật nặng năm, sáu trăm cân cũng không cần thở mạnh. Nhưng hôm nay, hắn lại tập trung viết chữ đến toát cả mồ hôi, mới thấy hắn cũng rất chú ý học viết tên mình, khiến Sở Ngọc thấy vui vẻ. A Man học xong tên mình, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, vừa nắm chặt cán bút đã cong méo, vừa hỏi: “Công chúa, tên, viết thế nào?” Sở Ngọc chớp chớp mắt, thay một tờ giấy khác, viết tên mình lên đó: Sở Ngọc. Không phải Lưu Sở Ngọc, mà là Sở Ngọc. Nàng đặt bút xuống, nhẹ nhàng nói: “Đây là tên ta, nhưng hôm nay ngươi đã học được mười chữ rồi, không cần luyện tập thêm nữa. Ngày mai chúng ta tiếp tục!” A Man nhìn chằm chằm hai chữ trên giấy rất lâu, rồi nghiêm túc gật đầu. Khi A Man rời đi rồi, ý cười trên gương mặt Sở Ngọc biến mất trong nháy mắt. Nàng buông lỏng người trên chiếc ghế đàn hương, ánh mắt mờ mịt. Từ huyện Sơn Âm trở về, nàng đại khái có thể xác định, người sau này sẽ ám sát Lưu Tử Nghiệp và soán ngôi hoàng đế chính là vị “đất Tương có thiên tử” Tương Đông vương Lưu Úc. Nếu không phát sinh chuyện bốn đứa bé và Mặc Hương bị giết, phải chăng nàng sẽ không ngần ngại mà ra tay trợ giúp Lưu Tử Nghiệp? Nhưng hiện tại, nàng không xác định được, có nên tiếp tục hay không. “Thỏ khôn ba lỗ”, hiện nay nàng đã âm thầm xây dựng được mấy cái “hang”. Nếu muốn bỏ chạy, nàng có thể dẫn theo vài thuộc hạ thân tín trong phủ lén lút chạy trốn, mai danh ẩn tích, đến nơi không có ai nhận ra. Trước mắt, đây là biện pháp an toàn nhất, cũng tốn ít công sức nhất. Nhưng nàng không cam tâm. Nàng không cam tâm dùng biện pháp cuối cùng khi chưa cố gắng hết sức, không cam tâm làm một kẻ thất bại thảm hại mà chạy trốn, đó là khát khao mãnh liệt trong lòng nàng. Nhưng giây phút nhìn thấy Mặc Hương chết, cảm giác bất lực bỗng nhiên len lỏi và lớn dần lên trong tâm trí nàng. Phảng phất có một âm thanh trong đáy lòng thúc giục: nhất định phải làm một điều gì đó!***Ban đêm, Hoa Thác đang ngủ say bỗng linh cảm có điều khác thường, nhanh như chớp vội bật dậy rút kiếm dưới gối. Ánh kiếm sáng loáng như độc xà chỉ thẳng vào bóng người đứng bên giường. Chưa đâm trúng đối phương, hắn bỗng dừng động tác, trừng mắt mắng: “Muốn chết sao! Ngươi vào cửa sao không có tiếng động nào! Suýt chút nữa ta tưởng là kẻ địch, định giết rồi!” Cười dài đứng bên giường Hoa Thác, chính là Dung Chỉ cả người y phục tuyết trắng. Hoa Thác thở phào mà lòng vẫn thấy kinh hãi. Hắn vui mừng vì kịp thời nhìn thấy đối phương. Hàng ngày hắn thường ra chiêu sát thương cực mạnh, một kiếm này nhằm thẳng cổ họng, nếu đâm tới, mà Dung Chỉ không kịp tránh… Dung Chỉ nhìn mũi kiếm cách yết hầu mình chỉ nửa thước vẫn chưa buông, mỉm cười thản nhiên: “Sao ta biết được ngươi lại ngủ say như thế? Nếu là trước kia, khi ta tiến vào, ngươi phải sớm nhận ra mới đúng!” Hoa Thác thở dài nặng nề: “Chỉ tại trưởng công chúa điện hạ mang về cái tên nô lệ da đen kia... Ta vốn nghĩ sức khỏe hắn vô địch, học võ rất tốt, ngờ đâu lại ngu ngốc không có thuốc chữa. Thật uổng phí ột sức lực kinh người lại không được vận dụng đúng chỗ, làm ta dạy mệt muốn chết!” Dung Chỉ hơi nhếch khóe miệng: “Tối nay ta tới là để giải trừ phiền toái cho ngươi đây!” Hoa Thác lập tức mở to mắt, rất hưng phấn hỏi: “Giải trừ thế nào? Giết tên da đen, hủy thi thể, xóa dấu vết?”