Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
Chương 84 : Phiên ngoại 2
Trang Yến Bắc ôm sát Chu Nam Quân, thấp giọng cười: “Không ngờ anh còn nhớ rõ.”
Đây là câu trả lời phỏng vấn của cậu nhiều năm về trước, lúc ấy thật ra cậu chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Chu Nam Quân ghi tạc trong lòng, mấy năm trôi qua cũng không hề quên.
“Đương nhiên.” – Chu Nam Quân vô cùng tự hào.
“Đủ rồi đủ rồi! Nhưng đừng có show ân ái trước mặt cẩu độc thân là chúng tôi đây! Muốn mù mắt chó rồi!”
Lâm Trạch An thật sự nhìn không được, vội vàng mở miệng ngăn cản.
“Các cậu là cẩu độc thân? Cậu chắc chắn chứ?” – Chu Nam Quân quét mắt một vòng đến mọi người xung quanh, “Nơi ngoại trừ cẩu độc thân là cậu, không còn con cẩu nào khác đâu.”
“Cái gì?” – Lâm Trạch An theo bản năng nhìn về phía Triệu Ngải Học, nhưng rất nhanh cậu liền nhớ tới lần trước Triệu Ngải Học gửi tin nhắn WeChat cho bọn họ tuyên bố đã thoát ế, lập tức cứng họng, “Hình như thật sự chỉ còn tôi là cẩu độc thân……”
Chu Nam Quân vỗ vỗ bả vai Lâm Trạch An: “Nén bi thương.”
Lâm Trạch An vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, lúc còn học đại học, trong ký túc xá có bốn người thì chỉ mình cậu có bạn gái, kết quả sau tốt nghiệp trong tất cả mọi người thì cũng chỉ có mình cậu độc thân! Đúng là phong thủy thay đổi thường xuyên a!
Mấy người thật lâu không gặp mặt, trò chuyện trò chuyện thẳng khuya, Triệu Ngải Học nhìn nhìn thời gian, tỏ vẻ thời gian không còn sớm, xin phép về trước.
“Sao lại về sớm như vậy a? Đã nói đêm nay không say không về cơ mà!” – Lâm Trạch An bất mãn.
“Ngày mai cậu không phải đi làm à?” Chu Nam Quân hỏi Lâm Trạch An.
Lâm Trạch An cười hắc hắc: “Gần đây tôi bận quá nên công ty thật vất vả mới cho tôi hai ngày để nghỉ ngơi, lúc đầu vốn định đi du lịch thả lỏng một chút, kết quả vừa nhận được lời triệu hồi của cậu, tôi lập tức bay đến đây tìm mọi người, thấy tôi coi trọng các cậu không?”
“Quá coi trọng!” – Chu Nam Quân gật gật đầu, “Xem như cậu tốt tính, đêm nay không say không về!”
“Nếu vậy chỉ có mình chúng ta say à!” – Lâm Trạch An hừ một tiếng.
Triệu Ngải Học ngày mai còn phải đi làm, cuối cùng vẫn rời đi từ sớm.
Triệu Ngải Học chưa đi được bao lâu, chuông điện thoại của Tạ Nghiêu Thần cũng vang lên.
Tạ Nghiêu Thần tiếp xong điện thoại liền hướng tới cười cười tỏ ý xin lỗi: “Vị kia nhà tôi tan tầm, tôi cũng phải đi rồi.”
“Không gọi người ta lại đây cùng nhau uống một chén sao?” – Lâm Trạch bất mãn.
“Cậu ấy đã ở dưới rồi.” – Tạ Nghiêu Thần thở dài một hơi, “Nhưng ngày mai cậu ấy phải đi làm, uống rượu thì thôi, lần sau có thời gian chúng ta lại làm một bữa.”
Lâm Trạch An tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không có cách nào, rốt cuộc vẫn phải để cho mọi người rời đi.
Tạ Nghiêu Thần đi, Chu Nam Quân ngồi ở bên cửa sổ quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, dưới lầu có một người đang đứng, người nọ cao cao gầy gầy, mặc một kiện sơ mi trắng, khí chất cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì vấn đề góc độ nên cậu không thấy rõ được khuôn mặt của người đó.
Rất nhanh, Tạ Nghiêu Thần đã xuống tới tầng dưới, cùng người kia sóng vai cùng nhau rời đi.
Mắt thấy bóng dáng hai người kia dần dần biến mất, Chu Nam Quân bỗng nhiên cảm thấy trên eo một trận căng thẳng, lúc quay đầu lại nhìn liền thấy Trang Yến Bắc vẻ mặt tủi thân.
“Anh đang nhìn cái gì?”
“Không nhìn cái gì hết.” – Chu Nam Quân ho khan hai tiếng, “Em đừng ôm chặt như vậy, anh sắp không thở nổi.”
“Vậy anh đừng luôn luôn nhìn chằm chằm những người đàn ông khác.” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng.
“Nào có? Những người đàn ông ngoài kia làm sao đẹp bằng em.” – Chu Nam Quân cau mày giả vờ đăm chiêu.
“Này này! Chú ý quan sát! Nơi này vẫn còn người khác đấy!” – Lâm Trạch An thật sự nhìn không được, nhịn không được mở miệng nhắc nhở hai vị đang không coi ai ra gì kia một chút.
“Thì ra nơi này còn có người khác a.” – Chu Nam Quân có vẻ như lúc này mới phát hiện ra Lâm Trạch An từ nãy tới giờ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cậu quay đầu liếc Lâm Trạch An một cái, “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
“Tôi nói muốn đi khi nào?” – Lâm Trạch An khóe miệng co giật, “Thôi thôi, nếu bọn họ đã đi rồi, một mình tôi ở lại cũng thật không có ý tứ, tôi đi đây, lần sau có thời gian lại hẹn một buổi.”
“Chào, lần sau gặp.”
“Cậu không định giữ tôi ở lại thêm chút nữa sao?” – Lâm Trạch An vẻ mặt thương tâm.
“Cậu ở lại làm gì? Buổi tối định chơi ba người à?” – Chu Nam Quân mặt không đổi sắc mà nói.
“Cậu học hư!” – Lâm Trạch An vẻ mặt khiếp sợ, “Trước đây cậu không phải như thế! Trước kia cậu rất thuần khiết!”
Trang Yến Bắc yên lặng ôm lấy eo Chu Nam Quân, sau đó liếc Lâm Trạch An một cái, dùng ánh mắt tiễn khách.
“Được rồi, tôi biết rồi, đi đây.” – Lâm Trạch An một bên cảm khái một bên đeo kính râm,
“Một đại minh tinh như tôi đi đến ngóc ngách nào mà không được mọi người vui vẻ nghênh đón? Cũng chỉ có ở quán bar này mới bị các cậu ghét bỏ, quán bar nơi khác có mời tôi cũng chẳng thèm đến đâu!”
Lâm Trạch An đi rồi, tầng hai chỉ còn lại hai người Trang Yến Bắc và Chu Nam Quân.
Trang Yến Bắc thừa lúc Chu Nam Quân không để ý, một phen ôm lấy cổ Chu Nam Quân, ở trên gò má hơi phiếm hồng vì uống rượu của Chu Nam Quân hôn một cái.
Chu Nam Quân dính chút men say mông lung trừng mắt nhìn Trang Yến Bắc: “Em làm gì đó?”
Trang Yến Bắc trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Chiều nay mẹ gọi điện thoại cho em.”
Chu Nam Quân vừa mới mơ mơ màng màng một giây đã lập tức lên lại dây cót tinh thần: “…… Mẹ em?”
Cậu nháy mắt ngồi lại ngay ngắn, ngơ ngác nhìn về phía Trang Yến Bắc: “Mẹ em gọi điện làm gì?”
Từ khi Trang Yến Bắc come out với gia đình đến nay, đã lâu rồi Trang Yến Bắc chưa liên hệ với người trong nhà, cho dù có về thì ba cũng không cho cậu vào cửa.
Trang Yến Bắc yên lặng một hồi, thấy đôi mắt nhỏ chứa đầy sự bất an của Chu Nam Quân, bỗng nhiên bật cười: “Hai ngày sau là sinh nhật ba em, mẹ bảo em về chúc mừng sinh nhật ba, đưa anh về cùng.”
Chu Nam Quân ngây ngẩn, một hồi lâu lúc sau mới phản ứng lại: “Cho nên, này, này……”
Này nghĩa là gì?
“Bố mẹ em rốt cuộc cũng chấp nhận chúng ta.” – Trang Yến Bắc vươn tay nhéo nhéo mặt Chu Nam Quân, “Sau này em về nhà, ba mẹ sẽ không đuổi em đi nữa.”
Chu Nam Quân dừng một chút, nhíu mày nhìn Trang Yến Bắc: “Có phải sau lưng anh dùng thủ đoạn gì không?”
“Đương nhiên.” – Trang Yến Bắc cũng không gạt Chu Nam Quân, “Tính cách ba em rất cố chấp, nhưng mẹ em lại dễ mềm lòng, em liền bắt đầu từ mẹ, mỗi ngày đều nói với mẹ em đáng thương như vậy như vậy, đến khi mẹ em sắp mềm lòng rồi, em liền kể cho mẹ nghe anh tốt thế nào.... Bây giờ khẳng định mẹ em sẽ nghĩ rằng con dâu nhỏ của mình ngoài việc giới tính không hợp lí lắm thì chỗ nào cũng rất tốt.”
Chu Nam Quân cười gượng một tiếng: “Đúng là vất vả cho em.”
“Không vất vả, vì chàng vợ nhỏ mà phục vụ!” – Trang Yến Bắc cười cười, “Ba mẹ anh đã được thuyết phục trong một thời gian dài, nếu em không cố gắng hơn thì sau này ba mẹ vợ sẽ nghĩ em thế nào a?” – Chu Nam Quân cùng Trang Yến Bắc ở bên nhau không bao lâu, Chu Nam Quân liền về nhà come out, so với ba mẹ Trang Yến Bắc, thái độ của ba mẹ Chu Nam Quân ôn hòa hơn nhiều, tuy rằng bọn họ cũng phải chật vật về mặt tâm lí một thời gian, nhưng đến cuối cùng vẫn chấp nhận.
“Nói linh tinh, rõ ràng là cha mẹ chồng.” – Chu Nam Quân trừng mắt nhìn Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc: “…… Anh vui là được rồi.”
“Cho nên hai ngày sau anh phải về nhà em hả?” – Chu Nam Quân bỗng nhiên căng thẳng.
“Không cần căng thẳng, cứ bình thường thôi.”
“Sao anh có thể không căng thẳng? Anh chính là người xấu câu con trai của bọn họ đi a!”
“Tuy rằng anh câu mất hồn con trai của bọn họ, nhưng con trai của bọn họ cuối cùng cũng đã bắt được anh đem về nhà rồi a.”
“Cho nên chúng ta xem như hòa?”
“Hòa.”
Chu Nam Quân an tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên lại mở miệng nói: “Nhưng anh vẫn hơi căng thẳng.”
“Xem ra chúng ta chỉ có thể tận lực làm dời đi lực chú ý của anh thôi.”
“Này, đây vẫn được coi là nơi công cộng đấy.”
“Thì lát nữa về nhà làm.”
“....”
“Đúng rồi, sau khi gặp ba mẹ em, mấy ngày sau chúng ta đi du lịch đi.”
“Đi đâu?”
“Tìm một chỗ thoải mái, thuận tiện hưởng tuần trăng mật.”
“Quán bar phải làm sao bây giờ?”
“Dán thông báo đóng cửa.”
“Thông báo gì?”
“Chủ quán có hỉ.”
“....”
Vài ngày sau, những người thường hay đến quán bar để thưởng thức giọng hát của Trang Yến Bắc phát hiện quán bar đột nhiên đóng cửa, trên cửa còn dán thông báo với dòng chữ màu đỏ chót ——
Chủ quán có hỉ, ngừng hoạt động kinh doanh một thời gian.
— Phiên ngoại hoàn —
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
24 chương
33 chương
32 chương
118 chương
4 chương
100 chương