Không thể không nói, Trầm Ánh Nguyệt thật sự rất xinh đẹp. Cái đẹp của nàng ta như Thuỷ Tiên hoa, đẹp nhẹ nhàng nhưng vương vấn. Hôm nay hẹn gặp Trác Thiếu Kình, Trầm Ánh Nguyệt từ sớm đã chuẩn bị cho bản thân thật chu đáo. Áo tay dài nhưng không rộng màu trắng, vừa khít khoe trọn đôi vai gầy nhỏ nhắn. Cổ áo khoét hình chữ nhật, khéo léo phô bày đôi xương quai xanh tinh mỹ. Váy lụa dài màu xích thố trơn nhẵn, dưới gấu váy thêu vài con tiểu hồ điệp đủ màu. Búi tóc Quán Phát nho nhỏ trên đầu, vì chưa cập kê nên phần tóc còn lại để xoã trước ngực.  Khuôn mặt nho nhỏ bằng nắm tay, mắt hạnh mày dài, mi mục sắc sảo, đôi môi hơi dày song luôn kiều diễm ướt át. Vòng eo nhỏ nhắn dưới dây lụa thít thật chặt, hương thơm thoang thoảng phản phất bay ra từ trong túi hương thêu hoa Hải Đường bên hông. Trầm Ánh Nguyệt đứng trước mặt Trác Thiếu Kình, trông thấy mắt y ánh lên tia mê hoặc, mới cười cười hành lễ: “Nguyệt nhi gặp qua Tịnh vương gia, Tịnh vương gia vạn an”. Nàng ta nhìn thấy ánh mắt mê hoặc của Trác Thiếu Kình, nhưng lại chẳng nhìn thấy được một tia lãnh lệ vừa loé qua trong đáy mắt y.  Trác Thiếu Kình vươn tay ra đỡ lấy nàng ta, cười nói: “Nguyệt nhi làm cái gì vậy? Chúng ta xa lạ như thế sao? Đến, ngồi bên cạnh bản vương”. Được Trác Thiếu Kình dùng sức kéo lên, Trầm Ánh Nguyệt không biết hổ thẹn liền ngồi luôn vào trong lòng Trác Thiếu Kình, tựa như hành động này giữa hai người đã sớm làm đi làm lại đến thật thuận tay. Ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong người, Trác Thiếu Kình phất tay cho Biện Trúc lui ra bên ngoài canh giữ. Trong phòng bao rộng rãi lập tức chỉ còn thân ảnh hai người chồng lên nhau, Trác Thiếu Kình kề mặt sát vào vai Trầm Ánh Nguyệt, ở bên tai Trầm Ánh Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Nguyệt nhi là nhớ bản vương sao?”. “Phải a, Nguyệt nhi quả thật nhớ Tịnh vương đến phát điên rồi”, Trầm Ánh Nguyệt hưởng thụ hơi thở quen thuộc của Trác Thiếu Kình quanh quẩn bên chóp mũi, kéo tay y cách một lớp y phục đặt lên ngực trái nàng ta, “Trái tim ta nhớ người, thân thể của ta...cũng là rất nhớ người”. Trầm Ánh Nguyệt năm nay đã mười bốn tuổi, còn một năm nữa sẽ cập kê, nhưng từ năm mười ba tuổi, nàng ta đã sớm nếm trải trái cấm. Phải, năm Trầm Ánh Nguyệt mười ba tuổi, nàng ta đã sớm lăn lộn trên giường với Trác Thiếu Kình. Thế nên nàng ta mới phải lập lời thề, không phải Trác Thiếu Kình không lấy- vì nàng ta đã chẳng còn là xử nữ nữa. Trầm Ánh Nguyệt thật ra không yêu Trác Thiếu Kình như những gì nàng ta thể hiện, chỉ là nàng ta nhận thức được bản thân lúc này đã không còn trong sạch, Trác Thiếu Kình là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng ta lúc này, nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tay ra. Hai người còn chưa nói được mấy câu, trong phòng đã liền truyền ra những thanh âm khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Cho đến lúc xong chuyện, ôm lấy thân thể trổ mã rất tốt của Trầm Ánh Nguyệt, Trác Thiếu Kình thoả mãn thở ra một ngụm trọc khí. Y vẫn là thích cái thân thể này của Trầm Ánh Nguyệt, vị trí Trắc phi chắc chắn là của nàng ta rồi. Nhưng vương phi vị này, Trác Thiếu Kình ánh mắt lãnh lệ, chỉ có Trầm Thư Kính là thích hợp nhất.  Trầm Ánh Nguyệt cảm giác được Trác Thiếu Kình không chuyên tâm, ở dưới thân y nũng nịu nói: “Vương gia, người là đang nghĩ cái gì mà lơ là thiếp như thế?”. Mới vừa trải qua một trận hoan ái, trên người Trầm Ánh Nguyệt vẫn còn dấu tích xanh đỏ, đôi môi dày bị nàng cắn càng thêm ửng đỏ, trông mới mị hoặc làm sao. Trác Thiếu Kình không nhịn được, phân thân bên dưới lại rục rịch, liền đè Trầm Ánh Nguyệt xuống, một lần nữa làm chuyện đại sự. Nếu trong phòng bao chữ “Thiên” là một trận lại một trận xuân cung đồ, thì bên trong Bạch Mai viện Trầm quốc công phủ lại hết sức yên ắng. An thị ngồi trên ghế dài, không hiểu sao luôn có cảm giác bất an. Bà đuổi hết mọi người lui xuống, chỉ chừa lại Nghi Đình- đại nha hoàn của mình. Trông thấy cửa nẻo đóng cẩn thận, An thị mới kéo tay Nghi Đình nói: “Nghi Đình, việc ngươi nói với ta ngươi đã làm chưa? Tại sao Trầm Thư Kính ở yến tiệc không những không chết mà còn có danh vị quận chúa?”. Nghi Đình cũng là không biết tại sao, rõ ràng ả đã sớm đến Kiến Ninh trang đưa một vạn lượng bạc cùng yêu cầu, nhưng sao yến tiệc đã qua mấy ngày mà người vẫn còn sống khơi khơi? Một vạn lượng vàng này là An thị bỏ ra, ả cũng không dám nói xằng nói bậy, sợ An thị sẽ trở mặt, mới vội an ủi: “Chủ tử, đừng lo lắng, người của Kiến Ninh trang người còn không rõ sao? Tin nô tì đi, mấy ngày nữa Trầm Thư Kính nhất định sẽ tử”. Nhận được lời cam kết của Nghi Đình, An thị mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là bà luôn cúi đầu nên không thấy được ánh mắt lo lắng của Nghi Đình. Vì vậy nên ngày sau khi An thị chết, bà vẫn còn chưa hiểu tại sao Trầm Thư Kính còn sống. Dĩ nhiên, chuyện này là hồi sau sẽ rõ.