Ân Tang đến gặp Trầm Ngôn vào một ngày đầu mùa hạ. Hắc Cư hiên trong sân trồng đầy cây tùng cao vút, tán lá xanh um hứng lấy ánh nắng, trả lại một bóng mát dưới sân vườn. Trầm Ngôn đang luyện kiếm, thân trên để trần, cơ bụng hằn lên từng múi rõ rệt. Mũi kiếm trong tay như rắn độc, uốn quanh vài ba lượt đã cắt đứt đầu hình nhân bằng gỗ cắm xuống đất dùng để luyện võ. Ân Tang im lặng đứng một bên, đợi đến khi Trầm Ngôn đi xong chiêu thức cuối cùng mới lên tiếng vỗ tay: “Trầm Ngôn, huynh quả thật tiến bộ không ít. Ta vốn vào sư môn cùng lúc với huynh nhưng xem xem, đường kiếm của huynh lại mạnh mẽ hơn ta nhiều. Thật là ngưỡng mộ nha”. Ném kiếm trong tay cho Trầm Nhị, Trầm Ngôn ngồi hào sảng ngồi phịch xuống ghế gỗ trong sân, nâng tách trà đã nguội uống ừng ực. Ân Tang tự động đi lại ngồi trước mặt hắn, Tôn Dạ- nô bộc thân tín bên người Trầm Ngôn nhanh chóng mang lên tách trà nóng cho hắn. Trầm Ngôn nhận lấy khăn từ tay Tôn Dạ, chậm rãi tẩy đi mồ hôi trên người, hỏi Ân Tang: “Nghe nói đệ cho Kính nhi một nữ hộ vệ?”. “Phải, ta thấy bên người muội ấy không có ai biết võ công, khó tránh trường hợp gặp nguy hiểm nên mới ngỏ ý đưa người cho muội ấy”, Ân Tang khảng khái thừa nhận. Nhận lấy áo từ tay Tôn Dạ, Trầm Ngôn thoăn thoắt hai cái đã mặc xong. Hắn năm nay mười tám tuổi, sớm đã lập chí hai mươi tuổi phải là tướng quân giết giặc nơi chiến trường, nên hằng ngày vẫn luôn chăm chỉ luyện tập. Nghe lời Ân Tang giải thích, Trầm Ngôn gật đầu đồng tình: “Đệ nói rất phải, ta là thân ca ca của Kính nhi mà lại không để ý đến vấn đề này, thật là không phải. Hôm đệ gặp Kính nhi, trước đó nếu không phải ta xuất hiện kịp lúc thì Trầm Ánh Cầm đã sớm huỷ dung của Kính nhi rồi. Trầm Ánh Cầm là nữ tử sao lại ác độc như thế, lại còn là Nhị tỷ của Kính nhi nữa”. “Huỷ dung? Là vị Nhị tiểu thư thứ xuất kia?”, Ân Tang nhướn mày bên dưới lớp mặt nạ. Trầm Ngôn gật gật đầu, lại nói tiếp: “Ta nói cho đệ biết, kể từ lúc rơi xuống hồ băng, Kính nhi liền thay đổi không ít, tựa như trở thành một người khác vậy. Nàng từ mặt An thị, giúp đỡ mẫu thân lấy lại quyền lực trong phủ. Không còn xa cách với ta, trái lại còn chủ động ngọt ngào gọi ta “ca ca”. Không những vậy, nàng dường như không còn sợ hãi đối với Trầm Tường như trước nữa, lần đó còn dám công khai đối nghịch với ông ta”. Trầm Ngôn không quá để ý việc Trầm Thư Kính thay đổi ra sao, chỉ cần nàng là Trầm Thư Kính, thì nàng chính là nàng, là thân muội muội của hắn mà thôi. Nhưng Ân Tang thì khác. Một người muốn thay đổi tính cách đã khó, mà thay đổi với tốc độ chóng mặt như Trầm Thư Kính lại càng hiếm thấy. Nhớ đến ngày đó thần sắc của Trầm Thư Kính có chút bất thường, đáy lòng Ân Tang dâng lên cảm giác đau lòng khó tả. Thấy Ân Tang không nói gì, Trầm Ngôn hạ giọng xuống, lại nói: “Theo nguồn tin ám vệ ta cài bên người muội ấy để bảo vệ muội ấy, Kính nhi còn là đồ đệ duy nhất của Vệ Quân thần y- y sĩ giỏi nhất đại lục đấy”. Vệ Quân thần y? Đồ đệ? Ân Tang nhướn mày, điều này quả thật là không tin được Giang hồ đồn đại, Vệ Quân thần y là người từ Định Nam quốc, theo chân Hinh Đức phi được Hoàng đế Định Nam quốc tiến cống cho Hoàng đế Bình Tây quốc. Y thuật cao siêu nhưng quyết không nhận người truyền thừa, chuyện này vốn đã truyền khắp Bình Tây quốc. Nào ngờ Trầm Thư Kính lại được ông nhận làm đồ đệ.  “Nếu vậy thì xem ra huynh phải tăng cường bảo vệ cho Kính Kính. Đồ đệ của Vệ Quân thần y nhất định sẽ trở thành bia ngắm cho kẻ có dã tâm. Trên khắp đại lục này, có rất nhiều người nhìn ngó vị trí đồ đệ này của ông ta”, Ân Tang trầm giọng, nghiêm túc nhìn Trầm Ngôn. Nhìn đôi mắt ưng ánh lên vẻ trịnh trọng, sâu bên dưới là sự lo lắng khôn nguôi, Trầm Ngôn đột nhiên nói: “A Thất, đệ là...yêu Kính nhi phải không?”. Ân Tang nhướn mày.  Phải là chuyện thật sự quan trọng, Trầm Ngôn mới gọi hắn là “A Thất”. Hầu như cái tên này đã bị lãng quên lâu lắm rồi, không ngờ Trầm Ngôn vẫn nhớ. Trông thấy thần sắc Ân Tang có hơi bất ổn, không bình tĩnh như lúc vừa rồi, Trầm Ngôn phất tay cho Trầm Nhị Tôn Dạ lui xuống, cả sân Hắc Cư hiên còn mỗi bóng dáng hai người. Trầm Ngôn vân vê miệng tách trà, nhè nhẹ nói: “A Thất, đệ cùng ta gia nhập sư môn, cùng ta theo chân tướng sĩ vào sinh ra tử, cùng ta lập nên thanh danh chốn giang hồ. So với ai khác, ta càng thêm hiểu đệ. Đệ gặp Kính nhi năm nàng mới bốn tuổi, tính tới nay đã chín năm, có thể nói đệ chính là cùng ta nhìn con bé lớn lên”. “Phải, chín năm năm tháng hai ngày”, Ân Tang điềm nhiên như không đáp. “Trí nhớ thật tốt. Nếu, nếu đệ chỉ là Ân Tang- chỉ là huynh đệ vào sinh ra tử cùng ta, chỉ là một người phiêu bạt giang hồ, bốn biển là nhà, ta sẵn sàng đợi đệ xây dựng gia thất ổn định để cưới Kính nhi, sẵn sàng để Kính nhi kết tóc cùng đệ, để đệ yêu thương bảo hộ nó. Nhưng A Thất, khi nào cái tên A Thất này còn, sứ mệnh trên vai đệ càng thêm nặng nề. Đệ không đơn thuần là người trong giang hồ, đệ không phải quan lại nhưng lại càng cao quý hơn quan lại”. “A Thất, một Trầm quốc công phủ tranh đấu đã đủ, ta không muốn Kính nhi lại bước vào đầm hùm hang hổ kia mà sống tiếp quãng đời còn lại. So với quốc công phủ, nơi đệ sinh ra kia càng là nơi lấy mạng người nhanh hơn bất kì nơi nào. Tường đỏ ngói vàng, đâu đâu không có xác người từng chôn vùi?”. Tường đỏ ngói vàng, đâu đâu không có xác người từng chôn vùi... Ân Tang cúi đầu, bất chợt bật cười. Phải, so với đấu tranh nơi đó, gia đấu trong thế gia vọng tộc há có tính là gì! Trầm Ngôn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Ân Tang, nói lần cuối rồi đi vào trong: “A Thất, nếu đệ hiểu ý ta, ta xin đệ, buông tha cho Kính nhi của ta. Muội ấy là hòn ngọc quý trong tay ta, là mạng sống của mẫu thân ta, so với quyền lực cao cả, chúng ta càng cần muội ấy bình an hơn”.  Ân Tang đột nhiên sững người, lời nói của Trầm Ngôn cứ văng vẳng bên tai hắn.  So với quyền lực cao cả, chúng ta càng cần muội ấy bình an hơn... Bình an? Hắn đã bao lần thiết tha bình an ở nơi đó. Thế nhưng đáp lại hắn cũng vẫn chỉ là những âm mưu thâm độc, bẫy giăng khắp chốn. Chỉ cần hắn sơ sẩy một bước, kết cục của hắn chính là không thể quay đầu. Đến cả tương lai, cả mạng sống của chính mình hắn còn không nắm chắc, làm sao có thể thề với Trầm Ngôn sẽ bảo vệ Trầm Thư Kính an toàn? Hắn yêu nàng, cho nên nếu để có được nàng mà đẩy nàng vào hiểm cảnh, thế thì hắn thà tự nguyện buông tay nàng còn hơn. Nhưng trước khi bước vào trong phòng, Trầm Ngôn lại nói thêm, lần này thanh âm vang lên rất uy nghiêm: “Còn nếu đệ quyết tâm muốn có được muội ấy, thì đệ phải cho ta thấy được thế lực của đệ, địa vị của đệ có đủ cao cả đủ vững chãi để bảo hộ con bé hay không. Nếu đệ yêu muội ấy như thế, ta sẽ đợi ngày đệ xây dựng thành công thế lực của mình”. Ân Tang vụt ngẩng đầu nhìn bóng lưng Trầm Ngôn, trong lòng có chút cảm động, mấp máy môi nói: “Trầm Ngôn, đa tạ huynh”.