Phượng nghịch thiên hạ

Chương 253 : Chỉnh đốn gia phong (6)

Nàng không phải là thiên kim tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, mà là con của một gia đình bình thường. Chỉ là từ khi đi theo Huệ Văn Trưởng công chúa, Trưởng công chúa lại cố ý giáo dục nàng theo lễ nghi của đại gia khuê tú, sau này lại gả cho Tiêu Viễn Trình làm di nương, cũng chưa từng trải qua vất vả gì, đãi ngộ thường ngày cũng không khác biệt mấy so với chính thất phu nhân. Nàng từ đó tới giờ cũng chưa từng thấy qua đồ vật dính máu chứ nói chi đến việc cầm trên tay ! Nhưng hôm nay bị Hoàng Bắc Nguyệt uy hiếp, nàng không thể không cầm a. Hoàng Bắc Nguyệt lui lại một bước, nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám người Cầm di nương còn đang ngâm mình trong ao sen, chậm rãi nói: ” Thỉnh Tuyết di trông chừng giúp ta, Cầm di không biết lễ nghi, khẩu xuất ác ngôn (miệng nói lời độc ác), bản quận chúa phạt nàng ngâm mình trong ao sen cho tỉnh táo lại, không có mệnh lệnh của bản quận chúa, ai cũng không được cho nàng đứng dậy.” Tuyết di nương gật đầu: ” Quận chúa phân phó, ta tự nhiên làm theo, thế nhưng cây roi này…” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: ” Ta sợ có mấy người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không cảnh cáo một chút thì sẽ hành xử vô pháp vô thiên, bởi vậy ta mới thỉnh cầu Tuyết di cầm cây roi vừa dùng để giết người này đứng bên hồ sen, để cho bọn họ nhìn thật kỹ, để tránh ngày sau lại quên mất giáo huấn hôm nay !” Muốn nàng cầm roi đứng bên hồ sen ? Vậy không phải sẽ đứng rất lâu hay sao ? Tuyết di nương nghe được, trong lòng vừa sợ vừa giận. Nhưng hiện tại trong phủ không có người, Tiêu Vận cùng Tiêu Trọng Kỳ cũng không ở đây, nếu nàng tỏ thái độ cường ngạnh chẳng phải sẽ có kết quả giống Cầm di nương sao ? Như vậy còn thảm hại hơn nữa a. ” Yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo.” Tuyết di nương miễn cưỡng cười nói. Hoàng Bắc Nguyệt thoả mãn gật đầu, cũng không quản Tuyết di nương cùng Cầm di nương nữa mà xoay người chậm rãi hướng hoa viên đi tới. Nàng mới đi được mấy bước, một thanh âm vừa nhát gan vừa run rẩy từ phía sau truyền tới: ” Tam…Tam muội…” Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại thì trông thấy Tiêu Linh vẻ mặt sợ hãi nhưng vẫn ráng nở nụ cười nhìn nàng. ” Đại tỷ có việc gì sao ?” Tiêu Linh lúng túng nuốt từng ngụm nước bọt, tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào. Lúc nãy tận mắt thấy cảnh Hoàng Bắc Nguyệt giết người, nàng liền sợ đến không dám nói câu nào, sau đó lại nhớ tới bản thân mình cũng từng bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt, nàng lại càng sợ hãi hơn. Tiêu Linh là dạng người thích bắt nạt người tốt nhưng lại sợ hãi người xấu. Thời điểm Cầm di nương uy phong lợi hại, nàng sợ Cầm di nương, ở đâu cũng đều nghe Cầm di nương sai khiến, nhưng bây giờ khi thấy Cầm di nương ăn thiệt thòi dưới tay Hoàng Bắc Nguyệt, nàng lại bắt đầu cảm thấy sợ Hoàng Bắc Nguyệt. ” Tam muội, trước đây là do Đại tỷ không hiểu chuyện nên làm sai, Tam muội là người bao dung, tuyệt đối đừng nên tính toán với Đại tỷ a.” Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc hỏi lại: ” Đại tỷ làm sai chuyện gì ?” Ngọn lửa hi vọng trong lòng Tiêu Linh bùng lên, trong lòng thầm nghĩ Hoàng Bắc Nguyệt quả nhiên được di truyền bản tính rộng lượng thiện lương của Huệ Văn Trưởng công chúa, chắc chắn sẽ không so đo với nàng.(thật không @@) ” Kỳ thực cũng không có gì, mọi người là người một nhà mà, gập ghềnh trắc trở là khó tránh khỏi, sau này Đại tỷ nhất định sẽ không làm sai nữa đâu.” Tiêu Linh vội vàng nói. Hoàng Bắc Nguyệt khóe môi hơi cong lên, nói: ” Đại tỷ họ Tiêu, sao lại bảo là người một nhà với ta ? Chúng ta chỉ là ở cùng một căn phủ mà thôi, hơn nữa, con người của ta chính là thù dai, đại tỷ sau này cũng nên cẩn thận một chút !” Tiêu Linh sắc mặt tái nhợt, đột nhiên cảm thấy cả người rét run. Thân thể tên gia đinh bị giết chết máu chảy đầm đìa kia như đang đu đưa trước mắt nàng khiến hai chân nàng như nhũn ra, suýt nữa đã đứng không vững ngã xuống. Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch môi, tự tiếu phi tiếu (như cười như không) nhìn Tiêu Linh. ” Đại tỷ làm sao vậy ? Ngươi ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể a, nếu như ngươi không được việc như vậy, ta sẽ rất thất vọng nha !”