Phượng nghịch thiên hạ
Chương 204 : Khác nhau một trời một vực (15)
Đông Lăng trừng mắt, nói: “Nhị tiểu thư, với danh tiếng của ngươi, hôm nay ngồi chung một chiếc xe ngựa với quận chúa cũng không được, chốc lát đến Học viện, để người ta thấy được, tổn hại danh tiếng quận chúa nhà ta, đây cũng chính là tổn hại đến danh tiếng hoàng thất, tội lớn này sợ rằng ngươi không đảm đương nổi.”
“Ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn, lại dám nói bậy bạ gì đó!?” Tiêu Vận nghe xong, đã sớm tức giận đến nói không ra lời, nhưng mà nha hoàn Hạ Hà của nàng không cam lòng chịu nhục, sắc bén nói.
“Vả miệng!” Hoàng Bắc Nguyệt đang nhắm mắt tĩnh dưỡng đột nhiên mở to mắt, lạnh lùng liếc mắt quét Hạ Hà một cái, khí thế sắc bén, lập tức khiến cho Hạ Hà sợ đến mức thân thể co rụt lại.
“Bản quận chúa đang nghỉ ngơi, ai chấp thuận cho ngươi hô to gọi nhỏ?” Hoàng Bắc Nguyệt như mèo con, lười biếng nói.
Hạ Hà sắc mặt đỏ lên, Hoàng Bắc Nguyệt trước kia là một phế vật bị bọn họ khi dễ, chế giễu, đột nhiên biến thành cứu tinh của phủ trưởng công chúa, người nào đều phải dựa hơi thở của nàng mà sống, Hạ Hà nhất thời không chấp nhận được, vẫn còn tưởng rằng mình là đại nha hoàn có thể dựa hơi Tiêu Vận mà hoành hành ngang ngược, quay mặt đi chỗ khác, căn bản không đem lời nói của Hoàng Bắc Nguyệt để vào mắt.
Thật ra nha đầu kia cũng có khí tiết!
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: “Người mà nhị tỷ tỷ dạy dỗ ra thật đúng là to gan.”
Tiêu Vận sắc mặt mơ hồ có chút vui mừng, Hạ Hà không bị khí thế của Hoàng Bắc Nguyệt hù dọa, xem như thắng cho nàng một chút thể diện.
“Tam muội muội quá khen, Hạ Hà làm nào so được với Đông Lăng nhanh mồm nhanh miệng đây?”
“Nhị tiểu thư khích lệ như vậy thật khiến cho Đông Lăng thấy xấu hổ, Đông Lăng tự nhiên không dám so sánh với Hạ Hà tỷ tỷ, Hạ Hà tỷ tỷ ra khỏi phủ trưởng công chúa chính là đại biểu cho nhị tiểu thư, bao nhiêu người đều phải nể mặt mũi của Hạ Hà tỷ tỷ mà.” Đông Lăng trên mặt mang đầy tươi cười.
Hạ Hà nghe xong, cũng có chút kiêu ngạo, nói : “Đó là bởi vì tiểu thư nhà ta chính là nữ triệu hoán sư thiên tài của Nam Dực quốc, người khác đều phải nể mặt mũi thôi.”
Hạ Hà vuốt mông ngựa (nịnh nọt) nhất thời đem Tiêu Vận ra tâng bốc thư thái, cười cười liếc mắt sang Hoàng Bắc Nguyệt, ngữ khí mang chút châm chọc: “Trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, dùng võ vi tôn, người bình thường cùng triệu hoán sư so với nhau là khác một trời một vực.”
Đông Lăng thật muốn cười to, một người mười sáu tuổi là triệu hoán sư tam tinh, dám ở trước mặt tiểu thư diễu võ dương oai?
Tiểu thư năm nay mới mười hai tuổi, đã là triệu hoán sư cửu tinh, có được Băng Linh Huyễn Điểu, hơn nữa, tiểu thư còn là một vị luyện dược sư!
Đến cùng ai mới là mây, ai mới là bùn?
Tuy nhiên, nếu hiện tại mà nói ra, chỉ sợ hù chết Tiêu Vận thì thật không thú vị.
Trong mũi Đông Lăng tràn ra một tiếng hừ lạnh, nụ cười trên mặt thu lại, thanh âm cũng lạnh lùng : “Lời nói của nô tỳ cũng không phải là khen nhị tiểu thư ngươi! Nhị tiểu thư luôn luôn thông minh, như thế nào lại không hiểu đây?”
Tiêu Vận sắc mặt đỏ lên, đúng là không hiểu được lời Đông Lăng nói là có ý gì.
Hạ Hà nói : “Ý ngươi là gì? Ngươi dám mắng nhị tiểu thư?”
“Ta mắng chính là mắng ngươi đó!” Đông Lăng lạnh lùng quát, “Ngươi ỷ vào nhị tiểu thư đối với ngươi dung túng, liền ra ngoài diễu võ dương oai, bại hoại danh tiếng tiểu thư nhà ngươi! Người không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng nhị cô nương cũng giống như ngươi hoành hành ngang ngược, không có giáo dưỡng hay sao!”
Đông Lăng mồm miệng lanh lợi, vừa nói, ánh mắt một bên đảo qua Tiêu Vận đang thừ người ra.
Lửa cháy còn chưa đủ lớn, nàng tiếp tục thêm củi!
“Ngày thường thì không có gì, nhưng hôm nay nhị cô nương bị người khác nói xấu sau lưng, nói nàng không hiểu lễ nghĩa, điêu nô như ngươi ở bên ngoài làm loạn còn không phải chứng thực chuyện nhị tiểu thư ngươi chính là người không hiểu lễ nghĩa sao?”
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
6 chương
229 chương
111 chương