Phượng nghịch thiên hạ
Chương 187 : Luyện dược thuật (17)
Ngay lập tức, những ánh mắt chung quanh nhìn về phía nàng ngoại trừ tức giận ra còn nhiều thêm một phần xem thường.
Tiêu Vận vội vàng tiếp nhận áo choàng Đông Lăng đưa tới, nhanh chóng khoác lên người, quấn lại kín mít.
Bọn thị vệ cùng đám hạ nhân đã sớm cúi đầu cười hì hì.
Tiêu Vận cảm thấy hôm nay quả thật là một ngày mất mặt nhất từ trước đến giờ, hơn nữa lại còn ở trước mặt của Tiêu Dao vương nữa chứ. Nàng bây giờ quả thật chỉ muốn tìm một cái khe nứt để chui vào.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má, nàng cũng không còn mặt mũi đâu mà nán lại ở đây nữa, cúi đầu vừa khóc nức nở vừa đi lên thuyền nhỏ ly khai.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười lạnh, Tiêu Vận a Tiêu Vận, muốn theo ta tranh đấu sao ? Ngươi vẫn còn còn non lắm.
Bắt đầu từ hôm nay, Lâm Hoài thành lại có thêm một nữ nhân không biết kiềm chế, tùy tiện phóng đãng, bại hoại gia phong.
Chỉ có điều, Tiêu Vận sẽ không có vận khí giống Cầm di nương năm đó, có thể gặp được Huệ Văn Trưởng công chúa khoan dung độ lượng, để cho Tiêu Viễn Trình đón nàng về Trưởng công chúa phủ làm di nương.
Tiêu Vận, mười sáu tuổi, chưa có hôn phối, đời này chỉ sợ sẽ vô duyên với vị trí chính thất phu nhân trong các đại gia tộc rồi.
…
Sau khi Tiêu Vận gây náo loạn xong, đám cao nhân được Tiêu Dao vương mời tới cũng không còn hứng thú gì tới đan dược hội nữa, lập tức dồn dập cáo từ rời đi.
” Bắc Nguyệt quận chúa.” Trước khi rời đi, một lão nhân gầy gò sáng sủa đi tới trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, hơi ôm quyền nói: ” Nữ nhi được Huệ Văn Trưởng công chúa giáo dưỡng ra, quả nhiên vừa biết đại thế lại vừa hiểu lễ nghi. Thấy quận chúa không có bôi nhọ thanh danh của Trưởng công chúa, lão phu hết sức vui mừng.”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, trong ký ức của nàng không có ấn tượng gì với vị lão giả này a.
Lão nhân cười ha ha: ” Quận chúa đương nhiên không quen biết lão hủ, khi lão hủ quen biết với Trưởng công chúa, nàng còn chưa xuất giá.”
” Lão tiên sinh, Bắc Nguyệt thất lễ rồi.” Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng dùng thân phận tiểu bối cúi người chào. Nàng mặc dù là người kiêu ngạo, nhưng đối với trưởng bối, nhất là những trưởng bối từ ái khoan dung như thế này, nàng luôn luôn tuân thủ lễ nghi.
Huống hồ trong lời nói lão tiên sinh này, nàng nghe được sự tán thưởng của hắn đối với Trưởng công chúa. Đối với người như vậy , nàng càng phải hành đại lễ, chỉ như vậy mới có thể giữ tốt ấn tượng của Huệ Văn Trưởng công chúa trong lòng hắn.
Lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn trên cằm, cười nói: ” Hảo hảo hảo ! Hôm nay trông thấy Bắc Nguyệt quận chúa, lão hủ cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện. Trước kia nguyên bản lão phu muốn đưa cho Trưởng công chúa một phần lễ vật, nhưng do có việc nên vẫn trì hoãn, bây giờ Trưởng công chúa qua đời, lão phu nhiều năm qua vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.”
” Lão tiên sinh ngàn vạn lần đừng nói vậy, có thể cùng lão tiên sinh quen biết, đó chính là chuyện may mắn nhất trong đời của mẫu thân đại nhân.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
Lão tiên sinh trấn an cười: ” Có thể nghe được quận chúa nói như vậy, đây cũng là chuyện may mắn suốt đời của lão hủ. Phần lễ vật này nếu đã không có cách nào giao cho Trưởng công chúa, vậy ta tặng lại cho quận chúa, coi như là một tâm nguyện của lão hủ đi !”
Nói xong, tay hắn khẽ đảo, từ trong cái nạp giới cao cấp làm từ tử sắc bảo thạch lấy ra một quyển sách, cười cười đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt không dám từ chối, vội vàng dùng hai tay tiếp nhận: ” Đa tạ lão tiên sinh !”
Bất kể trưởng bối cấp cho thứ gì, tiểu bối nếu như một mực từ chối không khỏi có chút quá phận.
” Ha ha ha, hảo hài tử, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại !” Lão tiên sinh trông thấy cử chỉ khéo léo của nàng, càng cảm thấy vui mừng, gật gật đầu, sau đó thân mình vừa nhoáng lên đã đi xa cả trăm trượng, trong thoáng chốc đã biến mất không thấy.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
6 chương
229 chương
111 chương