Bắc Kinh tuyết rơi rất mau, dẫu có rơi xuống cũng chưa vội tan.  Tuyết ở đây không như tuyết kiều diễm dai dẳng ở phương Nam, cũng không khô ráo to cứng như cát vàng ở Tây Vực. Tuyết cũ trên mặt đất đã gom lại thành một tầng. Ánh đèn led rực rỡ, biến Thế Mậu Thiên Gia thành một sân khấu lớn. Mà sự yên tĩnh đằng sau sân khấu ấy, là sự tiêu điều cách xa phồn hoa. Chu Nhiên đứng tại một pho tượng đá một vị thần Hy Lạp, sắc mặt tái nhợt. Cô gái có chút không tự nhiên, muốn bỏ đi, cái loại ra oai không cam lòng này dần biến thành ác ý, thế là không gần không xa đi sát Chu Nhiên. Cô ta tên Hạ Tinh, năm nay mới vừa tốt nghiệp, lấy được một trong hai đề nghị của ngân hàng đầu tư quốc tế chỗ Chu Nhiên làm việc. Có thể bước vào được công ty tượng trưng cho địa vị và giàu có này, hiển nhiên là đều được chọn lựa kỹ càng từ những sinh viên trẻ tuổi có khát vọng cháy bỏng. Huống hồ, cô ta vẻ ngoài còn xinh đẹp đến thế, có lý nào lại không đi chinh phục những gì mình muốn, bao gồm cả đàn ông? Rời khỏi ghế nhà trường, cô ta đã không thể nào đợi hơn được nữa. Cô ta vừa được phân đến đơn vị công tác do Chu Nhiên chủ quản. Chu Nhiên có khí chất ngôi sao trời cho, khi trưởng thành trở nên anh tuấn lỗi lạc, phong cách ăn mặc cũng rất theo trào lưu. Các nữ nhân viên động xuân tâm vô số, có người nói chỉ cần anh ta ra tay, không lo không tóm được mối. Nhưng Hạ Tinh vừa đến, đã bị tiền bối cùng trường âm thầm nhắc nhở, nói rằng Chu Nhiên là một VIP, không thể nào dây vào được. Cô dĩ nhiên tò mò. Hỏi lại lần nữa, liền biết Chu Nhiên trẻ tuổi mà có thể ngồi lên chiếc ghế VP (phó tổng giám đốc), là vì đều dựa cả vào gia đình, gia thế của bạn gái cũng không tệ, nhưng cũng không ai biết rõ nội tình. Điều này đã kích thích khát vọng chinh phục của cô. Cô để ý rằng Chu Nhiên chưa bao giờ nhắc đến bạn gái mình, lúc đi công tác còn chơi đùa ở bên ngoài không phải ít. Cô bèn đoán định giữa Chu Nhiên và bạn gái có thể thừa nước đục thả câu được. Cô đã thành công. Chu Nhiên là một người bạn trai có thể thỏa mãn tất cả mọi hư vinh của phụ nữ. Cô hưởng thụ mọi chăm sóc dịu dàng của Chu Nhiên, thậm chí còn sinh ra một loại ảo tưởng muốn giữ lấy làm của riêng, lúc này thấy mấy chữ “bạn gái” xuất hiện trên điện thoại di động của Chu Nhiên, cô mới từ trong mộng ảo thoát ra ngoài. Nhưng Hạ Tinh trong lòng vẫn khinh thường người phụ nữ này. Dẫu có thể nào, cô mới là người chiến thắng trong trận chiến tình cảm này, người phụ nữ kia gia thế dẫu tốt thì thế nào? Phụ nữ có gia thế tốt là một chuyện, xinh đẹp lại là chuyện khác, huống hồ người phụ nữ đó còn lớn tuổi hơn cô. Cái gọi là chiến tranh giữa phụ nữ, chẳng phải là so về nhan sắc và sự cưng chiều của đàn ông sao? Nhưng khi cô thấy được người phụ nữ kia đi từ bóng tối ở chỗ có tòa nhà cao lớn kia ra, bỗng nhiên cô cảm giác được tất cả dường như đều ở trong dự liệu của mình, rồi lại tất cả lại ở ngoài dự liệu của mình. Nam Kiều mặc một chiếc áo bông lớn màu xanh quân đội, không hề có bất kỳ hoa văn và trang sức nào, cũng không có nút buộc, bên trong là lớp vải nhung màu vàng nhạt, và chiếc áo sơ mi màu trắng. Đôi chân thẳng thon dài tiêu chuẩn. Cô có tướng mạo điển hình của người phương Nam, hàng mi dài, mắt đen, tóc đen da trắng, mang một vẻ đẹp lãnh đạm. Nhưng trên người cô lại mang một khí chất khác lạ, tựa như lạnh lùng, nhưng khi bị cô nhìn chăm chú, sẽ cảm giác rõ ràng một sự nóng rẫy đến bức người. Hạ Tinh nhìn chằm chằm vào Nam Kiều, chắc chắn rằng sự lạnh lùng trên người Nam Kiều, tịnh không phải là thật sự lạnh lùng, mà là không thèm quan tâm. Ngay khi ánh mắt Nam Kiều rời khỏi người cô, cô dường như có thể cảm nhận được, Nam Kiều đã quên mất cô rồi. “Tiểu Kiều, em cũng đã thấy rồi, anh cũng không nói dối em. Nhưng đây anh chỉ gặp dịp thì chơi, em trong lòng anh vẫn mãi là duy nhất, vĩnh viễn không đổi thay”. Chu Nhiên chăm chú nhìn vào Nam Kiều, trịnh trọng nói. Anh ta nói vô cùng trần trụi, không một chút kiêng dè rằng Hạ Tinh đang ở đây. Hạ Tinh tức đến run người, nhưng lại không thể nào bùng phát. Cô lúc này đây mới biết mình ngu xuẩn đến nhường nào, sự tự tin và tham vọng của cô, sự dựa dẫm ỷ lại vào công việc hiện tại, cùng với cái gọi là tình yêu của Chu Nhiên. Nhưng mà cả hai thứ này, đều bị Chu Nhiên khống chế trong tay. Nếu tự tôn và hư vinh của một người phụ nữ đều dựa cả vào sự bố thí của đàn ông thì cô ta căn bản đã thua rồi. Nhưng Nam Kiều không giống thế. Nam Kiều cao một mét bảy tư, đứng trước mặt Chu Nhiên, tịnh không hề thua chút khí thế nào. Trái lại, bởi trên người cô có vẻ lãnh đạm thờ ơ lại khiến Chu Nhiên gần như lùn đi hơn cả một cái đầu. Đối với giải thích của Chu Nhiên, Nam Kiều cũng không có phản ứng nào. Cô dường như nghĩ tới điều gì đó, rồi từ trong túi áo bông lấy ra một chiếc chìa khóa, lại tháo chiếc nhẫn bạch kim ở ngón giữa móc vào chìa khóa,vứt qua Chu Nhiên. “Phiền anh nói với chú Chu, hủy bỏ hôn lễ tháng sau và tuần trăng mật, tôi sẽ không xuất hiện”. “Nam Kiều!” Nam Kiều không thích phương thức liên lạc giữa điện thoại và tin nhắn. Cô luôn cho rằng có mâu thuẫn thì nên đối mặt giải quyết. Bây giờ mọi chuyện đã nói rõ ràng, cô cũng không cho rằng mình và Chu Nhiên có bất kỳ quan hệ nào nữa, cho nên cũng không cần phải nói thêm câu nào. Chu Nhiên tức giận. Bước hai bước chặn trước mặt Nam Kiều, dùng sức đẩy cô áp vào vách tường lạnh léo, cả giận nói: “Nam Kiều, em cứ như vậy mà đi sao? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như thế, em ngay cả một cơ hội cũng không cho anh? Qúa vô tình rồi!” Nam Kiều lạnh lùng nói: “Sao nào? Muốn đánh nhau với tôi?” Chu Nhiên thất bại quay đầu đi, thở hổn hển, cố gắng kiềm chế. Anh ta cất giọng nhẹ nhàng, nói: “Nam Kiều, lần này là anh sai, anh thật sự sai rồi. Nhưng nếu em đã để ý đến chuyện này như thế, chứng tỏ là em vẫn còn rất yêu anh có đúng không?” Anh ta cầm tay Nam Kiều đặt lên trên trái tim mình, dịu dàng nói: “Đừng nên lừa dối bản thân mình. Anh biết trong lòng em bây giờ rất khó chịu, chẳng nhẽ chia tay rồi, em sẽ thật sự vui vẻ sao? Anh cam đoan với em, đời này anh sẽ không có lần thứ hai, chúng ta làm lại từ đầu, có được không?…”. Nói xong, anh ta chầm chậm cúi đầu, định hôn Nam Kiều. Nam Kiều hung hãn đẩy anh ta ra. Chu Nhiên muốn kéo cô lại, nhưng không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông thân hình cao lớn, chắn giữa anh ta và Nam Kiều. Người đàn ông này mặc áo khoác quân dụng, khỏe mạnh rắn chắc, ngũ quan sáng sủa, uy vũ soái khí. Anh cười với Chu Nhiên, vươn tay: “Vị này chính là Chu thiếu? Thường Kiếm Hùng phụng mệnh thủ trưởng đưa Nam Kiều về nhà. Chu thiếu chắc sẽ không làm khó tôi”. Chu Nhiên ngẩn người, bỗng cười như giễu: “Em điên rồi, Nam Kiều, chia tay còn mang theo cả vệ sĩ”. Anh ta liếc mắt nhìn Thường Kiếm Hùng, đàn ông nhìn đàn ông, rất rõ ràng dễ hiểu. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta dưới ánh đèn đường bỗng cất lên giọng ngoan độc, cười lạnh nói: “Nam Kiều, đừng nói là anh, em cũng chẳng sạch sẽ gì hơn đâu”. Nam Kiều không muốn cùng Chu Nhiên tranh cãi, lại nghe anh ta lạnh lùng nói: “Được, nếu muốn chia, thì hãy chia triệt để một chút”. Chu Nhiên nói: “Nam Kiều, anh muốn rút cổ phần”. Nam Kiều bỗng xoay người, nhìn thẳng vào Chu Nhiên, khí thế ấy như một con mèo xù lông. Chu Nhiên cười lạnh nói: “Nam Kiều, vị trí của anh trong lòng em, vẫn kém xa cái công ty nát kia”. Nam Kiều nói: “Có một số chuyện không thể nào so sánh được”. Chu Nhiên có phần điên dại cười nói: “Vậy được, 30% cổ phần công ty, toàn bộ đổi hết thành tiền mặt cho tôi, trong vòng ba ngày”. Mặt Thường Kiếm Hùng hơi biến sắc, nhìn Nam Kiều. Anh biết Nam Kiều có một công ty gia đình, tên là “Lập tức phi hành” Nam Kiều cũng xem như là một kỳ tài trong ngành kỹ thuật, tám năm đã hoàn thành xong chương trình tiến sĩ. Cô vốn có ý định tiếp tục sang Đức phát triển, nhưng Chu Nhiên và bố cất công khuyên bảo trở về nước. Sau một tháng cùng bố Nam Hoành Trụ đến viện nghiên cứu học hỏi, cô rời nhà, thành lập “Lập tức phi hành”. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô và người bố Nam Hoành Trụ bất hòa. Ngay cả của hồi môn cũng bị Nam Hoành Trụ ném ra khỏi nhà. Nhưng cô cũng không từ bỏ Lập Tức Phi Hành, mang hết mọi của hồi môn ra, ném hết vào đó. Đối với hành động như vậy, Chu Nhiên thậm chí còn dung túng. Nói với bạn bè rằng bạn gái anh ta muốn chơi, vậy hãy để cô ấy sảng khoái “chơi một chút”, chơi đã đời rồi, tất nhiên lại quay trở về giúp chồng dạy con. Vì thế mà anh ta cũng đầu tư vào đó ba trăm vạn. Nhưng điều mà Chu Nhiên không nghĩ đến chính là, Nam Kiều đối với Lập Tức Phi Hành, không chỉ dừng lại ở mức “chơi một chút” – đó là sự nghiệp cả đời của cô. Chính là sự nghiệp. Rất nhiều người, đặc biệt là phụ nữ, đến cuối cùng cũng không thể nào chạm đến được ý nghĩa của hai chữ “sự nghiệp” này. Nhưng Nam Kiều rất có lòng tin, cô muốn làm chuyện đó. Chu Nhiên nghĩ đây là tín ngưỡng luôn rồi. Nhưng Thường Kiếm Hùng lại rất rõ. Hơn mười năm về trước, anh cũng biết đã biết bí mật kỳ quái này trong lòng cô gái đó. Thường Kiếm Hùng nhìn chung quanh bốn phía, cô gái tên Hạ Tinh kia đã yên ắng rời đi tự lúc nào. Cũng khó trách, Chu Nhiên đã không kiêng kỵ nói vậy cơ mà. Lập Tức Phi Hành vốn là hệ thống kiểm soát máy bay, tám năm qua đã có chút thành tựu, đã có thể tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Nhưng mục tiêu của Nam Kiều không chỉ có hệ thống. Cô còn muốn làm cả máy bay, một máy bay không người lái chân chính. Nghe anh trai của Nam Kiều là Nam Tư nói, mấy tháng trước cô đã rút hết mọi tài nguyên từ hệ thống kiểm soát về, toàn bộ đầu tư vào nghiên cứu rotor UAV[1]. Tất cả đều đã đổ dồn hết vào một tuyến, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy trả cho Chu Nhiên? Nam Kiều cúi đầu, dừng lại chừng khoảng mười giây, nói một chữ: “Được”. Chu Nhiên lúc này tâm tình phức tạp, rốt cuộc chỉ muốn giữ lại một đường may mắn, cứ ngỡ sẽ bức bách được Nam Kiều quay đầu, hóa ra lại là ném đá xuống giếng, anh ta thật muốn một tay bóp chết người phụ nữ này. Anh ta thảy về chìa khóa nhà và nhẫn đính hôn, nói: “…Nam Kiều, dựa vào đánh giá giá trị của anh về công ty em, hiện tại bây giờ đã gấp lên hai lần rồi. Em muốn trả tiền lại cho anh, thì phải trả một ngàn hai trăm vạn”. Nam Kiều dường như phớt lờ những câu này dường, không hề do dự trả lời: “Được”. Chu Nhiên cười lạnh nói: “Nam Kiều, em hãy nghĩ cho kỹ, thiệp mời kết hôn của chúng ta đều đã gửi hết ra ngoài, em hủy hôn, đó là em đang làm mất hết mặt mũi của bố em. Bố em ở đâu, anh trai chị gái của em ở đâu, em đừng hy vọng bọn họ sẽ giúp em một đồng nào!” Nam Kiều biểu tình không đổi sắc nhìn vào khoảng tuyết trắng mênh mông, nói: “Tôi lập ra Lập Tức Phi Hành, vốn chỉ là chuyện của riêng một mình Nam Kiều tôi mà thôi”. “Nam Kiều! Cô sao có thể tàn nhẫn như thế!”. Chu Nhiên rốt cuộc mất kiểm soát mà gào lên. “Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Có thằng đàn ông nào mà không chơi đùa vài ba đứa đàn bà? Muốn tìm một thằng đàn ông thanh sạch sao, cô nằm mơ đi!” Gương mặt tuấn tú của anh ta trở nên hung tợn: “Nam Kiều, cô biết tôi ghét nhất cái gì ở cô không? Ghét nhất chính là cái ngạo khí tự cao tự đại đó của cô! Vĩnh viễn chỉ có tôi cúi đầu, tôi thỏa hiệp, tôi khép nép, coi cô như công chúa. Cô đừng quên, đó là dựa vào mặt mũi của bố cô! Loại tính cách này của cô, cô cho rằng sẽ có thằng nào thèm thích cô sao? Tôi tốt xấu gì cũng đã làm bạn trai cô lâu như vậy, tôi tốt bụng khuyên cô, đừng quá xem trọng mình, chẳng phải vì cứu chị cô nên cô mới được sinh ra đó sao? Cô trong cái nhà này, căn bản chỉ là một kẻ dư thừa!” Anh ta tức giận nói, quay đầu rời đi, trước khi đi còn không quên hung hãn bổ thêm một đao: “Nam Kiều! Cô chờ chết với cái công ty nát kia đi!” Người tụ tập càng ngày càng nhiều. Bầu trời đủ mọi sắc màu biến hóa không thôi, đã có đoàn thể giáo hội tổ chức phát táo, hát thánh ca. Nam Kiều lúc này mới cảm giác được cảm giác lạnh đến thấu xương thấu tim. Thường Kiếm Hùng bước tới, giúp cô khép chặt áo lông, cài thật chặt nút. “Tôi tự làm”, cô thẫn thờ nói. Rõ ràng người phản bội không phải cô, nhưng hóa ra cô lại là người đại gian đại ác, phải gánh chịu mọi lời cay nghiệt. Nam Kiều quay đầu nhìn bầu trời Thế Mậu Thiên Giai, bên trên đã bắt đầu chạy ra các dòng tin ngọt ngào cảm động lòng người. “Yêu em một đời. Ninh”. “Em vĩnh viễn là cô bé ngốc của anh” “Mãi đến sơn cùng thủy tận, suốt đời cùng em bên nhau. Gửi đến Qủa Cam anh yêu nhất”. Tất cả mọi lời hứa hẹn tương lai của tình yêu, thế nhưng lại không có gì là vĩnh viễn. Nam Kiều mở điện thoại Nokia, mở ra danh bạ, chỉ có một cái tên Chu Nhiên lẻ loi nằm nơi đó. Cô tỉ mỉ nhớ lại bảy năm từ khi quen biết đến nay, những kỹ niệm xảy ra giữa hai người, thật mờ nhạt làm sao. Cô buông tay, điện thoại di động rớt xuống dòng nước đập vào viên gạch. [1] UAV (Unmanned Aerial Vehicle): máy bay không người lái