Phượng linh kỷ
Chương 72
"Ngươi kêu hai vị phu nhân của ngươi lúc nào rảnh thì vào cung ngoạn đi, các nữ nhân trong cung thiếu hai nàng ấy liền không ngoạn được. Lại nói tiếp, các nữ nhân trong cũng sớm đã bị giáo điều trói buộc không còn là chính mình rồi, có hai nàng ấy chơi đùa cùng, coi như giải tỏa áp lực." Cẩm Hà nằm trong ngực Quyền Ngọc, ngón tay nhẹ nhàng hoạt động trên ngực nàng.
"Nhớ đến chuyện hai nàng lần đầu tiên tiến cung, thật đem ta hách nhất đại khiêu (dọa đến kinh sợ)!" Quyền Ngọc sủng nịnh hôn lên trán Cẩm Hà.
"Như thế nào? Sợ ta ghen, liền làm gì cá nàng sao? Không tin tưởng ta đến vậy sao? Sợ một chút rộng lượng này ta cũng không có?" Cẩm Hà cắn lên vai Quyền Ngọc, coi như là trừng phạt.
"Tất nhiên là không rồi, chỉ là sợ các nàng không hiểu trong cung hiểm ác, sẽ làm ra chuyện gì, nhưng thực sự dọa ta hết hồn... Ta vừa tiến vào, Khê nhi liền đập bàn la to... Ta còn tưởng mình đã đi nhầm chỗ, một đoàn nữ nhân như vậy, bình thường đều khiêm cung hữu lý, cử chỉ cẩn thận... Không ngờ ở trên bàn mạt chược liền điên như vậy..." Quyền Ngọc lắc lắc đầu, nhớ đến chuyện đo còn cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
"Không ai có gan bài trừ chế độ đã được tích lũy mấy trăm năm nay, trong lòng mỗi người đều cảm thấy, đây là điều không thể đụng vào, thần thánh gì đó, chỉ cần nơi này có người liền bị cái gọi là thần thánh đó chế ước, chịu đựng những thống khổ do chế độ được tích lũy mấy trăm năm qua cùng giáo điều... Thậm chí bị bức tới phát điên, tự tử, nhưng không ai nghĩ đến việc phủ định lại nó... Liên Khê thật sự là kỳ nhân, mặc dù sinh ra trong chốn gian hồ, cho dù chưa từng chịu qua những chế ước trong cung, nhưng nàng ấy lại có thể trong thâm cung tĩnh mịch này rống to, thậm chí là mang theo những người khác cùng nhau điên... Thật sự có bản lĩnh... Bởi vì hai vị phu nhân của ngươi mà trong cung bây giờ không còn cảm thấy nặng nề, đáng sợ nữa..." Cẩm Hà thở dài một tiếng, nàng cũng muốn bài trừ những chế ước đó, nhưng nó giống như một loại ma chú không thể bài trừ được, vậy cứ để nữ nhân mà Quyền Ngọc thú về dùng những cách kỳ quái mà bài trừ đi...
Quyền Ngọc ôm chặt Cẩm Hà hơn một chút: "Ta biết nữ nhân trong cung vất vả, ta sẽ nói với các nàng khi nào rảnh thì hãy tới đây ngoạn, aiz... Không biết trong những năm ta ở bên ngoài, không biết ngươi đã vượt qua như thế nào... " Hậu cung hiểm ác, hậu cung tranh đấu, hậu cung lạnh lùng, hậu cung nghi ngờ vô căn cứ, còn có tĩnh mịch cùng tuyệt vọng...
"Những năm đó ta vượt qua như thế nào cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là ta đã đi qua mà ngươi cũng đã trở về bên cạnh ta..." Cẩm Hà hơi sửng sốt một chút, củng củng trong lòng Quyền Ngọc, miệng nhỏ không nhịn được cắn đầu vai Quyền Ngọc: "Trước đó vài ngày, các phi tần trong cung nhớ đến hai nàng, tìm ta nói, hậu cung học chơi mạt chược lâu như vậy, muốn tổ chức cuộc thi đấu gì đó, ta thấy đây cũng không phải là chuyện đại sự gì, ngươi về nhà nói với tỷ muội Liên gia một tiếng, để các nàng chuẩn bị"
"Không thành vấn đề, hoa trang của các nàng cũng phải dựa vào hậu cung chống đỡ mặt tiền của cửa hàng..." Quyền Ngọc cười cười, nhìn sắc trời, ấn ẩn chút bạch quang - lại phải đến lúc rời đi...
Quyền Ngọc trở về tiểu viện của nàng mộ chuyến, sau đó đổi qua triều phục, từ cổng sau, trở về Tất phủ, nói cho tỷ muội Liên Khê về ý của Thái hậu. Liên Khê đương nhiên vui vẻ - người mẫu của nàng đều ở trong cung đâu, vì bảo trì sự tiên tiến của hoa trang, nàng liền quyết định sẽ xuất ra ngoài một quyển tập tranh phong cách ăn mặc theo của mỗi mùa.
Nay, tập tranh của hoa trang nàng đều là vật phẩm mà quan to quý nhân muốn có, nghe nói, tập tranh lúc đầu miễn phí nhưng nay lại được bán với giá không thấp.
Liên Khê định ra quy củ rồi, mỗi quý sẽ ra một tập tranh, chủ yếu là tuyên truyền về phục sức của quý tiếp theo, mà trong mấy trăm quyển tập tranh này, ngoại trừ lưu lại trong hoa trang, còn sẽ tặng được cho khách hàng mua nhiều sản phẩm trong quý nhất...
Trong lúc nhất thời, vì trở thành hoa trang tôn quý, có thể thu được họa sư cùng thi nhân cung đình cố gắng làm việc, tạo ra những tập tranh người mẫu tuyệt mỹ trong cung, các mẫu của hoa trang phải không ngừng đổi mới. Đương nhiên, họa sư, thi nhân, cùng người mẫu đối với Liên Khê mà nói đều là miễn phí!
Mà sản phẩm tiêu thụ ngày càng cao, liền kéo theo sự phát triển của Liên gia bố trang - tất nhiên nhưng sản phẩm của hoa trang đều là xa xỉ, mỗi kiểu dáng chỉ có một bộ, Liên gia bố trang là sản nghiệp của Liên gia cũng theo đuôi hoa trang, trở thành nơi tiếp theo được khách hàng lựa chọn để lui tới...
Cho nên, vì những thỏi bạc sáng bóng kia, đừng nói là tổ chức một trận đấu mạt chược, cho dù là mười trận, Liên Khê cũng nghĩa bất dung từ!
Liên Khê bắt đầu bày ra các hoạt động. Quyền Ngọc lắc đầu mỉm cười, ra khỏi Tất phủ, đi đến Tứ Phương quân đoàn.
"Lão đại!" Hoắc Sơn một thân nhung trang, thấy Tất Quyền Ngọc liền vội vàng chạy đến - đã là phó tướng của quân đoàn, nhưng vẫn gọi Tất Quyền Ngọc là lão đại, thói quen này vẫn không sửa được. Quyền Ngọc nghe riết cũng thành quen, mặc dù đôi lúc cảm thấy hơi giống mấy oa tử thổ phỉ.
"Có chuyện gì? Đã là tướng quân còn chưa biết cách ổn trọng!" Tất Quyền Ngọc bình tỉnh, giả đứng đắn nói.
"Hôm nay là sinh thần của Tiếu Tiểu... Ngươi có thể lưu lại hay không... Cùng chúng ta uống một vò?" Hoắc Sơn chà sát ta một chút, ngượng ngùng cười nói: "Tiếu Tiểu không dám đến mời ngươi... Dù sao trong quân doanh không thể say rượu... Liền uống hai chén, ngươi không ở lại, là không được rồi"
"Sinh thần Tiếu Tiểu, ta đương nhiên bồi hai chén. Buổi tối sẽ kêu đầu bếp làm vài món cho chúng ta, huynh đệ chúng ta lâu lâu tụ tập, uống ít là được"
Hắc Sơn được cho phép, kích động ôm Tất Quyền Ngọc, sau đó chạy đi, để lại một đám binh lính càn quấy - bọn họ cũng không biết Tất Quyền Ngọc là nữ nhân, chỉ biết phó tướng của nữ binh doanh kiềm lòng không đậu ôm quân đoàn trưởng!
"Đại tướng quân của chúng ta, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái tuấn tú, aiz... Nhất là hồi mâu ôn nhu kia... Không biết đã cướp đi bao nhiêu trái tim của nữ nhân.." Một người trong đó nói.
"Aiz, có Tất đại tướng quân, người trong nữ binh doanh làm sao còn để ý tới chúng ta... Nhận mệnh!" có người cảm thán nói.
Tất Quyền Ngọc nghe những người này nói, cho phó tướng một cái ánh mắt, phó tướng vội vàng đem nhưng binh lính càn quấy đang nghỉ ngơi, tập trung lại, tiếp tục thao luyện.
Bố trí ở giáo trường một góc chướng ngại nơi sân thượng, nay đã phát huy công dụng. Nàng thiết kế một trận phá, lúc này đang thao luyện ở đó.
Tất Quyền Ngọc nhìn thấy các phó tướng mang binh thao luyện, cảm thấy vừa lòng, trong một năm này, cũng không thiếu binh lính, qua một trận Tứ Phương quân đoàn liền chiêu binh, mà các lão binh của Tứ Phương quân đoàn lại được phân đi các quân đoàn khác, làm phục dịch trong các quân đoàn gần quê hương. Tất Quyền Ngọc cảm thấy luyến tiếc, dù gì cũng là binh nàng đã từng mang...
Bất quá điều làm Tất Quyền Ngọc cảm thấy thoải mái là Nữ binh doanh không có thành lập trong quân đoàn của khác, nên không cần đến các quân đoàn trong địa phương, đây chính là cải cách của nàng! Trải qua hai năm, nữ binh doanh cũng đã có hai môn quy của đại đội. Thiết Thạch Tuệ cùng Tiếu Tiểu là người thông thạo binh pháp, đối với hai đại đội nữ binh cũng hết sức dụng tâm, nay hai đội nhân mã này đã chiến tích kiêu nhân.
Đợi cho một ngày thao luyện kết thúc, vài phó tướng liền kéo Tất Quyền Ngọc mở tiệc uống rượu.
"Ngươi nói, nếu các quân đoàn ở địa phương không có nữ binh doanh vậy chẳng phải chúng ta không có cơ hội đánh giặc?" Tiếu Tiểu châm rượu cho Tất Quyền Ngọc, oán giận nói.
"Tiếu Tiểu muốn đánh trận a? Nói thật ra, nữ binh doanh của Tứ Phương quân đoàn ta... Nếu đã không xuất hiện, nhưng vừa xuất hiện đã nổi tiếng!" Tất Quyền Ngọc uống không ít, tửu lượng của nàng cũng không tốt lắm, nhưng nhờ có nội công chống đỡ, uống liên tục vài chén là điều dễ dàng, nhưng muốn để nàng ngã xuống cơ hồ là không thể.
"Cũng không biết khi nào thì có thể ra trận!" Thiết Thạch Tuệ bồi thêm một câu. Vào quán đội nhưng không có ở tuyền tuyến, vậy như thế nào có thể lập nên thành tựu, mở ra sự nghiệp thiên thu to lớn của nữ nhân?
"Qua hai năm nữa, ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng cho ta đến biên cương, Tiêu Trí Lực tướng quân tuổi cũng đã cao, trấn thủ tây tuyến của đế quốc nhiều năm như vậy, ta sẽ thỉnh Hoàng Thượng đổi chức vụ của chúng ta, khi đó lại cầu Hoàng Thượng cho ta mang theo nữ binh doanh... Các ngươi không phải có thể được ra tiền tuyến rồi sao?" Ánh mắt Tất Quyền Ngọc có chút mê ly nhìn Tiếu Tiểu cùng Thiết Thạch Tuệ nói: "Nếu muốn đánh trận, thì phía tây là nơi có nhiều trận nhất!" Đúng vậy qua hai năm nữa, hai năm thôi, Hoàng Thượng đã lớn, không cần Cẩm Hà, nàng liền cứu nàng ấy ra, sau đó nàng muốn dẫn nàng ấy rời xa hoàng thành! Mang theo nữ binh doanh đi tây tuyến! Cùng đánh nhau với nữ nhân Hồng Thành Tuyệt kia!
"Lão đại... Còn chúng ta thì sao?" Vài phó tướng nam trong mong nhìn Quyền Ngọc - vài người bọn họ đem Tất Quyền Ngọc tôn làm lão đại. Lão đại cũng không thể trọnh nữ khinh nam!
"Về sau tự nhiên sẽ có cơ hội! Quân đoàn lý phó tướng, cũng không phải không thể điều động!" Quyền Ngọc cười hắc hắc. Đây đều là những người bên cạnh nàng, phần tâm kia nàng sao lại không biết. Loại tình cảm đồng chí, sinh tử chi giao, cùng chung hoạn nạn, phúc họa đồng lòng.
"Thật muốn kiến thức qua Hồng Thành Tuyệt trong truyền thuyết... " Tiếu Tiểu uống một ngụm rượu, mặc cũng đỏ lên.
"Cùng Tiếu tướng quân đánh qua vài lần a... Nghe nói nữ nhân này tâm tư kính đáo, dụng binh cũng lợi hại... Hai năm trước liền làm trọng thương Võ tướng quân, ở Xích Châu lập uy, tuy rằng đã bị đại quân của Tiếu tướng quân đánh chạy về Bạch Đà Thành, nhưng sau đó lại vài lần tấn công Tây Phượng Quan, nửa năm, trong một lần cường công, bắt lấy Tây Phượng Quan, chiến sự bên kia quả thật nhiều... Muốn đi! Quả thật là muốn đi Hà Tấy quân đoàn!" Thiết Thạch Tuệ hưng phấn nói.
"Đến lúc đó, ta sẽ đứng trước quan của nàng khiêu chiến, đánh một trận, xem thử nữ nhân Hồng Thành gia lợi hại hay nữ nhân của Phượng Linh ta lợi hại!" Tiếu Tiểu có chút say, ánh mất đầy sương mù, đem bàn đập ầm ầm, trong lòng nàng có chút buồn bực, phụ thân của nàng là quân đoàn trưởng Hà Tây quân đoàn, nay Hà Tây quân đoàn cùng Hồng Thành Tuyệt giằng co, cư nhiên không thể đảm bảo ở vị trí thượng phong, trong lòng nàng cũng nghẹn một hơi, tổng muốn cùng nàng ta đánh giá, coi như là nữ thừa phụ nghiệp.
Mọi người ăn uống đến tận khuya, mới thu thập, bởi vì ngày mai muốn vào triều nên Tất Quyền Ngọc từ biệt mọi người trở về hoàng thành.
Từ Tứ Phương quân đoàn đến Hoàng Thành cũng mất mười dặm, bất quá đối với kỵ mã của Tất Quyền Ngọc thì chỉ mất một chút thời gian.
Ra khỏi quân doanh, nương theo ánh trăng, Tất Quyền Ngọc cưỡi ngựa đi về hướng Hoàng Thành, còn đường này, nàng đã đi qua không ít lần, ngựa của nàng cũng đã nhớ đường đi, Tất Quyền Ngọc còn có chút tỉnh táo, cầm lấy dây cương, thúc chiến mã chạy như bay, trong lòng suy nghĩ làm cách nào để đem Cẩm Hà ra khỏi cung, đến lúc đó, cải danh đổi họ, không còn là người của hoàng cung nữa...
Đột nhiên, trong đạo bàng cây cối, một đạo kiếm quang lấy thế sét đánh không kịp bưng tai hướng Tất Quyền Ngọc đâm tới. Trong rừng rậm, kiếm pháp của người kia giống như rắn nước phi thường mau lẹ, đem cảm giác say của Quyền Ngọc đánh bay phân nửa.
Tất Quyền Ngọc quát mộ tiếng, ngửa người ra sau lưng ngựa, kiếm quang liền sượt qua bụng nàng. Áo choàng bay lên, nhất thời bị cắt qua, vết thương ở bụng tuy rằng không sâu nhưng cũng thủng một lỗ - đây là một cao thủ.
Chưa kịp xem thương thế của mình, chiến mã lại tiếp tục chạy, mà kiếm phía sau lại như phụ cốt chi thư, kiếm phong lạnh như băng hướng tới sau lưng Tất Quyền Ngọc.
Tất Quyền Ngọc xoay người đến sườn ngựa, trong tay đã cầm,Viêm Phượng thương, ý niệm xuất ra, nắm giữ được đường kiếm của người nọ, liền đâm tới.
Kim Thiết giao kích, tay Tất Quyền Ngọc ghìm dây cương, nương theo lực đạo này xoay người xuống ngựa, dùng lực bay lên cùng người nọ giao thủ...
Hắc y che mặt... Trong bóng đem chỉ có thể nhìn ra hắn có dáng người thon dài...
Tất Quyền Ngọc giơ thương quát hỏi: "Người tới là ai?"
Người nọ cũng không trả lời, xuất kiếm hướng tới Tất Quyền Ngọc. Tất Quyền Ngọc cũng biết, người này chỉ sợ muốn hạ sát nàng tại vùng hoang vu dã ngoại, vận khởi nội công, vung trường thương nghênh đón.
Thương pháp của Tất Quyền Ngọc là thương pháp nàng sử dụng trong thiên binh vạn mã, nhìn không hề có sức nhưng lại có sức mạnh ẩn dấu trong đó, mà võ công của người nọ toàn là những chiêu thức nhẹ nhàng nhưng độc ác, mỗi kiếm đều hướng tới chỗ yếu hại của Quyền Ngọc, kiếm pháp cổ quái xảo quyệt.
Tất Quyền Ngọc cùng hắn đấu qua vài hiệp, thấy đường kiếm hắn nhẹ nhàng sợ là đánh bừa, đem trường đánh lên kiếm của đối phương, tìm khoảng cách của hắn mà đánh, không chỉ có xảo quyệt, một khi đánh lên, liền đem nội công cùng thương pháp dũng mãnh giết đến, làm cho hắn nửa điểm cũng không tránh được.
Hai người đánh khoảng trăm chiêu. Người nọ rơi xuống thế hạ phong, Tất Quyền Ngọc liền một thương đâm xuyên qua bả vai hắn...
Hai người đối mắt, Tất Quyền Ngọc định hỏi lai lịch của hắn, khởi liêu, chỉ công phu chỉ trong chốc lát liền đem khăn che mặt tháo xuống, liền thấy máu đen chảy ra...
Tử sĩ... Một khi bị bắt, tuyệt đối không để cho đối phương có cơ hội bức cung!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
13 chương
105 chương
10 chương