Phượng linh kỷ
Chương 71
Hiếu Thanh cung.
Cẩm Hà ngồi trước bàn tranh điểm, Quyền Ngọc đứng phía sau nàng, nhẹ nhàng tháo hỏa hoa cùng trâm cài đầu xuống: "Võ Sách theo dõi ta hai lần, cũng không biết hắn muốn cái gì, bất quá, ta biết hắn hận ta"
"Hắn thì có thể làm được gì, nếu hắn thật sự làm chuyện gì đó, chỉ cần ta nắm được nhược điểm của hắn, thì vị trí bên cạnh Hoàng Thượng, hắn cũng không thể ngồi nổi nữa" Cẩm Hà nhẹ giọng nói. Võ Sách người này, nàng tương đối hiểu rõ, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, dã tâm trong lòng hắn lớn bao nhiêu, trong lòng nàng lâu nay đều biết. Nàng không sợ hắn ở trong cung giở âm mưu quỷ kế gì, cho dù âm mưu quỷ kế lớn đến đâu, đều tan thành mây khói, còn cho hắn nếm mùi khổ. Nếu có sợ thì cũng sợ loại người này hận ý thâm sâu, sẽ làm ra chuyện gì liều lĩnh.
"Chuyện của chúng ta, ta cũng rất dụng tâm, nếu cảm giác hắn đang ở gần, ta liền rời đi - nội công của hắn kém ta một khoảng lớn... Tránh không khỏi việc bị ta phát hiện. Ta sợ đem đến phiền phức cho ngươi..." Quyền Ngọc nhẹ nhàng xoa đầu cho Cẩm Hà.
"Ta cũng sẽ cẩn thận.... Cũng hy vọng hắn không cần để ta dùng đến nhược điểm trong tay" Khóe môi Cẩm Hà khẽ nhếch, cười có chút lãnh - bất luận kẻ nào đều không thể phá hủy tình cảm của nàng cùng Quyền Ngọc, bất luận kẻ nào. Đây chính là cấm kỵ của nàng.
"Ta sợ hắn không theo dõi được ta, cũng không theo dõi được Hiếu Thanh cung, sẽ mua chuộc người bên cạnh ngươi, Cẩm Hà ngươi cũng chú ý chút" Ngón tay Quyền Ngọc sờ tới tai Cẩm Hà, ở trên da thịt trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ân, ta biết, chỗ của ta, không phải ai cũng có thể đến, Trân Nhi theo ta nhiều năm như vậy, mọi chuyện trong Hiếu Thanh cung đều được nàng thu thập thỏa đáng, cho nên mỗi ngày ngươi đến, Hiếu Thanh cung đều rất yên tĩnh, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, Võ Sách người này mang thù, sợ rằng còn nhớ rõ mối thù bị mất tai năm đó, ngươi nay lại ngồi trên vị trí của phụ thân hắn, chỉ sợ oán khí của hắn đối với ngươi là rất lớn..." Cẩm Hà gật đầu nói.
"Cẩm Hà yên tâm, đùa bỡn âm mưu quỷ kế, ta không sợ, chỉ cần hắn không biết mối quan hệ của chúng ta, ta đường đường chính chính, hắn cũng đừng hòng làm khó dễ được ta. Nếu hắn thiếu kiên nhẫn, làm ra chuyện ám toán gì, thì trong Hoàng Thành này, người có thể không động thanh sắc bắt mà ta không nhiều" Quyền Ngọc khẽ cười một tiếng, nội công luyện đến tầng thứ năm, đây chính là một cảnh giới khác.
"Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, hay là ngươi cho Mộ Trường Sinh đi theo bên cạnh ngươi. Ngươi xem sư phụ thần bí của ngươi đưa hắn đến bên cạnh ngươi, ngươi liền đem hắn giấu ở hậu phủ, không cho ai biết..." Cẩm Hà nghiêng đầu nhìn nàng: "Ta biết võ công của ngươi rất là lợi hại, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, chỉ cần ngươi bị thương một chút, ta cũng đau lòng"
"Trường Sinh huynh đang ở tầng thứ sáu, sắp đến quan khẩu của tầng thứ bảy, nên ta để hắn ở hậu phủ, hảo hảo luyện công, chỉ có chút chuyện nhỏ cũng kinh động đến hắn, Tất Quyền Ngọc ta đây cũng quá dọa người rồi. Đại tài ắt có trọng dụng, để sau này còn có thể dùng đến, nay Tất gia có thế lực cường đại, không nhất thiết phải gây thêm vấn đề để người khác phỏng đoán lung tung..."
"Vậy bản thân ngươi phải biết cẩn thận, đầu năm nay không xảy ra chuyện gì xấu chỉ có vài kẻ tiểu nhân gây phiền phức. Bị cắn trúng một ngụm, nên đau một trận." Cẩm Hà ngẫm lại, Quyền Ngọc là đại tướng quân, nàng là Thái hậu còn Võ Sách chỉ là một thị vệ nho nhỏ, nhưng nàng đau thay Quyền Ngọc, cho nên liên quan đến chuyện của hắn liền chuyện bé xé ra to.
"Cẩm Hà càng ngày càng đẹp..." Quyền Ngọc cũng không nhắc tới chuyện đó nữa, ẩn ý đưa tình nhìn người mông lung trong gương.
"Nói bậy, trong cung này, ai chẳng biết qua hai mươi liền tính là già, ngươi xem ta đều đã hai mươi mốt rồi, còn nói ta xinh đẹp, có phải là đang dỗ ngọt ta hay không?" Cẩm Hà phản thủ, hờ dỗi nhéo một cái trên đùi Tất Quyền Ngọc: "Giỏi nịnh hót!" tuy miệng đang mắng, tay đang nhéo nhưng trong lòng Cẩm Hà thì đang ấm áp a, ai lại không thích nghe lời ngọt ngon tiếng ngọt a...
"Đó là phi tần của Hoàng Thượng, còn ngươi là nương tử của Tất gia ta, nương tử của Tất gia ta, Tất Quyền Ngọc ta sẽ yêu thương, chiều chuộng, cho dù đến năm mươi hay sáu mươi tuổi cũng không phải là lão bà..." Quyền Ngọc cười, để cho nàng ấy nhéo - Cẩm Hà vẫn như vạy cho dù đã làm Thái hậu, nhưng vẫn giống như trước đây, khi yêu khi hận đều sẽ nhéo nàng, đánh nàng hai cái, hoặc là cắn nành một ngụm... Kia cũng là yêu, yêu đến mức không biết biểu đạt như thế nào.
"Chứ không phải đợi ta đến năm mươi sáu mươi tuổi ta già, mặt đầy nếp nhăn, xấu xí, ngươi liền không muốn ta nữa?" Cẩm Hà quyệt miệng, tăng lực nhéo trên đùi Tất Quyền Ngọc, như tiểu cô nương đang hờn dỗi.
"Lại tới nữa, để ta xem, hay là gần đây ta không hậu hạ ngươi tốt, ngươi mới nhiều ý kiến như vậy! Buổi tối hôm nay, ta phải hảo hảo hầu hạ Thái hậu lão nhân gia ngươi, để ngươi không có ý kiến nhiều như vậy nữa!" Tất Quyền Ngọc tháo hạ thắt lưng, ái muội nói, sau đó khẽ mỉm cười, ôm Cẩm Hà đến trên giường.
"Người xấu!" Cẩm Hà nói xong, mặt đỏ lên, nhưng tay cũng không nhàn rỗi lúc Quyền Ngọc ôm nàng, hai tay rảnh rỗi nàng liền giở trò với Quyền Ngọc...
Chờ Quyền Ngọc đem Cẩm Hà đặt lên giường, hạ màn, sau đó cũng trèo lên giường, y phục của Quyền Ngọc sớm đã bị Cẩm Hà làm cho hỗn độn, Quyền Ngọc thấy mặt trắng nõn mềm mại của Cẩm Hà đỏ lên, nhìn không được áp thân mình xuống, hôn lên môi nàng.
Cẩm Hà kinh hô một tiếng, hai tay ôm cổ Quyền Ngọc, hé mở khớp hàm, cái lưỡi linh hoạt chui vài trong miệng Quyền Ngọc... Ôn nhu dây dưa, săn sóc quyến luyến, ngọt ngào quen thuộc nhưng lại làm cho người ta khó có thể kháng cự, giống như dĩ vãng dần dần liền khơi dậy dục vọng.
Đầu lưỡi Tất Quyền Ngọc cuối cùng cũng có cơ hội phản công, trong tiếng rên rỉ của Cẩm Hà, thâm nhập vào miệng nàng, đầu lưỡi linh hoạt nháy mắt gặp được đầu lưỡi Cẩm Hà lung tung bát lộng, Cẩm Hà chỉ có thể nhắm mắt hưởng thụ cái loại cảm giác dần dần bốc lên này, loại khoái cảm hít thở không thông, môi bị Quyền Ngọc hôn, sau đó thân thể nhộn nhạo - không ai có thể hiểu thân thể của nàng hơn nàng ấy...
Cẩm Hà có chút mê loạn vuốt ve thân thể Quyền Ngọc, theo bản năng cởi vỏ y phục của Quyền Ngọc, cởi bỏ buộc ngực của nàng, tay khẩn trương xoa nắn khỏa mềm mại mà tràn đầy co dãn của Quyền Ngọc...
"Ngươi ngày càng đầy đặn..." Nụ hôn vừa kết thúc, Cẩm Hà ôm đầu Quyền Ngọc kéo xuống cổ của nàng, môi bên tai Quyền Ngọc khẽ nói...
Quyền Ngọc không khỏi đỏ mặt, tuy rằng nàng luôn luôn buộc ngực nhưng không thể tránh việc cơ thể đang phát triển, hơn nữa tựa hồ ở cùng với Cẩm Hà trong một khoảng thời gian, chính là lúc làm hay lúc ngủ Cẩm Hà đều có thói quen cầm, nắm, xoa nắn ngực nàng, lâu dần tựa hồ càng thêm lớn.
Quyền Ngọc quỳ xuống, tay cũng dùng sức nâng Cẩm Hà dậy, chuẩn bị cúi xuống hôn Cẩm Hà, nhưng thân thể Cẩm Hà giống như một con cá trơn trượt, thân thể Quyền Ngọc mới khởi động, Cẩm Hà đã trượt đi, dùng chưởng pháp đã học được chế trụ thắt lưng Quyền Ngọc, mà vị trí miệng của nàng đang ở trên ngực Quyền Ngọc...
Quyền Ngọc hít một ngụm khí lạnh - Môi Cẩm Hà khẽ mở, đem hạt đậu đỏ ngậm vào miệng đùa bỡn, khi thì bát lộng khẽ hút, khi thì cắn, tất cả đều là chọc ghẹo. Quyền Ngọc cảm thấy, theo động tác trong miệng của Cẩm Hà, khí lực của nàng từng chút dần mất đi, chỉ còn lại thân thể mềm nhũn đầy dục vọng làm người ta ngượng ngùng.
Cẩm Hà yêu thương khỏa mềm mại đầy co dãn, không ngừng dùng lời lẽ khiêu khích, một tay từ bụng đi lên phủ lên khoản còn lại, nặng nhẹ bất đồng mà vuốt ve. Mà tay kia từ thắt lưng duyên dáng củ Quyền Ngọc đi xuống, vuốt ve đùi nàng, âm thanh ma sát da thịt quá nhỏ không thể nghe thấy, nhưng cái loại ma sát thân mật này, có thể châm lên rất nhiều ngọn lửa nhỏ, thiều đốt từ ngoài vào sâu bên trong.
Ngón tay thon dài linh hoạt khi thì vuốt ve khi thì khiêu khích, làm cho thân thê Quyền Ngọc có chút run rẩy, mà ngón tay kia băn khoăn một lúc rốt cuộc thâm nhập vào đùi trong Quyền Ngọc, một mảnh ẩm ướt, Cẩm Hà không khỏi thở dài một tiếng mà Quyền Ngọc lại theo động tác của Cẩm Hà không tự chủ khép hai chân lại,đem ngón tay của Cẩm Hà kẹp chặt, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng hừ.
Tay Cẩm Hà bị bắt dừng lại, Quyền Ngọc rốt cuộc cũng có cơ hội thở dốc, đứng thẳng dậy, mắc cỡ đỏ mặt, bắt lấy tay Cẩm Hà, kéo ra: "Đêm nay để ta hầu hạ ngươi... Nghe lời..."
Cẩm Hà khanh khách nở nụ cười, một đôi mị nhãn, không một chút che dấu dừng trên người Quyền Ngọc: "Muốn ta ngoan, vậy trước hết phải nghe ta nói..."
"Nghe ngươi nói cái gì?" Quyền Ngọc trong mắt nhuyễn xuống.
Cẩm Hà cũng không nói, ôm Quyền Ngọc, hơi hơi nghiêng người, đem nàng đặt xuống giường, sờ lấy buộc ngực của nàng, xích mộ tiếng xé ra làm đôi...
"Ngao... Buộc ngực của ta, không biết đã bị ngươi hủy bao nhiêu cái rồi?" Quyền Ngọc đáng thương nhìn buộc ngực.
"Không quan hệ, ta chuẩn bị cho ngươi không ít..." Cẩm Hà bộ dạng không sao cả cười cười, một tay cầm buộc ngực, một tay tìm cái gì đó...
"Ngươi ngoạn cái gì a?" Quyền Ngọc nhìn động tác của Cẩm Hà, có chút khó hiểu.
Cẩm Hà lại kéo tấm màn ở đầu giường ra, lộ ra đầu giường cười quyến rũ, đem thân thể đè ép xuống, sau đó nhẹ nhàng cầm tay Quyền Ngọc, đem mảnh vải buộc ngực bị xé kia buộc tay Quyền Ngọc vào đầu giường...
"Cẩm Hà, sẽ không khi dễ ta đi..." Quyền Ngọc mặt muốn khóc nhìn Cẩm Hà.
"Phối hợp... Xong rồi sẽ có đường ăn..." Cẩm Hà mị hoặc quyến rũ nàng, sau đó đứng dậy nhìn kiệt tác của mình.
Thân hình Quyền Ngọc trắng nõn thon dài nằm trên giường, hai tay bị trói trên đầu giường, vẻ mặt vô tội nhìn nàng đang đứng, thực sự là làm cho người ta muốn vào hảo yêu nàng.
Cẩm Hà quỳ gối xuống giường, bình tĩnh nhìn nàng, nhu tình trong lòng hóa thành mộ mảnh dục vọng. Thân thủ cởi bỏ thắt lưng của mình, sau đó chậm rãi cởi áo ngoài rồi đến trung y...
Quyền Ngọc bình tĩnh nhìn Cẩm Hà ở trước mặt nàng cởi áo tháo thắt lưng... Loại khát vọng theo tay nàng cùng từng kiện y phục dần dần bị cởi bỏ ngày càng dâng lên làm cho hai tay đang bị trói của Quyền Ngọc xiết chặt... Đây là tra tấn a...
Cẩm Hà nhẹ nhàng tháo cái yếm, cái yếm rơi xuống mặt tại bên hông, cảnh xuân trước ngực bị nhìn không xót mộ cái gì...
Quyền Ngọc nuốt nước miếng, tay không tự chủ được giật giật: "Lại đây..."
"Không cần..." Cẩm Hà phun ra hai từ, ngữ khí ôn nhuyễn giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng Quyền Ngọc...
"Cởi y phục cho ta..." Giọng Quyền Ngọc khàn khàn kêu Cẩm Hà.
"Mới không cần..." Âm thanh Cẩm Hà mị hoặc, quần cũng đã cởi ra, bởi vì lúc nãy chỉ mới cởi nút thắt trên cổ, nên cái yếm vẫn bị mắc bên hông, vừa lúc che đi cảnh xuân giữa hai chân...
Quyền Ngọc cảm thấy tim của nàng dường như sắp nhảy ra ngoài.
Cẩm Hà chậm rãi cúi gập thắt lưng, ánh mắt nhìn lướt qua đùi của Quyền Ngọc, nhẹ nhàng liếm môi, đôi ngọc thủ nâng đầu gối của Quyền Ngọc lên, đem chân thon dài trắng của Quyền Ngọc dần dần tách ra...
Chất lỏng ẩm ướt bởi vì Quyền Ngọc kẹp chặt hai chân mà ma sát với hai cánh hoa. Nay bị tách ra, trong ánh sáng mỏng manh, thị lực của Cẩm Hà bởi vì tập luyện võ công mà ngày càng tốt, nháy mắt một cái liền thấy được nơi phiếm thủy quang kia...
Cẩm Hà hít sâu một hơi, tay giữ lấy đùi phải Quyền Ngọc, mà đầu gối của nàng ma sát dưới thân của Quyền Ngọc, nhất thời, chất lỏng đó liền dính ướt đầu gối Cẩm Hà, tay Quyền Ngọc giật giật, đầu không tự chủ được ngửa ra sau, mà yết hầu phát ra mộ tiếng trầm thấp làm Cẩm Hà hứng phấn...
Đầu gối Cẩm Hà nhẹ nhàng trượt trong đùi Quyền Ngọc, mà đầu gối Quyền Ngọc cũng có thể hoạt động nên ngay lúc sắp lên đỉnh, đụng phải giữa chân Cẩm Hà. Cẩm Hà bởi vì đụng chạm nhẹ nhàng này mà thân mình hơi phập phòng, đôi mềm mại trước ngực cũng dập đựng bồng bềnh.
Ánh mắt nóng bỏng của Quyền Ngọc dừng trên khỏa tuyết trắng bồng bềnh kia, một mặt nhận kích thích từ thân thể, một mặt nhận kích thích từ cảnh quan. Hô hấp ồ ồ mang theo tiếng kêu không thể ức chế được, dục vọng ở sâu trong cơ thể dần dần bộc phát, càng lúc càng mãnh liệt...
Thế nhưng động tác của Cẩm Hà không có dừng lại, nành hơi hơi ngửa đầu, đem cổ cùng ngực phơi bày ra, loại tuyệt mỹ này đẹp đến kinh tâm động phách.
"Đây là đường? Hay vẫn là trừng phạt?" Thanh âm Quyền Ngọc khàn khàn hỏi nàng.
"Vừa là đường những cũng là trừng phạt..." Cẩm Hà cười khẽ, âm thanh đã có chút không ổn định. Nói xong, nành cuối người xuống hôn lên ngực Quyền Ngọc, tay vuốt ve thân thể Quyền Ngọc, đầu gối vẫn không ngừng mà sát dưới thân Quyền Ngọc.
"A..." Quyền Ngọc chịu tra tấn kia, rốt cuộc nhịn không được, một cổ chân khí truyền đến tay đang bị trói, bạch một tiếng, hai tay được giải phóng...
"Ngao... Ngươi chơi xấu... Cư nhiên dùng nội công..." Cẩm Hà bất mãn quyệt miệng nói.
Quyền Ngọc tinh thần hăng hái đem Cẩm Hà đặt dưới thân: "Không quan hệ, ngoan, nương tử không có nói không được dùng nội công, ta không phạt nương tử, chỉ cho nương tử đường ăn..." Quyền Ngọc nói xong, trên mặt cười có chút xấu xa, chỏ nghe một tiếng hét kinh hãi của Cẩm Hà, Quyền Ngọc đã tiến vào thân thể của nàng...
Sau một phen kinh đào hãi lãng bàn điên cuồng, thân thể đã không còn chút khí lực...
"A... Quyền Ngọc... " Cẩm Hà nắm chặt canh tay Quyền Ngọc, thân thể nhấp nhô, run run, lâm vào thất thanh ngắn ngủi, chỗ sau trong cơ thể run rẩy, bao vây lấy ngón tay Quyền Ngọc, cho nàng cảm thụ thời khắc này...
Ngón tay Quyền Ngọc không có dừng lại, nâng thân mình, đem Cẩm Hà ôn vào lòng, để nàng run run trong lòng nàng, khàn khàn kêu...
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
13 chương
105 chương
10 chương