Phượng Hí Cửu Thiên
Chương 20 : Chuyển luân thánh vương?
Thanh Vân sơn có bảy kiếm cung:
Đế kiếm cung do Thanh Vân chưởng giáo đích thân chấp chưởng. Tu hành tự thân, lấy thân lập đế, hướng mọi người tự lĩnh ngộ ra đế kiếm của bản thân mình.
Thủy kiếm cung do Từ Nhược Thủy - cô cô ruột của Từ Vi cai quản. Chủ tu về ý cảnh mềm mại nhưng đầy biến hóa, không chỗ nào không chảy tới của nước.
Cuồng kiếm cung do Vi Thanh Thanh cai quản. Tôn chỉ: thiên cuồng địa cuồng kiếm cũng cuồng. Đã vung kiếm thì phải điên!
Thích kiếm cung do Thích bà bà cai quản. Chủ tu duy nhất một thức "đâm" trong hai mươi bốn kiếm thức cơ bản.
Trảm Ma kiếm cung do Vô tình trưởng lão chấp chưởng. Cũng là người thi hành các giới luật của Thanh Vân sơn.
Vô Ưu kiếm cung do đệ đệ ruột của Vi Thanh Thanh, Vi Nhất Tiếu chấp chưởng.
Ngoài cặp huynh đệ họ Vi ra thì Thanh Vân sơn còn có một cặp huynh đệ đặc biệt hơn.
Hai huynh đệ này một người chính là chưởng giáo cao cao tại thượng, người còn lại là anh ruột của chưởng giáo, tu vi tuyệt đối là nhất đẳng chỉ thua chưởng giáo một chút. Bất quá tính cách người này vô cùng hiền lành, gần như không muốn tranh đấu với bất kỳ ai, chỉ thường xuyên ở thư phòng đọc sách. Ngay cả Phong Vô Ảnh muốn tỷ thí kiếm đạo của người này cũng không được. Bởi vì đối với người này, kiếm là công cụ cứu người chứ không phải giết người và tranh hơn thua.
Người này chính là lão nhân đang xuất hiện giữa tầng mây màu trắng - Thanh Thiện đạo nhân, kiếm chủ Hạo Nhiên kiếm cung.
Trấn Nam đại nguyên soái trầm mặc, chắp tay ôm quyền vái chào. Thanh Thiện đạo nhân có tu vi nửa bước Phong Vị cảnh, hơn hắn một đại cảnh giới. Ngay cả Vi Thanh Thanh nếu không phải có thân phận kiếm chủ thì cũng phải chắp tay cúi đầu gọi tiền bối.
Đường Nguyên cười hả hả:
- Thanh Vân hai vị huynh đệ song sinh kinh tài tuyệt diễm. Thường nghe Tiêu Dao tử tiền bối kiếm pháp đệ nhị thiên hạ, nhưng theo ta thấy nếu Thanh Thiện tiền bối có lòng nhập vào hồng trần thì e rằng vị trí thiên hạ đệ nhị kiếm phải là của ngài.
Đối với Đường Nguyên thì kiếm đạo của Phong lão luôn là vô địch. Đây cũng là chấp niệm của hàng vạn đệ tử Phong Kiếm học viện. Trong lòng bọn họ, Phong lão như là thần, quan trọng hơn cả hoàng đế Đại Ngu. Thậm chí Phong lão hô một tiếng tạo phản thì họ cũng sẽ lập tức tạo phản mà không mảy may chớp mắt.
Thanh Thiện đạo nhân cười cười:
- Các vị nói đùa rồi! Bần đạo chỉ muốn một lòng nghiên cứu về đạo. Cũng nhờ xa cách hồng trần mới luyện được một thân hạo nhiên chính khí. Đối với việc phân cao thấp, bần đạo tự nhận không thể nào sánh được với chưởng giáo và kiếm ma. Tuy nhiên hôm nay lòng bần đạo chợt loạn, xuất hiện một chút ma tâm. Đi tới đi lui, đọc tới đọc lui cũng không thể xua tan đi ma tâm này. Ài, vừa hay ban nãy ta nhìn thấy Vi sư đệ đuổi giết Thạch thành chủ, ma tâm này liền giảm bớt chút. Nếu Thạch thành chủ không phiền, có thể giúp bần đạo hóa giải ma tâm này không?
Tất cả mọi người nghe xong đều sững sờ, cảm thấy trời đất đảo lộn. Vị đạo sĩ trong truyền thuyết chưa từng xuống tay với ai nay lại nói muốn giết người để hóa giải tâm ma.
Mí mắt Trấn Nam đại tướng quân giật liên hồi, nói:
- Cửu Thiên đại loạn từ lâu. Xem ra Thanh Vân sơn các ngươi cũng không muốn ẩn nhẫn nữa mà cố tình phô trương lực lượng.
Thanh Thiện đạo nhân nói:
- Không phải các vị tướng quân trong triều bây giờ cũng đang có suy tính riêng rồi sao? Lữ quốc công mượn thái tử bị phế truất của tiền triều chiêu binh mãi mã, trong tay lại nắm bốn mươi vạn hùng binh cố thủ một phương. Còn Trấn Nam đại nguyên soái ngươi cấu kết với Thạch thành chủ, xem ra đã sớm qua lại với Lữ quốc công rồi. Đáng thương thay cho Cửu Thiên đế, chỉ là vua bù nhìn mà không hề hay biết.
Trấn Nam đại nguyên soái lần đầu tiên cười vang:
- Ha ha, Thanh Thiện tiền bối rất thẳng thắn. Người ở hậu sơn giả vờ đóng cửa không tranh với đời, khiến ai cũng không quá đề phòng Thanh Vân sơn. Dù sao chỉ một Thanh Vân chưởng giáo chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng hai vị Thanh Vân chưởng giáo thì mọi người phải nhìn Thanh Vân sơn với con mắt khác rồi! Đúng vậy, Cửu Thiên đế u mê yêu tộc, để yêu tộc nhiễu loạn triều chính, nhân tâm vốn đã mất hết. Bổn nguyên soái nắm trọng binh trong tay, nếu quy hàng Lữ quốc công thì thiên hạ ai địch nổi chúng ta? Huống hồ nhân tài dưới trướng Lữ quốc công có hai vị công tử tài hoa vô song, đây là hai người trẻ tuổi có tiềm lực mạnh nhất ta từng gặp qua. So với hai người này, Thanh Vân thập cường của Thanh Vân sơn chả là cái gì!
- Ta nhổ!
Đường Nguyên nhổ toẹt một ngủm nước bọt xuống đất, khinh bỉ nói:
- Kêu hai đứa bọn hắn ra so tài với thiếu chủ của chúng ta, chỉ một kiếm cũng đủ chém chết hắn!
Trấn Nam đại nguyên soái lắc đầu:
- Thiên tư của hai vị công tử các ngươi không tưởng tượng nổi. Trong đó Vô Diện công tử lại càng kinh người, thậm chí còn phát minh ra một con đường tu luyện mới truyền lại cho hậu thế, công đức vô song, đáng được xưng tụng là Chuyển Luân Pháp Vương! Bỏ đi, hôm nay coi như Thanh Thiện tiền bối lợi hại. Có tiền bối ra tay nếu ta còn cố chấp e rằng sẽ mất luôn cái mạng của mình. Lữ quốc công cũng sẽ hiểu nổi khổ của ta. Lui binh!
Tiếng kèn cất lên, mười vạn đại quân từ từ rút lui để lại Thạch thành chủ đang nằm co quắp dưới đất.
Vi Thanh Thanh cười ha hả một đao chém Thạch thành chủ chết tươi.
Thanh Thiện đạo nhân chứng kiến cảnh máu tanh này đành thở dài:
- Thời đại loạn lạc sinh linh đồ thán, chỉ hy vọng các ngươi có thể mau chóng kết thúc nó.
Nói xong ông liền biến mất trong đám mây trắng.
Bên trên phi kiếm, Phượng Minh vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng vì lời nói của Trấn Nam đại nguyên soái. Hắn cảm thấy chẳng lẻ trên thiên hạ này lại có một người thiên tư siêu việt như hắn, cũng bị trời ganh ghét không thể tu luyện mà tìm ra con đường riêng của bản thân mình?
- Ta không tin tên Vô Diện gì đó lại lợi hại hơn Minh công! Minh công, đã giết được Thạch thành chủ, lòng dân trong Thạch thành sẽ thuộc về chúng ta. Có căn cơ Thạch thành này, đại nghiệp ắt sẽ thành.
Nghe Đường Nguyên nói vậy Phượng Minh liền gật đầu. Nhưng trong lòng lại suy nghĩ tới Vô Diện công tử bí ẩn kia, tò mò muốn biết hắn là thần thánh phương nào!
#
Ở một ngọn núi cao cách đó không xa, có hai người một nam một nữ đeo mặt nạ đang ngồi trên lưng ngựa.
Từ nơi này nhìn xuống có thể nhìn thấy hết khung cảnh đang diễn ra bên dưới.
- Quả đúng như huynh dự đoán, lão già Thanh Thiện chỉ là ẩn nhẫn để che giấu lực lượng thực sự của Thanh Vân sơn. Hắc Thủ ra đời, bọn họ phải phô trương thanh thế để thu phục nhân tâm. Theo tin tình báo truyền về thì dư nghiệt của Phong Kiếm học viện đã từ khắp nơi ở ngũ quốc đổ về Thạch thành. Kết hợp với Thanh Vân đệ tử thì chúng có đến hơn hai vạn người, thêm ba cao thủ Sinh Tử cảnh, một Kiếm ma, còn rất nhiều Vô Nhai, không thể khinh thường bọn chúng.
Nữ tử đeo mặt nạ phân tích kỹ càng.
Người thanh niên đeo mặt nạ chỉ cười nhẹ, thần thái của hắn tràn đầy bình thản.
- Thì sao chứ? Ngay từ đầu tất cả đã nằm trong suy tính của ta. Kiếm ma? Chưởng giáo? Lữ chủ? Bọn họ đều chỉ là con cờ mà không hay biết. Cửu Thiên đế hay Hoang Thần tứ đế cũng là những quân cờ lớn hơn một chút mà thôi. Nam Thiệm này vốn dĩ là một bàn cờ lớn, người có khả năng chơi cờ với ta đến nay chưa từng xuất hiện! Gần ba tuần nữa sẽ đến lúc Vô Diện công tử ta quật khởi. Đến lúc ấy ta sẽ cho cả thiên hạ biết, ai mới chân chính là thiên kiêu đệ nhất! Hửm, nàng sao vậy? Chẳng lẽ nàng thấy không đành lòng?
Nữ tử trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu:
- Trên con đường hoàn thành đế nghiệp này chẳng có thứ gì là không đành lòng. Từ chàng ta nhìn thấy một Hoang Thần tương lai, chỉ có chàng mới thỏa mãn được tham vọng của ta.
Nắng trên bầu trời vàng rực, thảo nguyên xanh tươi, chim hót trên đỉnh núi. Thanh niên đeo mặt nạ nhìn khung cảnh tú lệ trước mắt, mỉm cười nói:
- Nàng yên tâm, chờ khi đại nghiệp thành rồi, nàng chính là Hoàng hậu duy nhất trong thiên hạ. Danh xưng Hoang Thần kia cũng chỉ là quá khứ. Dưới bàn tay của ta, một thời đại thịnh thế khác sẽ mở ra, đầy phồn hoa và hưng thịnh...
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
184 chương
28 chương
224 chương
25 chương
8 chương
138 chương