Phượng Hí Cửu Thiên
Chương 144 : Đạo Và Niệm
- Hôm nay ta gọi mọi người tới đây là muốn chia sẻ một ít kinh nghiệm khi vượt ải ở Mộng Thai.
Từ sau cái chết của sư phụ ta, Tùng Âm ma tôn, chúng đệ tử Thi sơn liền bị ba núi kia lấn áp đến thở không nổi.
Sơn chiến giai đoạn đầu đã gần kết thúc, thứ hạng của mọi người lại thấp như vậy, liệu có cảm thấy có lỗi với Tùng Âm ma tôn ở trên trời không?
Chúng đệ tử nghe Phượng Minh chất vấn đều cúi gầm mặt.
Thứ hạng ở sáu ải Mộng Thai của Thi sơn hiện tại đúng là tệ nhất, sơn chiến giai đoạn đầu phần thua nằm chắc trong tay không thể nghi ngờ.
Nếu là ngày bình thường, vì sự tự tôn, bọn họ sẽ cố gắng mười phần sức lực để đòi lại uy nghiêm cho Thi sơn.
Nhưng Tùng Âm ma tôn chết đi, nhuệ khí của bọn họ cũng biến đâu mất hết.
Phượng Minh nói tiếp:
- Ta chỉ là một tu sĩ Hóa Hình sơ kỳ nhỏ bé, nhưng tu sĩ nhỏ bé này lại có thể hạ bệ thiếu chủ Tô Hà Vô Nhai đỉnh phong mà các ngươi thần tượng.
Ở Mộng Thai, thiên tư cảm ngộ đứng đầu rồi mới tới tu vi.
Các ngươi không nhìn vào thứ ta làm được, không nhìn vào thứ ta giành dật về cho Thi sơn, chỉ chăm chăm vào tu vi để bắt bẻ ta.
Nếu có bất kỳ một ai phía dưới tự tin chiếm được vị trí đệ nhất nào trong sáu ải Mộng Thai, ta ngay lập tức từ chức, nhường vị trí Thi tử cho kẻ đó.
Bên dưới im phăng phắc, làm như hắn, bọn họ không làm nổi.
Mã Đằng cũng nghẹn họng, đầu óc xoay chuyển cố tìm lý do bắt bẻ nhưng cũng bó tay.
- Ta nhắc lại, ta ở đây là để chia sẻ kinh nghiệm của bản thân ta, không phải dạy dỗ các ngươi.
Nếu là ngày bình thường, ai không quan tâm có thể rời đi, ta nhất định không cản.
Nhưng bây giờ chúng ta không phải chiến đấu vì bản thân, mà là chiến đấu cho Tùng Âm ma tôn đã khuất.
Các ngươi…
Phượng Minh đảo mắt một lượt, giọng nói lớn dần, gần như hét lên:
- Các ngươi có muốn đòi lại tôn nghiêm không?
Không ai trả lời, nhưng tất cả đều đã ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn, trong trái tim có ngọn lửa đang thiêu đốt.
- Các ngươi có muốn chiến đấu vì Tùng Âm ma tôn không!
- Có!
Đến nước này không gì có thể ngăn cảm xúc dâng trào trong cơ thể chúng đệ tử Thi sơn nữa, mọi người đồng thanh hô vang như muốn rung chuyển cả Thi sơn, cả ba núi kia đều phải ngước mắt nhìn về, không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Nếu đã vậy, hôm nay ta Phượng Minh, lấy danh nghĩa Thi tử, bắt đầu thuyết pháp!
Phượng Minh ngồi xuống xếp bằng, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Tuân lệnh Thi tử!
Chúng đệ tử Thi sơn đồng thanh đáp, sau đó cùng ngồi xuống chăm chú lắng nghe.
- Đầu tiên, ta sẽ nói về Đạo môn.
Đạo là gì? Đạo tâm có sáu cảnh giới Tòng Tâm Sở Dục, Lô Hỏa Thuần Thanh… cho đến Siêu Phàm Nhập Thánh.
Vì sao lại có những cảnh giới này? Đáp rằng mười năm về trước, có một thiếu niên phàm nhân vì bị vận mệnh trói buộc, tự thân không thể tu luyện.
Nhưng y không chịu đầu hàng vận mệnh, một lòng tìm cách sáng tạo ra một con đường mới.
Ban ngày, y múa kiếm trước bình minh, dung hòa bản thân vào vạn vật, mượn ánh mặt trời nuôi dưỡng ý cảnh, tâm hướng về chữ phàm.
Ban đêm, y lại múa kiếm trước ánh trăng, không muốn bản thân bị bóng tối nuốt chửng, mượn ánh trăng soi sáng đạo niệm, tâm hướng về chữ thánh.
Cứ như thế, ngày qua ngày, hai loại ý cảnh này mạnh dần rồi phá kén biến thành đạo tâm thánh phàm…
Phượng Minh vừa hồi tưởng lại ngày tháng năm xưa, vừa kể lại toàn bộ những cảm ngộ chi tiết về “đạo” của mình.
- Đạo khả đạo, phi thường đạo.
Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu.
Đạo mà có thể nói ra thành lời thì không phải đạo vĩnh hằng.
Khi không tên, nó trở thành nguồn gốc trời đất.
Khi có tên, lại biến thành mẹ của vạn vật.
Ta không thể nói trực tiếp về “đạo”, nhưng thông qua hành trình của thiếu niên kia, hy vọng các ngươi có thể hóa thân thành hắn, hiểu được hắn đã ngộ ra đạo tâm thế nào.
Mọi người đều nhắm mắt nhập định, không hiểu vì sao trong lúc quán tưởng thì hình bóng thiếu niên phàm nhân trong đầu đều là hình ảnh của Phượng Minh.
Một thiếu niên gầy gò, ánh mắt sáng quắc tay cầm mộc kiếm múa trước bình minh, hòa mình vào thiên nhiên.
Vào ban đêm lại dùng kiếm của mình xé tan màn đêm, khí chất thanh cao như ánh trăng.
- Hiểu ra được cách đạo tâm được sáng tạo ra, các ngươi đủ tư cách tiến vào xếp hạng trước một ngàn.
Ở phía xa, Mã Đằng bằng dù ghen ghét, vốn định không quan tâm tới lời thuyết pháp của Phượng Minh, nhưng không hiểu vì sao từng câu từng chữ hắn nói ra lại lọt vào tai lúc nào không biết.
Lão cũng bắt đầu xếp bằng nhập định, chìm đắm trong quan tưởng.
- Tiếp theo, ta sẽ giải thích lại tường tận cách tu luyện đạo tâm.
Ở cảnh giới đầu, ý cảnh chỉ là một mớ hỗn độn lúc có lúc không, như ánh đèn leo lét trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào.
Vì vậy phải không ngừng tìm kiếm và sử dụng nó, đến khi ý niệm động ý cảnh hiện là đã đạt đến tiêu chí Lô Hoả Thuần Thanh.
- Điều khiển ý cảnh cũng giống như đun lửa, đến khi hoàn toàn làm chủ được nó thì có thể tùy ý nhào nặn, đè nén áp súc nó trở thành thực chất.
Ý niệm có thể thành thực chất hay không ư? Đáp: có thể! Cũng giống nguyên khí trong thiên địa không hình không dạng nhưng thông qua tu linh có thể biến chúng thành linh thể muôn hình vạn trạng, hay như người tu chân ngưng tụ nguyên anh.
Áp súc ý cảnh đến cực hạn có thể biến ý cảnh hoá thực chất thành thứ đại diện cho tâm đạo của mình, ta gọi đây là cảnh giới thứ hai, Tòng Tâm Sở Dục!
- Đạo tâm thành hình nhưng lại thiếu thần thái, không thể xem như vật chất thật sự.
Cũng giống linh thể của người tu linh phải trải qua giai đoạn Ngưng Thần, thổi hồn vào linh thể.
Ở đây cũng vậy, đạo tâm do ý niệm tạo thành nhưng ý niệm cũng chia thành sinh và tử.
Tử niệm chỉ là ý niệm vô hồn, qua năm tháng sẽ bị mục nát, còn sinh niệm là niệm do cảm ngộ thiên địa đại đạo mà thành.
Tìm kiếm sinh niệm hoá thành "cực" cho đạo tâm, khiến đạo tâm từ nay có hồn.
Nếu đạo tâm của ta là một gốc cây thì trồng gốc cây này xuống đất nó vẫn sẽ đơm hoa kết trái.
Ta gọi đây là cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực!
- Đến cảnh giới thứ tư thì con đường tu tâm không còn tương tự với tu linh nữa.
Vô Nhai của tu linh nghĩa là vô tận, linh thể của cảnh giới Vô Nhai có thể tự mình tách làm một thể riêng biệt để tu luyện, khả năng của nó cũng không còn bị giới hạn bởi chủ thể.
Còn đạo tâm thì khác, dù có bao nhiêu biến hoá cũng không nằm ngoài đạo.
Thần đã ngưng, hoá phải nhập, đưa đạo quy về chân đạo chính thống của nó, cửu hoá quy nhất thành công chính là lúc đột phá Xuất Thần Nhập Hoá để đi đến cảnh giới thứ năm.
- Cảnh giới thứ năm đã là tận cùng của con người.
Vì sao ta nói vậy, bởi vì cảnh giới này là bước cuối cùng để hoàn thiện đạo tâm thiếu sót, biến nó thành chân đạo.
Tấu Nhập Thần Toả, thần toả là gì? Thần toả là kèn phát ra đạo âm, ba tiếng đạo âm thể hiện chân đạo đã thành, ngày thành tiên đã không còn xa.
Còn về cảnh giới thứ năm, Siêu Thần Nhập Thánh ta không giải thích nhiều được bởi vì cảnh giới này không phải của phàm nhân, ta chỉ có thể mơ hồ phỏng đoán nó sẽ khiến linh hồn chúng ta thăng hoa.
Tu linh và tu chân chỉ khiến thân thể thành thánh, giả dụ linh hồn cũng thành thánh thì đó phải chăng mới tính là hoàn mỹ?
Phượng Minh nói xong một hơi, phác giác từng câu từng chữ mình nói ra hệt như mười năm về trước.
Mọi người nghe hắn giảng đến xuất thần, tự hỏi vì sao những triết lý này lại hoàn toàn khác biệt với pháp môn tu tâm đang lan truyền ở Nam Thiệm.
Dẫu có người từng đến nghe Lăng Vân thuyết giảng nhưng cũng không được chi tiết đến vậy.
Có cảm giác như chính Phượng Minh mới là pháp vương chứ không phải Lăng Vân.
- Tiếp theo lại nói về niệm, như thế nào là niệm? Ta đọc khẩu quyết Diễn Sinh quyết bốn tầng đầu, mặc dù mới chỉ ngộ ra một thần thông là Nhất Niệm Tạo Hóa.
Nhưng trong tạo hóa của ta đã bao gồm vô hạn loại thần thông khác, đáng tiếc tu vi ta chưa thể thi triển ra trọn vẹn, nên đành mượn trận pháp để biểu diễn cho mọi người.
Hy vọng các ngươi đừng trách…
Hắn nhìn sang Diệp Băng Băng, nàng ta hiểu ý, vội kích hoạt trận pháp.
Một hình ảnh thiên địa thu nhỏ hiện ra giữa không trung, mọi người chăm chú nhìn vào thì thấy ở bên trong thiên địa hư ảo này có một Phượng Minh tí hon mặc áo xanh đang lơ lửng giữa trời đất.
- Nhất Niệm Tạo Hóa!
Phượng Minh chậm rãi hô.
Gần như đồng thời, “Phượng Minh tí hon” giơ ngón tay lên, lấy hồn làm mực, ý làm bút, vẽ ra một bức tranh về đại chiến thần ma.
Sau khi nét bút cuối cùng chấm dứt, bức tranh bỗng biến lớn vô số lần rồi thay thế cho cả thiên địa hư ảo, còn thần ma vốn vô tri vô giác thực sự sống lại, biến thành sinh mệnh thật lao vào chém giết nhau.
Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt, không thể tin được chỉ tầng một Diễn Sinh quyết của Phượng Minh thôi mà đã thâm ảo như vậy rồi.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
180 chương
116 chương
32 chương
194 chương