Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
Chương 71
Một câu của Thác Bạt Kỳ thành công khiến Quân Mặc Thần trở thành tiêu điểm toàn trường.
Vân Thanh Nhiễm nghĩ thầm, lúc này cho dù là thế tử gia có muốn, nàng cũng không thể đồng ý, đây là loại điển hình thích chơi xấu, lúc trước tỷ thí với nàng cũng đã thua rồi, hiện giờ lại còn đổi biện pháp đến bắt thế tử gia thú nàng ta, coi Vân Thanh Nhiễm nàng là người chết à?
Vân Thanh Nhiễm nhếch khóe miệng, không chút chần chừ đứng dậy, “Khải tấu hoàng thượng, thần thiếp không đồng ý.”
Thác Bạt Kỳ vừa mới mở miệng, hoàng thượng cũng không nói gì, Vân Thanh Nhiễm đã đứng ra trước.
“Thế tử phi, hiện tại cũng không tới phiên ngươi nói chuyện chứ?” Thác Bạt Yến đắc ý mở miệng, nàng cũng không tin, chuyện hai nước bang giao một thế tử phi nho nhỏ như nàng ta còn có thể can thiệp, nàng ta chẳng lẽ không biết đây là chuyện giữa hai quốc gia là Đảng Ngụy bọn họ cùng hoàng triều Thịnh Vinh ư?
“À, Yến công chúa vội vã như vậy làm gì? Cứ coi như lập tức đồng ý, ngươi cũng không thể lập tức phủ thêm giá y, nghe Bổn cung nói một chút thì có quan hệ gì đây? Nóng vội ngược lại không ăn nổi đậu hũ nóng đâu.”
Vân Thanh Nhiễm ám chỉ Thác Bạt Yến không biết thẹn vội vã muốn đóng gói bản thân đưa cho Quân Mặc Thần.
Vân Thanh Nhiễm lại hướng hoàng thượng nói, “Thần thiếp nói ra suy nghĩ của mình, xin hoàng thượng để thần thiếp đem những lý do của thần thiếp nhất nhất nói ra.”
“Thế tử phi có lời gì cứ nói đừng ngại.” Dạ Minh Uyên đối với Vân Thanh Nhiễm không có thành kiến gì, không cảm thấy nàng là nữ tử đòi hỉ thì sẽ chán ghét nàng từ tận đáy lòng giống như thái hậu vậy.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thế tử gia nạp trắc phi, thần thiếp tự nhiên không có ý kiến, nhưng thần thiếp lo lắng thay thế tử gia, Yến công chúa tuổi trẻ xinh đẹp, sức sống tỏa ra bốn phía, nhiệt tình tràn trề, trời sanh tính tình tiêu sái, lại am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, thể lực rất tốt, tràn ngập thanh xuân tinh thần phấn chấn, thần thiếp là sợ… thế tử gia thân mình hư nhược, không chịu nổi sức ép, thế tử gia nói có phải không?”
Vân Thanh Nhiễm quay đầu lại liếc mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái, trong mắt mang theo cười, trong cười mang theo ý vị uy hiếp, ngươi dám nói một chữ không cho ta thử xem?
“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần bị hỏi lập tức che miệng ho khan, lấy tay che khóe miệng để người khác không nhìn tới cái nơi đang khẽ giương lên đó, “Khụ khụ, ái phi nói rất đúng, ái phi nói rất đúng…”
Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm bốn mắt nhìn nhau, Vân Thanh Nhiễm dường như từ bên trong đôi mắt của hắn thấy được hắn đang không nhịn được cười.
Vân Thanh Nhiễm lại quay đầu tiếp tục nói với hoàng thượng, “Thứ hai, thần thiếp vừa mới vào vương phủ còn chưa tới một tháng, thế tử gia đã nạp trắc phi, làm mất mặt thần thiếp là việc nhỏ, nhưng thần thiếp là do hoàng thượng tứ hôn… thần thiếp sợ…”
Vân Thanh Nhiễm không nói hết, những lời còn lại nếu nói ra toàn bộ thì mặt mũi hoàng thượng cũng không nhịn được, ông là vua của một nước, nhất định phải lưu lại chút mặt mũi này cho ông.
Tuy nói đạo thánh chỉ tứ hôn đó là Quân Mặc Thần thỉnh cầu, nhưng bất kể thế nào cũng đều là hoàng thượng hạ chỉ, lúc ấy còn náo đến mức cả kinh thành ồn ào huyên náo, trà lâu tửu quán đều nghị luận chuyện hôn sự tốt của Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần mà! Hoàng thượng thế mà lại đem một người điên tứ hôn cho thế tử gia phủ Trấn Nam Vương, chuyện này muốn không trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người cũng khó!
Nhưng hôm nay chỉ chớp mắt hoàng thượng lại ban thưởng một công chúa nước khác cho Quân Mặc Thần, hoặc nhiều hoặc ít có chút ý vị tự tát vào mặt ở bên trong.
Vân Thanh Nhiễm lại tiếp tục nói với hoàng thượng: “Thêm nữa, hai ngày trước, thần thiếp đã từng cùng Yến công chúa tiến hành một cuộc tỷ thí, nếu Yến công chúa thắng, thần thiếp phải nhận lời cho Yến công chúa vào cửa, nếu Yến công chúa bại bởi thần thiếp, thì không thể, kết quả là thần thiếp thắng, chuyện này thái hậu nương nương là nhân chứng.” Vân Thanh Nhiễm nói xong đặc biệt liếc nhìn thái hậu một cái.
Vân Thanh Nhiễm sau khi đồng thời kéo Quân Mặc Thần cùng hoàng thượng xuống nước thì càng phải kéo thái hậu xuống nước theo.
Sắc mặt phượng mâu của thái hậu không hờn giận liếc lại Vân Thanh Nhiễm, tuy Vân Thanh Nhiễm nói rất đúng sự thật, nhưng bà không thích bị đề cập đến như vậy, cảm giác có một loại mùi vị bị Vân Thanh Nhiễm lợi dụng.
Dạ Minh Uyên nghe vậy thì làm chứng cho Vân Thanh Nhiễm, “Lúc ấy nhi thần cũng có mặt, có thể chứng minh việc này.”
“Khụ khụ, khụ khụ… Còn có thần…” Quân Mặc Thần đương nhiên muốn ủng hộ Vân Thanh Nhiễm, nàng đang cố gắng không để nữ nhân khác gả cho hắn như vậy, hắn nhất định phải ủng hộ nàng rồi!
Hoàng thượng sau khi nghe xong lộ vẻ do dự, Vân Thanh Nhiễm nói những câu này là thật, cũng đều có lý, tuy rằng mỗi một điểm dường như đều không phải quá nghiêm trọng, nhưng bị nàng phân tích như vậy, hoàng thượng cũng không thể không lo lắng nhiều một chút.
Tuy nói Đảng Ngụy chịu nhượng bộ là chuyện tốt, nhưng cũng không thể bởi vậy mà không lo lắng những lời mà Vân Thanh Nhiễm nói.
Dạ Hoằng Nghị cân nhắc ở trong lòng.
Đang ở phía sau, Vân Tử Hy đứng dậy.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần khẩn cầu hoàng thượng tứ hôn Yến công chúa cho thần, thần ở biên ải nhiều năm, rất thích nữ tử nhiệt tình tiêu sái, lần đầu nhìn thấy Yến công chúa đã ái mộ nàng, mong hoàng thượng thành toàn.”
“Hy Nhi, con khi nào thì…” Vân Viễn Hằng nghe vậy có chút kinh ngạc, ông không biết nhi tử của mình gieo xuống rễ tình với Yến công chúa từ khi nào, lúc trước không hề thấy dấu hiệu!
“Phụ thân, con gạt cha là con là không đúng, con cho rằng mình cùng Yến công chúa không có duyên phận này, không ngờ hôm nay nghe Kỳ hoàng tử nói nguyện ý gả Yến công chúa đến đây, thần bỗng nhiên thấy có hi vọng, cho nên cả gan hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ tứ hôn.” Vân Tử Hy mặt không chút thay đổi đối đáp lại lời Vân Viễn Hằng.
Vân Viễn Hằng bởi vì chuyện của Vân Yên Nhiên đã cảm thấy hết sức mỏi mệt, hiện giờ Vân Tử Hy lại tới tham gia một chân, khiến cho ông nhất thời cảm giác mình già hơn rất nhiều tuổi, thôi thôi, nhi tử lớn rồi, không thể cứ theo nó quan tâm mãi, huống chi vị Yến công chúa Đảng Ngụy này tuy rằng có chút ngang ngược, nhưng dầu gì cũng là công chúa của một nước đối với Vân gia bọn họ mà nói cũng rất tốt.
Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Vân Tử Hy đứng ở bên cạnh nàng, Vân Tử Hy đã có ý tránh ánh mắt Vân Thanh Nhiễm, không ngẩng đầu nhìn nàng.
Quân Mặc Thần ở một bên ánh mắt sâu thẳm nhìn Vân Tử Hy, tựa hồ đang tính toán cái gì, ngón tay của hắn chậm rãi vẽ vài vòng ở trên tay vịn xe lăn, mỗi khi hắn tự hỏi vấn đề hắn đều làm động tác nhỏ này.
Hoàng thượng vốn còn lo phải đổi sang ai, mấy vị Vương gia thế tử khác hoặc là đã thú thê, hoặc là tuổi còn nhỏ, hoặc là trong kinh thành thanh danh không tốt lắm, khiến cho ông rất khó lựa chọn.
Vân Tử Hy ngược lại tự mình đứng dậy, Vân Tử Hy này là con của Vân Viễn Hằng, lại là đại tướng trong quân, lần này Vân Tử Hy điều nhiệm quay về kinh ông vốn đã nghĩ phải phong cho hắn làm quan, luận thân phận địa vị cũng không tính là kém, phối với một công chúa man di cũng đủ rồi, huống chi lại là chính bản thân hắn nói ái mộ Thác Bạt Yến, vừa vặn cho người làm hoàng đế ông đây một cái bậc thang.
“Được, được! Phần tình nghĩa này của Vân khanh gia đúng là đáng quý, Yến công chúa được một giai tế cũng coi như là lương duyên trời cho, trẫm lại há có thể không đồng ý sao?” Dạ Hoằng Nghị rất vui mừng nói, sau đó hỏi ngược lại Thác Bạt Kỳ, “Kỳ hoàng tử cảm thấy thế nào?”
Hoàng thượng tự mình nhận lời trước còn hỏi lại Thác Bạt Kỳ.
Thác Bạt Kỳ so với Thác Bạt Yến thì biết đúng mực hơn, hoàng thượng đã tự mình đồng ý trước còn hỏi lại hắn, nói trắng ra là đã quyết định rồi, hỏi Thác Bạt Kỳ cũng chỉ là làm bộ mà thôi, nếu Thác Bạt Kỳ còn cự tuyệt chính là lật bỏ ý tứ hoàng thượng, không đem hoàng thượng để vào mắt.
Thác Bạt Kỳ nhìn nhìn Vân Tử Hy, tuấn tú lịch sự, con trai Thừa tướng, đại tướng trong quân, phối với muội muội của hắn đích xác xem như xứng đôi.
Lần này cái gọi là hòa thân, mặc dù là do Dạ Hoằng Nghị nói ra, nhưng Đảng Ngụy bọn họ đã thể hiện là thấp hơn người một đoạn, trước khi hắn đi phụ hoàng đã công đạo mãi, bất kể như thế nào, nhất định phải làm cho sự tình hoàn thành, không được sai sót, ít nhất ở ngoài mặt phải cùng hoàng triều Thịnh Vinh giao hảo, bằng không náo đến Dạ Hoằng Nghị, đại quân áp sát, Đảng Ngụy bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào ưu thế địa lý mà kéo dài hơi tàn thôi.
“Toàn bộ hết thảy xin nghe hoàng thượng an bài.” Thác Bạt Kỳ đáp ứng.
Thác Bạt Yến lại mặc kệ, người nàng trúng ý là Quân Mặc Thần, không phải Vân Tử Hy, vì sao phải gả cho Vân Tử Hy.
“Ta không muốn, người ta muốn gả là thế tử gia chứ không phải người nam nhân này!” Thác Bạt Yến luôn tự cao kiêu ngạo, cho dù là ở trước mặt hoàng đế Dạ Hoằng Nghị cũng không ngoại lệ.
Thác Bạt Yến thật sự là có đủ tuỳ hứng cũng có đủ không biết điều, nàng ta cho rằng mình là ai? Nếu thực lực của một nước như Đảng Ngụy lớn hơn hoàng triều Thịnh Vinh, như vậy lời mà nàng ta nói hôm nay còn có chút hiệu lực, nhưng mà sự thật lại tương phản, thực lực của hoàng triều Thịnh Vinh mạnh hơn tiểu quốc như Đảng Ngụy rất nhiều, còn không tới phiên một công chúa man di như nàng ta ra yêu cầu với Dạ Hoằng Nghị!
“Không được tuỳ hứng!” Thác Bạt Kỳ trừng mắt nhìn Thác Bạt Yến, không cho nàng ta xằng bậy.
“Muội không đáp ứng, muội muốn đi về tìm phụ hoàng mẫu hậu!” Thác Bạt Yến tức giận nói với Thác Bạt Kỳ, hoàng huynh một chút cũng không đau nàng, không phải huynh ấy đã đáp ứng nàng để nàng gả cho Quân Mặc Thần à, sap có thể dễ dàng lật lọng như vậy!
“Trước khi xuất môn phụ hoàng đã công đạo, do ta toàn quyền làm chủ, không thể theo muội hồ nháo!” Thác Bạt Kỳ tuy rằng cảm tình với Thác Bạt Yến không tệ, nhưng so với an nguy của Đảng Ngụy càng thêm trọng yếu, hắn chỉ có thể hy sinh Thác Bạt Yến.
Đây là lần đầu tiên Thác Bạt Kỳ dùng khẩu khí hung dữ như vậy nói chuyện với Thác Bạt Yến.
Thác Bạt Yến bị ánh mắt lạnh thấu xương của Thác Bạt Kỳ dọa sợ, lời phản bác muốn nói ra khỏi miệng lại lần nữa nuốt trở về.
Hoàng thượng rèn sắt khi còn nóng, “Truyền ý chỉ trẫm, nay sắc phong Vân Tử Hy làm Cẩm Y Hầu, ban thưởng một tòa dinh thự, cũng tứ hôn cho Yến công chúa Đảng Ngụy, chờ đợi Khâm Thiên Giám chọn ngày đại hôn.”
Hoàng thượng vốn định phong Vân Tử Hy sau khi hồi kinh một vị trí Đô Thống, nhưng hiện giờ để cho hắn làm Cẩm Y Hầu, như vậy Thác Bạt Yến cũng thành phu nhân Hầu gia, xem như cho Đảng Ngụy mặt mũi.
Có điều Cẩm Y Hầu cùng Đô Thống còn có một khác biệt lớn, Đô Thống có quyền lợi điều động binh mã, Cẩm Y Hầu không có, hoàng thượng chỉ sợ là không muốn Vân Tử Hy thành thân với công chúa Đảng Ngụy còn tay cầm binh quyền.
“Tạ chủ long ân.” Vân Tử Hy lĩnh chỉ tạ ơn.
Trên mặt của hắn thủy chung không có biểu cảm gì, theo lý thuyết nếu hắn ngưỡng mộ Thác Bạt Yến trong lòng, thì giờ phút này hẳn phải thật cao hứng mới phải, nhưng mà hắn không có.
***
“Ái phi cảm thấy lời Vân thiếu tướng quân nói hôm nay có thật không?” Trên đường trở về, trên xe ngựa, Quân Mặc Thần hỏi Vân Thanh Nhiễm.
“Cái gì?”
“Hắn nói hắn ái mộ Thác Bạt Yến một đời, ái phi cảm thấy là thật hay giả?”
“Giả.” Vấn đề này nghĩ cũng không cần phải nghĩ.
“A? Vì sao ái phi khẳng định như vậy?”
Vân Thanh Nhiễm không biết Quân Mặc Thần đang thử thăm dò cái gì, nàng chỉ biết là bộ dáng kia của ca ca nàng không giống như chiếm được người thương, trái lại giống như là vì hoàn thành nhiệm vụ vậy, cho nên nàng rất khẳng định Vân Tử Hy không thật sự ái mộ Thác Bạt Yến.
Truyện khác cùng thể loại
183 chương
7 chương
30 chương
46 chương
339 chương
87 chương
21 chương