Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
Chương 19
“Lục Trúc, không có vấn đề gì, lên kiệu đi.” Lần này Vân Thanh Nhiễm cũng không thèm để ý, “Hai người chúng ta không thích hợp với nhiều quy củ như vậy.”
Nếu có nhiều quy củ như vậy, hai người bọn họ cũng sẽ không thành thân.
Nếu dựa theo quy củ, nữ tử bất tài nàng đây hẳn nên nghe theo cha mẹ an bài ngoan ngoãn thay thế muội muội của mình gả đến Đảng Ngụy đi, như vậy thì mệnh tiện này của nàng còn có thể cứu lấy tiền đồ gấm vóc cho muội muội mình.
Lục Trúc nghe thấy Vân Thanh Nhiễm nói như vậy, cũng chỉ đành ngậm miệng, chủ tử cũng đã nói không thèm để ý, nàng làm hạ nhân còn có thể nói cái gì đây?
Cũng thế, chủ tử của nàng là người rất có chủ kiến, không cần một nha hoàn như nàng đến quan tâm. Đáy lòng Lục Trúc vẫn còn có chút may mắn, còn may mình theo một chủ tử như vậy, bằng không cuộc sống sau này của nàng sẽ rất khổ sở.
Đội ngũ chỉnh đốn xong, kiệu hoa vừa mới nâng lên, một con ngựa trắng chạy vội tới trước kiệu, chặn đội ngũ đang muốn tiếp tục tiến lên.
Nam tử trên ngực là Vân Tử Hy!
Ngày hôm nay Vân Tử Hy không còn mặc chiến giáp, mà là thường phục màu xanh đậm, ít đi mấy phần uy nghiêm sát khí, nhưng nhiều thêm vài phần phiêu dật ý nhị.
Đều nói Vân gia xuất tiểu mỹ nhân, lời này một chút cũng không sai.
Vân Thanh Nhiễm cùng Vân Yên Nhiên đều tuyệt đối là mỹ nhân, mà vị đại ca Vân Tử Hy kia, dung mạo cũng vô cùng xuất chúng, nghe nói năm đó lúc hắn chưa đi đến biên ải, cũng đã mê đảo không ít cô nương khuê nữ kinh thành, ngày đó hắn xuất chinh, có không ít nữ hài tử đều trộm rơi lệ.
Vân Tử Hy ngồi trên lưng ngựa, một tay cầm bội kiếm, chặn đội ngũ đón dâu.
“Thanh Nhiễm, hạ kiệu, ca ca mang muội đi khỏi nơi này, mặc kệ có chuyện gì, rời khỏi kinh thành đều dễ giải quyết.” Vân Tử Hy hướng về phía kiệu hoa lớn tiếng nói.
Vân Tử Hy là thật lòng yêu thương người muội muội Vân Thanh Nhiễm này, một khi hắn làm ra chuyện như vậy, chẳng những tiền đồ tốt đẹp bày ra trước mặt hắn bị chôn vùi, sau này, hắn cũng sẽ trở thành tội phạm, bỏ mạng chân trời.
Hắn quan tâm Vân Thanh Nhiễm như vậy, thậm chí đã hơn cả sự quan tâm của một đại ca đến muội muội.
Hành động lần này của Vân Tử Hy không thể nghi ngờ là kháng chỉ, hôn sự giữa Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần là do hoàng thượng ban, hắn quấy nhiễu cọc hôn sự này, chẳng khác nào đã chống lại thánh chỉ, tội danh này cũng không nhỏ.
Màn kiệu bị một bàn tay thon dài trắng nõn xốc lên, Quân Mặc Thần từ trong kiệu chậm rãi đi ra.
“Vân thiếu tướng quân, khụ khụ, ngươi cũng đã biết, hành động lần này của ngươi là kháng chỉ bất tuân, là phạm thượng, theo luật lệ triều ta, là phải đem ngươi cách chức xử lý nghiêm khắc, nặng thì lôi đi chém, khụ khụ khụ…”
Người khác khi nói lời này đều tràn đầy khí phách cùng uy nghiêm, Quân Mặc Thần lại vừa ho khan vừa nói, khi nói người còn lung la lung lay đứng không vững.
Lời nói rõ ràng có lực kinh sợ như vậy, vào trong miệng hắn lại trở nên rời rạc, không hề có khí thế.
Quân Mặc Thần ho đến lợi hại, Vân Thanh Nhiễm cũng không thể không tiến lên vỗ lưng thuận khí cho hắn.
Vân Thanh Nhiễm nhìn Vân Tử Hy, ánh mắt phức tạp, nói thật, nàng thật sự không ngờ ca ca này của nàng sẽ vì nàng mà làm đến trình độ này.
Vân Tử Hy là quan tâm mình, cho nên Vân Thanh Nhiễm cũng không hy vọng hắn có chuyện gì.
“Thanh Nhiễm!” Vân Tử Hy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, không để ý ám vệ của Trấn Nam Vương phủ núp trong bóng tối, muốn tiến lên mang Vân Thanh Nhiễm đi.
“Ca ca, muội muội thật sự thích thế tử gia, là thật tâm nguyện ý gả cho thế tử gia, xin ca ca hãy thành toàn.” Vân Thanh Nhiễm lên tiếng ngăn cản hành động của Vân Tử Hy.
Vân Thanh Nhiễm biết nếu nàng nói với Vân Tử Hy rằng do mình có nguyên nhân khác mới chọn gả cho Quân Mặc Thần, thì hôm nay ca ca của nàng nhất định sẽ không bỏ qua, nói gì cũng phải đem nàng mang đi, kết quả như vậy ai cũng không muốn nhìn thấy.
Chỉ có nói với Vân Tử Hy rằng nàng cam tâm tình nguyện gả cho Quân Mặc Thần, hắn mới có thể buông tha.
“Thanh Nhiễm, huynh không tin lời muội nói!” Vân Tử Hy không chấp nhận lý do Vân Thanh Nhiễm thích Quân Mặc Thần.
Nếu Vân Thanh Nhiễm chỉ dùng lời nói, Vân Tử Hy sẽ không tin.
Vân Thanh Nhiễm hạ quyết tâm, kéo Quân Mặc Thần bên người qua, kiễng đầu ngón chân, hướng về phía trước, nhắm đúng đôi môi tái nhợt của Quân Mặc Thần mà hôn xuống.
Vân Thanh Nhiễm thật sự diễn trò, hai tay nàng dứt khoát ôm lấy cổ Quân Mặc Thần, kéo gần khoảng cách giữa hai người, hung hăng hôn Quân Mặc Thần.
Cái lưỡi tinh xảo của Vân Thanh Nhiễm khẽ liếm qua cánh môi Quân Mặc Thần, nghiêm túc thăm dò mỗi một vị trí trên cánh môi hắn, càng hôn càng sâu.
Quân Mặc Thần còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Vân Thanh Nhiễm sắp bái đường cùng hắn triệt để hôn xuống, cái lưỡi đinh hương rất ngọt, mang theo một loại hương vị làm cho người ta phát nghiện.
Vân Thanh Nhiễm kỳ thật cũng không định hôn môi, trước khi trọng sinh, nàng cũng chưa từng kết giao với một người bạn trai, thì sao có thể hôn môi chứ, nhưng chưa ăn thịt heo, cũng đã xem qua heo chạy, trên TV có phát, nàng đã xem qua n lần, thậm chí có một lần làm nhiệm vụ, đối phương đang quan hệ trên giường, hiện trường lúc đó nàng cũng đã nhìn thấy qua.
Hôn môi đại khái là thế nào, Vân Thanh Nhiễm cũng bắt chước giống như đúc.
Cái này, người ngốc cũng không chỉ có một mình Vân Tử Hy.
Lục Trúc cùng Hồng Mai kinh ngạc sắp rớt cả nhãn cầu ra ngoài, cả đội ngũ đón dâu đều ngây ngẩn cả người, còn có ám vệ Trấn Nam Vương phủ ẩn núp ở chung quanh cũng dừng lại, có một huynh đệ mai phục ở trên cây thấy vậy thiếu chút nữa rớt xuống.
Rốt cục, cảm giác không sai biệt lắm, Vân Thanh Nhiễm mới buông Quân Mặc Thần ra.
Nói thật, hôn nhau đúng là mệt, Vân Thanh Nhiễm cảm giác mình cũng có chút hết hơi, nhất định là vì nguyên nhân thân thể quá kém!
Vân Thanh Nhiễm mới vừa buông Quân Mặc Thần ra, chỉ thấy Quân Mặc Thần liếm liếm cánh môi như hoa của mình, giống như đang thưởng thức.
Vân Thanh Nhiễm xoay người, nói với Vân Tử Hy thật lâu không động: “Ca ca, huynh thấy rồi, ta thật sự thích thế tử gia, cho nên thỉnh ca ca thành toàn cho ta!”
Nếu như dùng lời nói không được, vậy thì dứt khoát dùng hành động chứng minh với Vân Tử Hy, nàng là thật sự thích Quân Mặc Thần.
Vân Tử Hy ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Vân Thanh Nhiễm, trong đầu còn đọng hình ảnh Vân Thanh Nhiễm ôm hôn Quân Mặc Thần.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn rất bi thương.
Vân Tử Hy mãnh liệt chạy về, nhảy lên ngựa, hung hăng quất con ngựa trắng dưới người hắn, con ngựa chạy như bay, cuốn lên bụi bậm trên đất.
Vân Thanh Nhiễm biết, nàng khiến Vân Tử Hy khó chịu, nhưng ít nhất cũng có thể ngăn cản hành động ngu ngốc của hắn, phòng ngừa hắn trở thành tội phạm.
Vân Tử Hy đi rồi, Vân Thanh Nhiễm một lần nữa đi vào trong kiệu.
Quân Mặc Thần cũng vào theo.
Những người khác còn chưa phục hồi lại tinh thần, vừa rồi, một màn kinh thế hãi tục kia vẫn còn ở trước mắt, thật lâu, mọi người mới một lần nữa hoàn hồn.
Trong kiệu, Quân Mặc Thần cười như không cười nhìn Vân Thanh Nhiễm.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Mặt ta có gì à?” Vân Thanh Nhiễm hỏi, sẽ không phải là bị hôn đến choáng váng chứ?
Quân Mặc Thần cười nói: “Lúc nãy ngươi cường hôn ta, hẳn nên bồi thường cho ta chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
183 chương
7 chương
30 chương
46 chương
339 chương
87 chương
21 chương