Phượng hoàng lửa
Chương 97 : tình cảm!
Mạc Tĩnh ngồi lặng trên giường một lúc, sau đó cô chỉnh trang lại y phục có chút xộc xệch của mình, rồi hướng ra phía cửa, gọi:
- Vào đi!
Bấy giờ, đám người Bạch Hương, Bạch Hiểu và Thẩm Lân mới ló đầu ra, được cho phép, họ nhanh chân tiến vào.
Ba người đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía Mạc TĨnh, trong mắt họ hiện ý cười vô cùng rõ ràng.
"..."
Thấy chưa, đẹp mặt lắm rồi! Bảo cô sao dám vác cái mặt này ra ngoài đường nữa đây chứ!!!!
Quê muốn tụt quần lên đội luôn rồi!
Mạc Tĩnh ho khan hai tiếng, cô ngồi dậy đến gần chỗ Thẩm Lân, bảo:
- Em ngồi xuống đi!
Thẩm Lân gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Nàng có chút vội vàng, nắm lấy tay Mạc Tĩnh, nói:
- Mạc Tĩnh tỷ, tỷ đã hứa sẽ đi tìm Bạc Ngà với muội, tỷ sẽ giữ lời hứa đúng không?
Mạc Tĩnh cười nhẹ, cô xoa đầu Thẩm Lân:
- Yên tâm đi, tỷ vẫn còn nhớ mà! Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, muội đã ăn sáng rồi đúng không?
Thẩm Lân gật đầu lia lịa, tâm trạng hết sức vui mừng, phấn khởi. Trong đầu nàng bây giờ chỉ nghĩ duy nhất một thứ, tốt quá rồi, có một người tài giỏi như Mạc Tĩnh tỷ giúp mình, thì cha cô nhất định sẽ được cứu!
Mạc Tĩnh quay sang nói với Bạch Hiểu:
- Ngươi chuẩn bị xe với một ít lương thảo đi !
Bạch Hiểu nhìn Thẩm Lân, rồi lại nhìn Mạc Tĩnh, mím môi, đáp:
- Dạ, tiểu thư!
Nói xong, Bạch Hiểu liền ra khỏi phòng, Thẩm Lân lại như nhớ ra gì đó, cũng bảo Mạc Tĩnh đợi cô một tý rồi chạy đi ngay.
Mạc Tĩnh ngồi đó nhấm nháp ly trà của mình. Lúc này, một tỳ nữ khác mang đến một cái khay, tiến tới chỗ Bạch Hương, Bạch Hương nhìn một chút rồi nhận lấy, sau đó dặn tỳ nữ ấy ra ngoài.
Bạch Hương để khay thức ăn lên bàn, nói với Mạc Tĩnh:
- Tiểu thư, người ăn chút gì đi, thức cả đêm có lẽ người cũng đói rồi!
Mạc Tĩnh ngạc nhiên, cô quay mặt sang nhìn Bạch Hương, hỏi:
- Ngươi biết ta làm gì tối qua sao?
Bạch Hương mặt không biểu lộ gì, chỉ lắc đầu đáp:
- Không có, lúc sáng thấy tiểu thư mệt mỏi đi từ lối bí mật ra, nô tỳ mới nghĩ là người có việc cần làm trong đó, lúc đến căn phòng, nô tỳ thấy đèn dầu vẫn còn lỏng và ấm, mới biết người đêm qua đã thức khuya!
Mạc Tĩnh cười tít mắt nhìn Bạch Hương, khen:
- Ngươi tinh mắt thật đấy!
Bạch Hương là một người ít nói, lại có vẻ lạnh lùng, tính cách của cô ấy và Bạch Trúc vô cùng giống nhau, thích xây dựng một vách tường ngăn cản với mọi người xung quanh.
Đây có lẽ là lần đầu cô thấy Bạch Hương nói nhiều đến vậy, nếu có thể, cô hi vọng trong tương lai có thể thấy cô ấy thay đổi nhiều hơn.
Nghĩ nghĩ, Mạc Tĩnh nhìn vào món ăn, đó là một dĩa bánh bao nhân thịt, mùi rất thơm và dễ khơi dậy vị giác.
Cô cầm một cái lên cắn thử, quả nhiên rất ngon! Hương vị tan ra ngay trong miệng, phần nhân rất nhiều và thơm. Một món ăn đơn giản nhưng rất thích hợp với ngày đông, ấm và ngon!
Thấy tiểu thư mình ăn ngon miệng như vậy, lòng Bạch Hương cũng yên tâm hơn. Cô nhìn Mạc Tĩnh một lúc lâu, mới quyết định lấy hết dũng khí hỏi cô:
- Tiểu thư, có điều này nô tỳ muốn nói với người!
Mạc Tĩnh vừa nhai bánh bao vừa hỏi:
- Chuyện gì ?
Bạch Hương nuốt nước bọt, hỏi thẳng:
- Người với thiếu gia, không phải là phu thê, có phải vậy không?
Tay Mạc Tĩnh ngừng một chút, nhưng chỉ khoảng hai giây rồi cầm bánh bao ăn bình thường, cô đáp;
- Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Bạch Hương nhìn góc nghiêng của Mạc Tĩnh, nói tiếp:
- Người với thiếu gia ở hai phòng riêng, hơn nữa hai người còn nói chuyện rất xa cách, trông không giống như phu thê thật sự!
Mạc Tĩnh cười nhe, lên tiếng:
- Ngươi để ý thấy vậy sao?
Bạch Hương vội cúi đầu, đáp:
- Những chuyện của tiểu thư, phận làm như Bạch Hương và Bạch Hiểu đương nhiên luôn để ý. Bạch Hương biết lần này mình đã đi quá giới hạn khi nói với người như vậy, nhưng ... Bạch Hương cũng chỉ muốn hiểu người thêm thôi!
Lần này, tay cầm bánh bao của Mạc Tĩnh ngừng hẳn, cô cầm chiếc bánh để lại khay, sau đó, quay đầu nhìn Bạch Hương, đáp:
- Đúng vậy, ta với Lục Mã Tự không phải là phu thê thật sự! Càng không như những lời đồn tốt đẹp bên ngoài. Ta và ngài ấy sớm đã có hiệp ước với nhau, khi hiệp ước hết hiệu lực, chúng ta sẽ không ở chung một chỗ nữa, sự việc như bây giờ chỉ là do hoàn cảnh bắt buộc mà thôi.
Bạch Hương nghe xong, cô mím môi nhìn Mạc Tĩnh, vài giây sau mới lên tiếng:
- Tiểu thư, nô tỳ biết mình mới tới phủ Lục Tứ gia, hầu hạ người cũng chỉ vỏn vẹn vài ngày, nhưng mà... thật sự nô tỳ chưa từng nghĩ rằng hai người lại là quan hệ như thế này! Bạch Hương thấy thiếu gia đối với tiểu thư không phải như vậy!
- Thiếu gia trở về một tuần, nhưng luôn cho người theo dõi và bảo vệ tiểu thư, luôn quan tâm những người bên cạnh tiểu thư, và cũng quan tâm người. Ngay cả bữa sáng này cũng vậy, lúc nãy là do người hầu của thiếu gia mang tới. Tiểu thư, đến nô tỳ còn có thể nhìn ra được, chẳng lẽ tiểu thư không thấy được sao?
Bánh bao này hóa ra là của Lục Mã Tự sao?
Mạc Tĩnh nhìn Bạch Hương, cô có chút không đáp trả lại được. Bởi vì chính cô cũng nhìn ra được điều đó!
Từng lời nói, cử chỉ, sự quan tâm bảo vệ từ phía xa, không phải là ngày một ngày hai, Lục Mã Tự đã làm như vậy từ ngày cô đặt chân đến phủ Lục Tứ gia, từ rất lâu rồi!
Đối với cái nhìn của cô hay là của người ngoài, thì nó cũng sáng như ban ngày, không ai là không nhận ra được.
Nhưng mà..... bọn họ đều không biết, cô phải trốn tránh nhìn nhận những điều đó, phải làm ngơ như không thấy gì, thậm chí là giả ngốc khi đối mặt. Bởi vì..... cô không phải Hàn Mạc Tĩnh thật sự!
Cô là Cẩm Chu và là Cẩm Chu của thế kỷ 21, không phải là Hàn Mạc Tĩnh của cổ đại thời nhà Hán!
Những điều này, là bản thân Hàn Mạc Tĩnh có được, người ở đây, phải là cô ấy, chứ không phải cô!
Cho nên, cô không thể làm xáo trộn những thứ thuộc về cô ấy, càng không thể chiếm đoạt nó thành của mình được!
Mạc Tĩnh cúi mặt, cô ngồi quay người lại với Bạch Hương, vì vậy cô ấy không thể nhìn ra được nét mặt của Mạc Tĩnh.
Cho tới khi Mạc Tĩnh lên tiếng nói, giọng cô không lộ ra bất cứ cảm xúc nào:
- Quan hệ của chúng ta không đơn giản như ngươi nghĩ đâu! Ta với Lục Mã Tự là người của hai thế giới khác nhau.
Bạch Hương nghe vậy muốn lên tiếng nhưng lại bị Mạc Tĩnh chặn lại:
- Ngươi căn bản là chưa hiểu gì về ai trong hai ta cả, ta có vô số bí mật, và Lục Mã Tự cũng có nhiều thứ che giấu, chúng ta có cuộc sống của riêng mình, có thứ cần phải làm, và chúng ta bị ràng buộc bởi hoàn cảnh này nên mới phải chấp nhận thành thân. Không ai trong chúng ta thật sự muốn có đối phương xuất hiện cả!
Mạc Tĩnh dừng một lúc, lại quay qua nhìn Bạch Hương, ánh mắt và giọng nói của cô vẫn bình thường như cũ,
- Đây không phải là chuyện ta không thể nói cho ngươi hay Bạch Hiểu nghe, mà đây là chuyện ta không có quyền được nhắc đến. Ta không thể can thiệp vào chuyện của Lục Mã Tự quá nhiều. Bạch Hương, đối với tình cảm, ta luôn quan niệm rằng, vô tình sẽ vui vẻ, không yêu sẽ tự do, ta muốn là một người bình thường,và chưa từng muốn tham dự vào cuộc đời của bất kì ai! Ngươi không ở trong hoàn cảnh của ta, ngươi không hiểu được đâu!
Mạc Tĩnh vừa dứt lời, cả hai liền im lặng, không ai lên tiếng nữa.
Mạc Tĩnh không giải thích gì thêm, Bạch Hương cũng không hỏi gì nữa, hai người cứ vậy nhìn nhau, tựa như họ đang tìm ở đối phương một sự thật!
Lúc Thẩm Lân bước vào chính là thấy một cảnh như vậy, cô nhóc cứ tưởng hai người đang chơi trò đố mắt nhau nữa cơ.
Thẩm Lân chạy đến cạnh Mạc Tĩnh, nói:
- Mạc Tĩnh tỷ, Bạch Hiểu nói đã chuẩn bị xe ngựa xong rồi!
Mạc Tĩnh thu hồi tầm mắt, gật đầu với Thẩm Lân, lên tiếng:
- Được, vậy chúng ta đi thôi!
Lúc đứng lên đi ra ngoài, Mạc Tĩnh quay người dặn dò Bạch Hương:
- Ngươi nói với Lục Mã Tự ta đến Hàn gia ở lại vài hôm, ngươi cũng ở lại đây đi, ta sẽ đi với Bạch Hiểu và hai người khác!
Bạch Hương mím mối, cô cúi đầu, cung kính đáp:
- Dạ, tiểu thư! Người đi cẩn thận!
Mạc Tĩnh rời phòng, để Bạch Hương đứng đó. Cô nhìn phía sau lưng Mạc Tĩnh, sâu trong thâm tâm, có một câu hỏi mà lúc nãy cô rất muốn hỏi tiểu thư:
- Tiểu thư, người thật sự không có tình cảm gì với thiếu gia sao? Một chút cũng không?
Bạch Hương không hỏi là bởi vì cô biết đáp án Mạc Tĩnh sẽ nói.
Tiểu thư nhà cô trong chuyện gì có thể vòng vo, duy chỉ có tình cảm là không, ngược lại, cô rất thẳng thắn, không hề có khái niệm ở giữa. Bởi vậy, cô biết chắc dù tiểu thư có thật sự có một chút ít tình cảm đối với thiếu gia đi chăng nữa, thì cũng sẽ lừa mình dối người nói Không.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
99 chương
135 chương
20 chương
47 chương