Phượng hoàng lửa

Chương 92 : kế hoạch dự phòng!

Phủ Lục Tứ gia, Bạch Hiểu vắn tay áo của Mạc Tĩnh lên, cô mở hộp thuốc, lấy ra một lọ nhỏ màu trắng, rắc lên vết thương của Mạc Tĩnh. Khi bột thuốc tiếp xúc với vết thương, liền sủi bọt, nhìn thôi cũng đã thấy đau, vậy mà cô không hề nghe tiểu thư rên một tiếng nào. Bạch Hiểu ngước nhìn Mạc Tĩnh, thấy ánh mắt vô hồn của cô, liền biết tâm tư của tiểu thư đang đặt ở một nơi khác. Đến cả vết thương cũng không xem trọng! Bạch Hiểu muốn lên tiếng nói nhưng cũng không biết phải nói như thế nào. Nói người đó không phải Lệ Anh sao? Hay là nói người đó chỉ có khuôn mặt giống Lệ Anh thôi? Nếu người đó không phải Lệ Anh thì là ai, là người giống người thôi à? Hơn nữa, cô chỉ được tính là người quen biết Lệ Anh, cô hiểu bao nhiêu mà có thể nói chứ? Bạch Hương mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn thấy tiểu thư mình như vậy, ít nhiều cũng cảm thấy có chút không nỡ, dù vậy, nghĩ Mạc Tĩnh cần khoảng không riêng, cô đặt tay lên vai Bạch Hiểu, lên tiếng: - Chúng ta về phòng thay y phục thôi! Bạch Hiểu nhìn Bạch Hương, thở dài, lại quay sang Mạc Tĩnh, nói: - Tiểu thư, hai canh giờ nữa nô tỳ lại vào thay thuốc cho người, người nghỉ ngơi chút đi! Mạc Tĩnh không đáp lại, ánh mắt cô vẫn cứ lênh đênh vô định. Bạch Hiểu lắc đầu ngao ngán, cô kéo tay áo của tiểu thư xuống, rồi bất đắc dĩ đứng dậy cùng Bạch Hương ra khỏi phòng. Bên ngoài phòng Mạc Tĩnh, Bạch Hương cùng Bạch Hiểu đi được một đoạn xa, nhìn ngó xung quanh một chút, xác định không có ai, Bạch Hương quay sang hỏi: - Rốt cuộc tiểu thư đã thấy gì mà lại biến thành như vậy? Bạch Hiểu thở dài, có chút ngập ngừng lên tiếng: - Lúc nãy.... khi ta đến gần chỗ tiểu thư đứng, thì thấy nữ tử kia bị tiểu thư tháo mạng che ra.... kết quả...... kết quả là.... Thấy Bạch Hiểu ngập ngừng không nói, Bạch Hương khó chịu thúc giục: - Kết quả gì? Ngươi thấy được gì? - Kết quả ..... ta thấy người đó có khuôn mặt giống hệt Lệ Anh! - Lệ Anh? Nô tỳ trước đây đã chết của tiểu thư ư? - Bạch Hương ngạc nhiên hỏi. Bạch Hiểu gật đầu, nói: - Đúng vậy, chính là nô tỳ mà tiểu thư hay mang theo khi đến hội kiểm tra chúng ta ấy! Bạch Hương nhíu mày, một lần nữa hỏi lại Bạch Hiểu: - Ngươi không nhìn lầm chứ? Lệ Anh đã chết rồi mà? Bạch Hiểu lắc đầu, cô khẳng định chắc chắn: - Là thật! Ta không có nhìn lầm, lúc đó ta cứ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng mà, đến tiểu thư cũng....... tóm lại, gương mặt đó thật sự rất giống Lệ Anh! Ta không nhầm lẫn đâu! Bạch Hương cắn môi, lên tiếng: - Tạm thời đừng nói chuyện này với ai, cũng đừng nhắc trước mặt tiểu thư, ta sẽ thử viết thư về hội hỏi Bạch Vũ và Bạch Trúc xem sao! Bạch Hiểu gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng nói: - Vậy, còn tiểu thư thì sao? Chắc là người sốc lắm, ta sợ.... Bạch Hương nghe thấy liền ngắt lời: - Đừng có nói bậy! Tiểu thư của chúng ta không có yếu đuối đến vậy đâu! Là nhất thời ngạc nhiên mà thôi! Bạch Hiểu cũng mong là như vậy, lúc nãy nhìn Mạc Tĩnh cứ ngơ ngẩn thế kia, còn chẳng xem vết thương trên tay mình ra gì nữa, quả thật khiến người ta đau lòng! Như nhớ ra gì đó, Bạch Hương lại hỏi Bạch Hiểu: - Vết thương của tiểu thư thế nào? Bạch Hiểu lắc đầu, nói: - Không sao cả, bụi đất nhiều như vậy mà may không làm nhiễm trùng vết thương, chỉ có hơi sâu một tý, thay thuốc đúng giờ là ổn thôi! Bạch Hương gật đầu, bảo: - Chúng ta về phòng thay y phục đi, còn phải sắp xếp chuyến hàng bên kia nữa, lúc này vẫn đừng nên làm phiền tiểu thư thì hơn, cho người yên tĩnh một chút, có lẽ người sẽ tốt lên! Bạch Hiểu đồng tình, bây giờ ngoài cách đó ra, cũng không còn cách nào khác hay hơn, nghĩ vậy, hai người nhanh chóng tiến về phía dãy phòng của mình! Sự việc diễn ra ngày hôm nay, đối với ai kể cả Mạc Tĩnh cũng không hề nằm trong dự tính. Càng sốc là người mình tưởng bấy lâu nay đã biến mất, bây giờ lại đột ngột xuất hiện. Là vô tình hay cố ý, không ai biết được! --------...-------------------...------ Mạc Tĩnh ngồi trong phòng, cô nhớ lại khuôn mặt kia, gương mặt mà cô mang áy náy đến hết cuộc đời. Cô đã từng hứa sẽ cho Lệ Anh một cuộc sống khác, một cuộc sống không phải vất vả, không phải đau khổ, một cuộc sống tốt đẹp hơn..... nhưng.... đến cuối cùng vẫn là để em ấy chết trong oan ức, nhục nhã. Dù đã trừng trị kẻ có tội nhưng điều đó không làm áy náy trong cô vơi đi. Lệ Anh đã trở thành một cái tên mang tới cho cô vết thương, mỗi lần nhắc đến, tim cô lại như bị cứa đến đau đớn, chảy đầy máu, cái tên ấy làm tim cô chảy máu cho đến tận bây giờ! Cô quen biết em ấy vào mùa hè, tiễn em ấy đi vào mùa đông, đã nửa năm rồi, nhưng cô không lúc nào không hận bản thân mình, hận lúc đó đã nhẫn tâm để em ấy lại Hàn gia, hận lúc đó ngây ngô khi nghĩ rằng mẹ con Lâm Cúc Vân sẽ không dám làm gì em ấy, càng hận chính bản thân cô...... không thể giữ lời hứa, lời hứa sẽ bảo vệ đến suốt cuộc đời! Lời hứa được làm bằng tất cả danh dự của một người học võ! Lệ Anh là tia nắng ấm áp mùa hè, luôn vui vẻ và hồn nhiên, hệt như một trang giấy thơm trắng tinh, lúc nào cũng tỏa hương ngào ngạt, thanh khiết. Còn cô, lại là một tảng băng mùa đông, sớm đã miễn nhiễm với thế giới màu hồng của em ấy. Nhưng, chính em ấy, chính Lệ Anh là người đã cho cô hơi ấm, là người đã đốt lửa cho trái tim lạnh giá này của cô, là người đã cho cô biết.... thế nào là tình thân! Nhưng mà.... cô lại không làm được gì cho em ấy cả, 18 năm theo cô chịu nhiều đau khổ, đến cuối cùng, cũng là trong sự đau khổ mà ra đi! Đến ngày hôm nay, khi nhìn thấy khuôn mặt đó, bao nhiêu nỗi mong nhớ đan xen ân hận tuôn trào trong lồng ngực cô, chính lúc ấy, cô mới biết, cô hận chính bản thân mình đến thế nào! Nhưng Lệ Anh, người hôm nay có phải là em hay không? Nếu không là em vậy thì kẻ mang khuôn mặt giống em có mục đích gì? Tại sao lại liên quan đến hội Long Bang? Hàng loạt câu hỏi xô đẩy nhau trong đầu Mạc Tĩnh, nhưng vẫn không thể làm vơi đi nỗi buồn nơi con tim! -------...---------------...----------- "Cốc cốc" - Tiếng gõ cửa vang lên, từ trong phòng, giọng nói Mạc Tĩnh vọng ra: - Vào đi! Bạch Hiểu mở cửa, cầm thau nước tiến vào. Cô đến gần Mạc Tĩnh, nói: - Tiểu thư, đến giờ thay thuốc rồi! Mạc Tĩnh vẫn ngồi ở chỗ mà cô và Bạch Hương rời đi hai canh giờ trước, tiểu thư, vẫn luôn ngồi như vậy sao? Bạch Hiểu nhìn cô thương xót nghĩ. Bạch Hiểu vắt khăn, cô vén tay áo Mạc Tĩnh lên, bắt đầu lau vết thương, xong xuôi, cô rắc thuốc lên và băng bó lại. - Tiểu thư, thay thuốc xong rồi! - Bạch Hiểu lên tiếng. Mạc Tĩnh gật đầu, cô nhìn cánh tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu nói: - Xe về đến phủ chưa? Bạch Hiểu biết Mạc Tĩnh đang nói đến chuyện gì, cô đáp: - Đến rồi, tiểu thư. Nô tỳ và Bạch Hương đã sắp thảo dược vào tủ thuốc mới, những quyển sách và dụng cụ pha chế cũng đã để đâu vào đó rồi! Đều để trong phòng bí mật theo lời dặn của người! Mạc Tĩnh gật đầu, hỏi tiếp: - Mấy tỳ nữ khác không sao chứ, trên đường về có gặp thích khách không? Bạch Hiểu lắc đầu, đáp: - Không có! Tất cả tỳ nữ đều an toàn quay về! Mạc Tĩnh yên tâm, cô dặn: - Các ngươi cứ để đồ ở căn phòng bí mật đó đi, ngày mai ta sẽ sang đó xem xét! Bạch Hiểu gật đầu, hiểu chuyện: - Vâng! Lần này, may mà tiểu thư của cô nhanh trí, đã có chuẩn bị thêm một kế hoạch dự phòng nữa. Cho đám tỳ nữ cầm số đồ thật lên một chiếc xe ngựa khác, men theo con đường ngược lại về phủ Lục Tứ gia. Trong khi đó, bọn cô mang số sách lấy được từ phòng của Lâm Mạc Châu và Lâm Mạc Na lúc trước, toàn là văn ca, nhạc họa, giả dạng đồ thật đi con đường bình thường. Tiểu thư quả nhiên tính toán như thần, đám người Long Bang đã nhảy ra cướp, cho rằng có đồ đặc biệt! Từ sau khi Mạc Tĩnh bắt cóc đến nay, tiểu thư đã ra lệnh cho mọi người tìm tin tức về hội đó, cho đến mấy hôm trước, mới điều tra được chút ít! Thì ra, hội này mang tên Long Bang, là một hội kín và có thế lực trong xã hội. Hội Long Bang đào tạo nhiều sát thủ với mục đích kiếm tiền thông qua việc giết người và trao đổi thông tin. Nhưng những điều đó chỉ là cái vỏ che đậy bên ngoài, thứ bên trong thực chất là một hội có tên là Phượng Hoàng Đỏ! Cô thì không biết ý nghĩa của cái tên này, chỉ có tiểu thư lúc nghe được thì vẻ mặt rất đăm chiêu, còn lẩm nhẩm cái gì đó mà " chưa tìm đã tự ló ra", bla bla. Cả hội mất rất nhiều công sức trong việc tìm ra chân tướng cái hội đấy, nhưng ngoài cái tên thật ra, có tra thế nào, cũng không đi sâu vào được. Giữa lúc đó, tiểu thư tuyên bố ngưng điều tra, cứ thế mà bỏ qua. Bạch Hiểu có chút không thông, có phải là tiểu thư đã biết gì về cái hội Phượng Hoàng đó nên mới quyết định vậy hay không! ------..------------...---------------- Ở một nơi đang tụ tập những kẻ vừa bị lừa một vố đau đớn. - Hừ, bị lừa rồi, Hàn Mạc Tĩnh quả là kẻ không đơn giản, dám giở trò ngay trước mắt chúng ta!- Nữ tử với khuôn mặt giống hệt Lệ Anh vừa tức giận đập bàn vừa lên tiếng. - Ân chủ, lần này là Hàng Trân quá khinh địch, xin ân chủ trách phạt - Nàng ta quỳ xuống với cô gái trước mặt, nói. Cô gái kia quay lưng với Hàng Trân, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nàng ta lên tiếng: - Hàng Trân, ngươi trước giờ vẫn rất cẩn thận kĩ lưỡng, tại sao lần này lại khinh suất như vậy! Hàng Trân nắm chặt nắm đấm, cắn môi, nói: - Ân chủ, cứ nhìn thấy tên hung thủ giết chết em gái của mình sống nhởn nhơ như vậy, Hàng Trân thật sự không kiềm chế được! Mới có thể trong lúc sơ suất mà để nàng ta qua mặt! Nữ tử kia, cúi đầu, nói: - Có hận thù là tốt, có hận thù ngươi sẽ có thêm sức mạnh, chuyện em gái song sinh của ngươi, chúng ta sẽ tính tất cả với Hàn Mạc Tĩnh, ngươi cũng không nên nóng vội. Sự việc lần này ta bỏ qua, lần sau phải cẩn thận hơn! Hàng Trân cúi đầu, cung kính nói: - Tuân lệnh Ân chủ, đa tạ ân chủ!