Phượng hoàng lửa

Chương 73 : phượng hoàng đỏ!

Yến Thanh Hậu run sợ nhìn Mạc Tĩnh, cả đám người đứng trong lầu Châm Bích càng run sợ hơn. Mỗi một câu thốt ra từ miệng của cô, mang đến sự sỉ nhục rõ ràng, cô nói đúng, kĩ nữ cũng là người, việc họ làm tuy bẩn thỉu nhưng cũng chưa từng thấy họ chê bai vị khách nào cả. Còn những vị khách thì sao? Ngày ngày đến đây mua vui, anh tình tôi nguyện, đều bẩn như nhau, vậy thì lấy đâu ra cái quyền đi nhục mạ kẻ khác chứ? Đa số mọi người đều không hiểu lời Mạc Tĩnh nói bởi vì cô dùng toàn tiếng hiện đại, nhưng họ đều biết là cô đang lăng mạ, sỉ nhục họ một cách trực tiếp. Đó càng giống như một lời cảnh báo, nhắc nhở: Đừng bao giờ khinh thường kẻ khác trong khi chính mình cũng không tốt đẹp gì! Yến Thanh Hậu cắn răng, hắn thốt lên: - Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì mới chịu thả ta ra? Mạc Tĩnh nhìn hắn, lại với tay lấy cái ghế, cô khoan thai ngồi xuống, ngả người ra sau, gác chân phải lên đầu gối chân trái của mình, hai tay khoanh lại, nhìn hắn đầy thách thức: - Ngươi nghĩ với hạng người như ngươi thì nên làm gì đây? Hả? Đại công tử Yến gia? Yến Thanh Hậu run lên cầm cập, lúc nãy vì không muốn tỏ ra mình yếu thế mà hắn đã lôi luôn chuyện mình là người của Yến gia ra, bây giờ, nếu như người ngồi trước mặt hắn đây là kẻ có quyền thế, vậy thì, Yến gia của hắn sẽ bị liên lụy. Càng nghĩ, Yến Thanh Hậu càng rùng mình, không thể được, nếu để cha mẹ biết chuyện này, họ sẽ đánh chết hắn! Nghĩ vậy, hắn liều mạng vùng vẫy, quỳ rạp đầu xuống chỗ Mạc Tĩnh, hoảng hốt nói: - Chỉ cần ngươi thả ta ra, ngươi muốn gì cũng được, cầu xin ngươi, thả ta ra! Mạc Tĩnh cười nhẹ, ánh mắt sâu không thấy đáy: - Thế nào? Hiện tại đã biết sợ? Yến Thanh Hậu dập đầu nói: - Phải, phải, ta sợ, ta sợ rồi! Mạc Tĩnh gật đầu, lại tiếp lời: - Được, ngươi làm sai ở đâu thì đi sửa sai ở đó, đánh người, chửi người thì đi xin lỗi người, sau đó, ta sẽ thả ngươi đi! Yến Thanh Hậu ngước nhìn cô, một dáng vẻ hoàn toàn cao ngạo, ở cô toát ra khí khái của bậc vương tử dù chỉ mang 1 bộ y phục màu trắng đơn giản, Tên tiểu tử này, rốt cuộc có thân phận như thế nào? Mạc Tĩnh thấy hắn ngơ ngẩn nhìn mình, lại nói: - Ngươi không muốn sao? Yến Thanh Hậu vội vàng lắc đầu, muốn muốn chứ, bây giờ hắn chỉ muốn thoát khỏi cái nơi quái quỷ này, càng muốn thoát khỏi tên đáng sợ này thôi. Nhưng mà, tên này lại mốn hắn xin lỗi ả kĩ nữ kia ư? Không thể nào! Ả ta chỉ là một kĩ nữ, hắn là kẻ đứng trên trăm người, sao có thể chấp nhận xin lỗi loại hạ đẳng đó được. Chuyện này là không thể! - Nhưng ta...- Yến Thanh Hậu muốn mở miệng phản đối nhưng Mạc Tĩnh đã nhanh chóng cắt ngang. - Ngươi không muốn xin lỗi, vây thì ta giúp ngươi! Yến Thanh Hậu nghe cô nói liền hoảng sợ, tên này lại định làm gì với hắn đây? Mạc Tĩnh nhìn qua Bạch Vũ nói: - Lột sạch y phục của hắn, thiến đi! Sau đó, đem đầu hắn dập xuống đất 100 lần trước mặt cô nương đó, đến khi nào hắn mở miệng thì thôi! Toàn bộ đều há hốc mồm, cái gì chứ? Th....iến......Thiến sao? Bạch Vũ nghe thấy cũng liền tiến lên, có ý định làm theo lời của Mạc Tĩnh. Yến Thanh Hậu bây giờ đã run lên lợi hại, hắn không muốn, hắn không thể, không..... không! - Ngươi..... ngươi.. đừng làm bừa, đừng làm bừa! Mạc Tĩnh cười duyên, sáp lại gần mặt hắn, nói: - Ngươi không muốn tự làm, vậy thì ta giúp ngươi làm, không phải rất nhanh sao? Da đầu Yến Thanh Hậu đều đang run lên, hắn còn có thể cảm thấy sắp tróc ra luôn rồi, hai chân hắn đã mềm nhũn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất vậy! Người đang đứng trước mặt hắn lại có thể thốt ra những lời đáng sợ như vậy, hắn sai rồi, hắn sai thật rồi, hắn sai khi đã chọc phải một tên ác ma như tên này! Mắt thấy tên hầu của Mạc Tĩnh tiến tới, hắn càng hoảng hơn. Yến Thanh Hậu dùng hết sức bình sinh để lắc đầu, hắn nói: - Không, ta tự làm, ta đi xin lỗi ả, ta đi xin lỗi. - Nói xong, hắn cũng dùng hết sức bình sinh của mình để chạy đến cạnh cô nương đó, cúi đầu dập lạy, vừa dập vừa xin lỗi. Hắn như sợ dập chưa đủ mạnh, nên dập đầu đến chảy cả máu. Sau đó, chân giống như gắn thêm tên lửa, chạy thật nhanh ra khỏi Lầu Châm Bích! Cô nương kia nhìn Mạc Tĩnh, liền bước về phía cô, lên tiếng cảm tạ, Mạc Tĩnh cũng nhìn cô ta, lên tiếng: - Tìm một nơi nào đó nói chuyện đi! Cô nương kia gật đầu, vội di chuyển: - CÔng tử, mời đi theo lối này! Mạc Tĩnh không nhanh không chậm đứng dậy, theo sau vị cô nương đó. Lầu Châm Bích vốn im lặng nay lại náo nhiệt trở lại, ai nấy đều quay lại tiếp tục cuộc mua vui của mình, nhưng trong thâm tâm họ, vẫn còn khắc ghi những lời nói của Mạc Tĩnh! ---------....------------...----------- Vị cô nương kia chọn một căn phòng sạch sẽ, trống trải, mời Mạc Tĩnh ngồi, cô nói: - Đa tạ công tử ra tay tương trợ, ơn này Thiên Tinh mãi mãi ghi nhớ! Ha, hóa ra cô nàng này tên Thiên Tinh, ái chà, cái tên đẹp nhỉ, người cũng đẹp nữa~~~ "..." Tiểu thư, tôi thấy hình như cô đang thích thú lắm thì phải? Háo sắc y như một tên nam nhân vậy! Ta khen một tí là háo sắc à? Ta mà háo sắc thì cũng háo sắc với đàn ông, với phụ nữ, hì hì, đơn giản là ngưỡng mộ thôi! "..." Không cãi được luôn !!! Mạc Tĩnh nói: - Không biết tại sao cô nương lại vào thanh lâu này? là bị bắt ép sao? Thiên Tinh liền cúi mặt, ánh mắt buồn lợi hại, giọng nói cũng trầm đi nhiều: - Thiên Tinh là bị phụ thân phụ mẫu bán vào đây! Mạc Tĩnh nhướng mày, không mấy ngạc nhiên, nó cũng nằm trong dự tính của cô. Thời đại này mà, mấy ai có thể tự nguyện vào thanh lâu làm kĩ nữ chứ? Một là trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, hai là bị người nhà bán! Đừng nói là ở thời cổ đại, ngay cả thời hiện đại như cô cũng có, vì tiền, vì kế sinh nhai, tình thân cũng có thể đem bán. Chính vì vậy, cô được nuôi dạy trong một gia đình có truyền thống võ nghệ, tâm phải sạch, lòng phải sắt. Không dễ dàng yếu đuối, lay động bởi số phận, hoàn cảnh con người! Cho nên, cô vốn không lạnh lùng, mà là được tôi luyện để trở thành người vô cảm khi đối diện với hiện thực. Biết được hoàn cảnh đó thì sao? Cô giúp được gì? Vậy nên, đừng nói là đánh vào trái tim cô, cô nghe rồi, cũng như tai phải truyền qua tai trái mà thôi, không thay đổi gì cả! Đôi khi sống cần phải biết làm ngơ trước số phận, cô đâu phải Bồ Tát, ban phát lòng thương hại đến tất cả mọi người. Cô ở thời hiện đại không hề đáng sợ, nhưng khi đến đây, cô lại phải độc ác, tuyệt tình. Sống trong thế giới người lừa người như thế này, ngay cả một người bạn cũng không thể có, cô chỉ có thể đề phòng và đề phòng. Càng để giữ được mạng sống, cô sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, cũng sẽ không thương hại bất cứ ai, cho dù họ có đáng thương hại hay không! Đối với hoàn cảnh cô gái này, cô cũng chỉ nghe rồi để đó mà thôi! Mạc Tĩnh nhấp ly trà, lại hỏi: - Thật ra, ta có chuyện muốn hỏi cô nương. Thiên Tinh gật đầu, nói: - Công tử, có gì xin cứ nói, là chuyện Thiên Tinh biết, nhất định sẽ nói không dấu giếm! Nghe vậy, Mạc Tĩnh cũng không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề: - Không biết cô nương có biết là trong thanh lâu này có người chuyên mua bán tin tức hay không? Thiên Tinh ngạc nhiên, nói: - Công tử không biết sao? Thanh lâu này ở đây cái gì cũng bán, chỉ duy nhất không bán tin tức! Mạc Tĩnh nhíu mày, không bán tin tức? Có luật này luôn à? Bây giờ thanh lâu phát triển quá ha, cứ như là chợ đêm ở hiện đại vậy! Nhưng mà ở chợ đêm còn có thể mua được thông tin, cô không tin cái thanh lâu này không có ai đem tin tức bán ra ngoài! -Vậy ai là ngươi đưa ra quy định này vậy? - Mạc Tĩnh hỏi. - Là Thẩm Nguyệt tỷ - chủ của thanh lâu này! Mạc Tĩnh "Ồ" một tiếng xem như đáp lại. Thiên Tinh tò mò, dò hỏi: - Công tử, người đến đây là để mua tin tức sao? Mạc Tĩnh gật đầu, trả lời rất hiển nhiên: - Đúng vậy, tôi muốn tìm người! Mắt Thiên Tinh phút chốc lóe lên, cô nói: - Công tử muốn tìm ai? Nếu có thể, Thiên Tĩnh sẽ giúp hết mình để tìm được người đó! Mạc Tĩnh cười, xua tay nói: - Không cần đâu, chuyện là muội muội của ta đến kinh thành đã vài tháng rồi nhưng vẫn chưa trở về, ta lo lắng quá mới đến nơi này, hi vọng có tin tức về nó, không ngờ là ở đây cũng không có! Thiên Tinh cười hoa lệ, nói: - ĐÚng vậy, ở đây không cho tiết lộ tin tức, nên cũng thành thật xin lỗi công tử! Mạc Tĩnh không nói gì, uống hết tách trà, cô đứng dậy, lên tiếng: - Vậy, ta đi trước! Thiên Tinh gật đầu, đáp: - Công tử, có duyên gặp lại! Đợi Mạc Tĩnh đi xa, Thiên Tinh thu lại nét mặt, cô đóng cửa, còn đi xung quanh dòm ngó, đợi qua thêm 10 rồi mới đi về phía bệ cửa sổ, viết chữ lên trên một tờ giấy, sau đó nhét vào chân con bồ câu, thả bay đi! -------..----------...---------------- Mạc Tĩnh lên xe ngựa, thay y phục, cô nhanh chóng di chuyển về phía nam Lầu Châm Bích, đợi khoảng nửa canh giờ liền thấy một con bồ câu bay từ hướng thanh lâu bay tới. Mạc Tĩnh nhếch mép, quả nhiên! - Bắt con bồ câu ấy xuống đây! Bạch Vũ nghe lệnh liền dùng khi công, bay lên tóm lấy nó. - Tiểu thư, có mảnh giấy! - Bạch Trúc cung kính đưa bằng hai tay! Mạc Tĩnh mở ra, bên trong chỉ có duy nhất 6 chữ: Ngưng hành động, cần gặp mặt. Điều đáng nói không phải là nội dung 6 chữ đó, mà chính là kí hiệu cuối mảnh giấy, có hình con Phượng Hoàng đỏ! Đây chính là kí hiệu của hoàng thất, hơn nữa, còn là kí hiệu đại diện cho bậc Thái phi, Hoàng hậu! Mà theo cô được biết, thì ấn kí này mẫu thân của cô cũng có! Mẹ ruột của Hàn Mạc Tĩnh- Lâm Tịnh Y, cũng có hình này! Không chỉ riêng Lâm Tịnh Y, ngay cả mẹ của Lục Mã Tự cũng có ấn kí này! Đây là ấn kí dành riêng cho hoàng thất, hình con rồng đại diện duy nhất cho vua, chính là ngọc tỷ. Còn phượng hoàng màu vàng đại diện cho Hoàng hậu cả, đặc biệt là con phượng hoàng màu đỏ, nó là đại diện cho tất cả Thái phi, và Hoàng hậu nói chung. Thời cổ đại luôn quan niệm, vua và hoàng hậu khi thăng thiên sẽ hóa thành rồng và phượng hoàng bay về trời, mang đến sự ấm no và sung túc cho nhân gian. Nên từ hàng ngàn năm, vua và hoàng hậu xưa cổ, cùng các bá quan văn võ đều lấy hình tượng này làm vật ấn bên người, giống như thánh chỉ. Điều này, các thần dân đều không biết, tất cả đều được giữ kín, nên nếu có truyền ra ngoài, cũng không ai biết ý nghĩa của kí hiệu này. Mạc Tĩnh ngàn tính vạn tính, chính là không tính được, kẻ ám sát này là người có địa vị cực kì cao, thậm chí có thể chính là một trong hàng ngàn sủng phi của hoàng thượng!