Phượng hoàng lửa
Chương 63 : ám sát!
- Cái gì gọi là người vô tội? - Lục Mân Canh chưa kịp lên tiếng thì Mạc Tĩnh đã cướp lời ông nói.
Úc Noãn Huân quay sang nhìn cô, âm u nói:
- Lục tứ phu nhân, Yến phu nhân cũng đã nói mình không làm, lỡ là người khác vu oan giá họa thì sao?
Ha? Hết gọi Tĩnh muội rồi hả?
Gọi đi, gọi tiếp đi!!!!
Mạc Tĩnh lạnh lùng trả lời:
- Tôi không nói gì không có nghĩa lời của Lục Nhị phu nhân đây là đúng, là người khác vu oan giá họa hay chính Yến phu nhân làm đâu có liên quan gì đến người? Hà tất phải xen vào?
- Lục tứ phu nhân, chuyện này liên quan đến cả mạng người, xin hãy xem trọng lời nói từ 2 phía!
- Người điên cũng đâu tự nói mình điên, kẻ có bệnh càng không nói mình bị bệnh, Yến phu nhân chẳng lẽ làm phải nói mình làm sao? Lục Nhị phu nhân, cô cũng quá tin người rồi!
Úc Noãn Huân nhíu mày, người phụ nữ này, nói chuyện quá không theo lẽ thường. Thật khó lường!
Lục Mân Canh đau đầu nhìn 2 người cãi vã, ông lên tiếng quyết định:
- Được rồi, tạm thời cứ đem ly trà đưa qua thái y viện nghiệm chứng, còn về Yến phu nhân, đưa vào ngục chất vấn.
- Phụ hoàng.! ...
- Chuyện này đến đây kết thúc! - Úc Noãn Huân còn muốn nói nhưng đã bị Lục Mân Canh lạnh lùng cắt ngang.
Hàn Mạc Tĩnh có quyền lực lớn đến thế nào, lại khiến cả hoàng thượng cũng nể mặt nàng nhiều đến vậy? Nàng là công chúa nước Nguyên. cũng chưa từng bị đối đãi như vậy!
Mọi người nhanh chóng ngồi lại vào bàn, Hàn Mạc Tĩnh lạnh lùng nhìn Úc Noãn Huân, 2 người nhìn nhau nhưng không ai nói câu nào, rồi cũng lặng lẽ ngồi xuống
Nguyên tắc của Mạc Tĩnh là nước sông không phạm nước giếng, người để ta sống yên ta sẽ để người không sống khổ. Ai đã đụng đến nàng, thiếu 1 tấc nàng cũng trả đủ gấp 10 lần!
"Soạt" Bỗng Từ trong bụi cỏ lao ra nhiều tên mang phục trang màu đen, trên tay cầm kiếm, lao về phía buổi tiệc.
-A!!!!!
Tiếng thất thanh vang lên khắp nơi, mọi người dẫm đạp lên nhau mà chạy.
Lính hộ vệ nhanh chóng hô to:
- Có thích khách ám sát, bảo vệ hoàng thượng!
An Thái giám cùng nhiều lính khác lập tức vây quanh Lục Mân Canh, số còn lại rút kiếm bắt đầu đánh nhau.
Mạc Tĩnh ngồi yên lặng như không có chuyện gì, cô vẫn tao nhã hớp trà, mấy thứ này đến đâu phải giết cô, chạy làm gì?
"..."
Tiểu thư, cô lấy đâu ra căn cứ bọn chúng đến là nhìn cô uống trà vậy?
Trực giác!
"...."
Trực giác tiểu thư quả nhiên ..... không tin được!
"Xoẹt" 1 đường kiếm đang tiến về phía Mạc Tĩnh, vút trong gió tạo ra thứ âm thanh đáng sợ.
Mạc Tĩnh nhướng mày, cô quay phắt lại, 2 ngón tay khẽ động nắm lấy thanh kiếm.
Khuôn mặt của cô bình tĩnh đến mức khiến kẻ ám sát khiếp sợ.
Nàng ta có phải con người không? Dừng kiếm chỉ bằng 2 ngón tay sao?
Mạc Tĩnh nhìn tên thích khách, đám khác chỉ lo đối phó hoàng thượng, nhưng hắn lại muốn giết cô, hơn nữa trên người dù mặc đồ đen cùng loại nhưng thanh kiếm trên tay lại gắn 1 sợi dây màu đỏ.
Tên này, không phải tới đây để giết hoàng thương!
Nói cách khác, hắn tới đây để giết cô!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
99 chương
135 chương
20 chương
47 chương