Phượng hoàng lửa

Chương 52 : thái tử lục thất sinh.

Mạc Tĩnh mệt mỏi nhắm mắt, mấy bữa tiệc thế này thực sự không hợp với cô mà, haizz. Nhưng cô nhắm mắt chưa đến 10s thì xe ngựa đã dừng lại, truyền đến đủ thứ tiếng: - Các ngươi là ai lại cả gan dám ngăn kiệu của Phu nhân Lục tứ gia? - Nô tỳ hỗn láo, gặp Thái tử lại không hành lễ. .... Đầu tiên là tiếng của Bạch Trúc, sau đó là tiếng của thái giám, nhưng khoan đã, Thái tử? Lục Thất Sinh? Sao hắn lại đến đây? Nghĩ vậy, Mạc Tĩnh vén màn, yêu kiều bước ra. Đập trước mắt cô là 1 thân y phục màu vàng kim, lóa tới mức châu báu đứng bên cạnh cũng có thể không thấy, Còn người đang mặc y phục ấy lại là 1 khuôn mặt góc cạnh tựa như điêu khắc, đôi mắt hẹp dài, đen láy, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím 1 đường. Nếu Lục Mã Tự là yêu nghiệt, Giang Bách Thần là yêu hoa thì người nam nhân này chính là 1 yêu tinh. Thế giới cổ đại này sao lắm trai đẹp thế nhờ. Có thể xén bớt ít nhan sắc không? "..." Tiểu thư, người là chưa đủ nhan sắc hay sao còn thèm muốn tư sắc của người ta -.-!! Lục Thất Sinh nhìn nàng, người hắn nhung nhớ bao lâu nay, đang đứng trước mặt hắn! Nàng đây sao? nàng đã trưởng thành, trổ mã 1 cách xinh đẹp. Đôi lông mày lá liễu đen nhánh, đôi mắt đen láy như lưu ly, sáng lấp lánh như những vì sao, chiếc mũi cao nhỏ thon gọn, đôi môi anh đào phủ 1 lớp son đỏ tươi càng khiến nàng trông thật diễm lệ. Mạc Tĩnh nhíu mày. Cái gì thế? Loại ánh mắt nhu tình như thế là ý gì vậy? Nhắc mới nhớ, cô đã cho Bạch Vũ điều tra tên này, nhưng mỗi lần kết quả về đều rất ít, hình như quan hệ giữa cô và tên này không được nhiều người biết đến! Cô chỉ biết mình và hắn từng chơi vơi nhau 1 đoạn thời gian còn nhỏ, đại khái là trước khi cô bị mẹ của Mạc Tĩnh thật hạ độc. Cho nên hắn vẫn chưa biết cô đã từng xấu xí sao? Lục Thất Sinh bước đến trước mặt nàng, giọng hắn chất chứa sự kiềm chế cùng nhớ thương: - Tĩnh nhi, chúng ta có thể nói chuyện 1 chút được không? Mạc Tĩnh càng nhíu mày, hắn làm gì gọi thân mật như vậy? Cô với hắn đâu có thân đến vậy? - Thái tử điện hạ, cứ gọi tiểu nữ là Hàn Mạc Tĩnh được rồi, nam nữ thụ thụ bất tương thân, người gọi như vậy sẽ khiến người ngoài hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta đấy! Lục Thất Sinh ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua tia đau lòng nhưng nhanh chóng biến mất, lên tiếng: - Được, Mạc Tĩnh! Mạc Tĩnh phất tay cho những người khác lui xuống, chậm rãi nói: - Thái tử, người là có chuyện gì muốn nhắc nhở sao? Lục Thất Sinh bây giờ mới bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng của mình xuống, nhu tình lên tiếng: - Mạc Tĩnh, Thất Sinh ca ca đã về rồi đây, muội đừng giận huynh nữa, có được không? "..." Quê? Cái gì vậy? Tự dưng nghe không hiểu tiếng người nữa? Hắn trở về thì liên quan đéo gì đến bản cô nương? Chẳng lẽ cô còn phải thân chinh đem hoa đem kiệu đến rước à? Mà còn giận dỗi gì ở đây chứ? Mạc Tĩnh 1 bụng đầy thắc mắc nói: - Thái tử, người là đang nói gì vậy? - Mạc Tĩnh, muội còn nhỏ có lẽ không nhớ. Năm muội 2t ta được phụ hoàng phái sang Thiên quốc học tập. Năm đó, ta không từ biệt mà đã đi, nàng còn khóc 1 ngày 1 đêm, là ta sai, sai vì đã bỏ rơi muội 1 mình với Hàn gia, nếu không muội cũng sẽ không biến thành như vậy! Hở? Có chuyện này luôn? À à, ta nhớ rồi! Hèn gì cô thấy dưới gối của Mạc Tĩnh trong phủ Hàn gia có 1 bức thư. thì ra là của Lục Thất Sinh. Mạc Tĩnh thật giữ bức thư đó như báu vật. đã qua từng ấy năm nhưng bức thư ấy không hề bị nhàu rách, màu cũng không hề bị phai! Chẳng lẽ? Mạc Tĩnh thích thầm tên này? Thích từ lúc nhỏ đến lúc chết ư? Cẩu huyết vậy?