Phượng hoàng lửa

Chương 22 : ánh mắt (3)

Mạc Tĩnh ra khỏi cửa, ánh mắt Lâm Cúc Vân đã phát ra tia lửa, bà tức giận đập bàn, Hàn Mạc Châu liền đưa tay vuốt người bà, nói: - Mẫu thân, người bình tĩnh đã! - Bình tĩnh, con nói ta phải bình tĩnh thế nào? Mới có 1 ngày, mà con nha đầu đó đã làm ta mất mặt 2 lần. Đều là tại tỷ tỷ tốt của con! - Lâm Cúc Vân càng nói càng giận, nếu thật sự có Hàn Mạc Na ở đây, chắc bà sẽ đánh nàng ta 1 trận! Hàn Mạc Châu cũng không nói gì thêm, ánh mắt nàng xâu xa, trong con ngươi lóe lên! Hàn Mạc Tĩnh đang trên đường trở về phủ của mình, trời bỗng nổi gió. Nàng kỳ quái ngẩng đầu lên trời, hôm nay trời có sao, nhưng đang yên ắng, tai sao lại nổi gió nhỉ??? Mạc Tĩnh trong lòng hơi nghi hoặc nhưng cũng không để ý nhiều. Nàng đi chậm, tiêu hóa hết đống thức ăn trong bụng. Thật sự sợ có độc mà haizz~ "..." Tiểu thư, người sợ có độc mà ăn nhiều như vậy? Sợ là 1 chuyện, thức ăn ngon phải ăn nhiều là 1 chuyện khác!! "..." "..." Hết cách nói với tiểu thư luôn. Đang xoa xoa cái bụng của mình, Mạc Tĩnh liền thấy 1 bóng đen đang chạy hướng phòng của Hàn Mạc Na! Đêm hôm khuya khoắt, lại có người lẻn vào phòng Hàn Mạc Na, xem bộ dạng 7 phần là nam nhân. Có biến! Rada trên người Hàn Mạc Tĩnh lại sáng lên, cô tò mò đến cửa sổ phòng Hàn Mạc Na, nhớ lại trong phim hay dùng nước miếng chọt ngay khung cửa, cô cũng làm thế, nhưng không cẩn thận, chọt 1 lỗ to đùng! "..." Thôi kệ, to cho nhìn rõ! "..." Tiểu thư, khuyến cáo người lần sau không nên đi nghe lén hay trộm đồ!!! Mạc Tĩnh nhòm lén, liền thấy 1 người đàn ông đeo khẩu trang đen, đưa cho Hàn Mạc Na 1 lọ thuốc! Nửa đêm nửa hôm đưa thuốc cho Hàn Mạc Na! Có độc! 80%% có độc! - Hàn tiểu thư, đây là thuốc độc nhẹ, cứ mỗi lần cho vào 1 giọt trong đồ ăn hay thức uống, qua 3 lần sẽ tích độc, tự phát mà chết! Thấy chưa, bản tiểu thư đoán chớ có sai! A!! Báo công an! À không, báo quan, có người muốn hạ độc bản tiểu thư! Loài người quá đáng sợ mà !! Thấy tên nam nhân kia định đi, Mạc Tĩnh liền trốn vào 1 bụi cây, xác định hắn ta đã đi, Mạc Tĩnh nhanh chóng đi về phòng. Bên môi nở 1 nụ cười tinh nghịch! Ha! Hàn Mạc Na bây giờ chịu không nổi đến muốn hạ độc cô rồi! Ha! Để cô xem! Có trò chơi để chơi nữa rồi! "..." Tiểu thư, trò chơi chết người đấy! Đến trươc cửa phòng mình, Mạc Tĩnh bỗng quay người. Lạ thật! cô cảm thấy có ánh mắt nhìn mình! Đây là lần thứ 2 trong ngày cô cảm thấy rồi, từ nhỏ đã học võ nên giác quan của cô rất nhạy, chắc chắn không thể nhầm! Nhưng ánh mắt này không giống trong quán trà! Nó làm cô thấy sợ hãi! Một ánh mắt, đã có thể làm cô sợ hãi rồi! Nhất định không phải chuyện tốt! Mạc Tĩnh quyết định làm lơ, bước vào phòng, khép cửa lại! Trên mái nhà, 1 thân ảnh mang áo bào màu vàng đen, trên gương mặt là 1 chiếc mặt na bạc, chậm rãi biến mất!!!