Phượng hoàng lửa
Chương 157 : bí mật quan tài cổ!
Lâm Mạc Chí hung tợn nhìn cô, hắn bây giờ không có võ công, mà đám thủ vệ của hắn từ trong cung Tây Vực, sao lại yếu ớt trước mặt Mạc Tĩnh đến thế? Thật là mất mặt!
Lúc trước, hắn đã không bằng Hàn Mạc Tĩnh rồi, bây giờ, hắn càng cách cô ngày càng xa. Tưởng như không thể với tới được!
Càng nghĩ, Lâm Mạc Chí càng không phục, hắn không thể chịu đựng được sự nhục nhã này.
Khi nhìn đến cổ quan tài nằm phía sau, ánh mắt hắn liền lóe lên, Hàn Mạc Tĩnh... là ngươi ép ta, đừng trách ta độc ác.
Nghĩ rồi, Lâm Mạc Chí cười lớn, tiếng cười của hắn làm Mạc Tĩnh giật mình.
"..."
Chời má! Tức đến phát điên rồi à! Tội nghiệp thanh niên, tu luyện ngàn năm vẫn không đánh bại được con cáo già như cô!
Lâm Mạc Chí nhìn Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Cũng tốt, nếu như ngươi hôm nay muốn tìm cái chết, vậy thì ta sẽ cùng ngươi xuống địa ngục.
Mạc Tĩnh nhíu mày, nhìn Lâm Mạc Chí như nhìn một tên dị, nói:
- Ngươi ảo tưởng cũng quá rồi đấy! Muốn xuống địa ngục thì xuống một mình đi, còn muốn ta đi theo ngươi? Cái chân què của ngươi mà cũng muốn kéo ta xuống đó à!
Hừm! Cô là ai hả? Là Phượng Hoàng đấy nhá! Muốn giết cô à? Đợi cô biến đổi, cô cắn chết ngươi luôn!
Muốn đưa cô xuống địa ngục? Mơ đi! Mơ một ngàn năm cũng không có!
Lâm Mạc Chí lại không hề tức giận, hắn điên dại nhìn Mạc Tĩnh, nói:
- Ngươi rất tò mò về thứ đằng sau mình đúng không?
Mạc Tĩnh bây giờ mới nhớ ra, đằng sau mình còn có một cỗ quan tài, cô liếc mắt nhìn Lâm Mạc Chí như chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
Thấy Mạc Tĩnh đã chú ý đến chủ đề của mình, Lâm Mạc Chí nhếch môi đắc ý.
Hắn lên giọng nói tiếp:
- Ngươi nhìn ra được đúng không, đó là một quan tài cổ!
Mạc Tĩnh: "..."
Đương nhiên, cô đâu có mù đâu?
Nè anh zai, muốn nói thì nói lẹ lên, nói cái điều mà họ biết rồi thì cô nghe làm méo gì nữa!
- Đó không phải là một cỗ quan tài bình thường!- Lâm Mạc Chí nói tiếp.
Mạc Tĩnh: "..."
Thì đương nhiên, cô mà biết nó bình thường thì còn cần ngươi nói à?
Thấy quan tài nào bình thường mà cần máu người không?
Nói chuyện lạc nhách vãi!!!!
Lâm Mạc Chí hiện giờ: "..."
Sóng lòng cuồn cuộn, chời má, con quể, mày để tao nói hết câu được không???
Ok!! Anh zai, nói đi! Cô nghe đây! =))))
Lâm Mạc Chí nhìn Mạc Tĩnh, nói tiếp:
- Trong quan tài đó, chứa đựng một cái xác....
Mạc Tĩnh: "..."
Thì đương nhiên, quan tài méo chứa xác thì chứa gì nữa anh??
Anh nghĩ quan tài đựng gì ngoài xác người???
Lâm Mạc Chí: "..."
Dẹp, tao đéo kể nữa!!!
Nói một câu liền suy nghĩ một câu, vào họng mà ngồi luôn nè!
Lập luôn cái bàn thờ cho mà ngồi!!
Đến quỳ với độ lầy của hai thánh =))))
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
99 chương
135 chương
20 chương
47 chương