Phượng hoàng lửa

Chương 150 : biến đổi!

Mạc Tĩnh suy tư một lát, Hạch Hiền thấy vậy liền nhìn cô, hỏi: - Ngươi làm sao vậy? Sao lại hỏi vấn đề này? Mạc Tĩnh hoàn hồn, cô vội lấp liếm: - À, không có gì! Ta chỉ thấy tò mò thôi! Hạch Hiền nghe vậy cũng không suy nghĩ gì xâu xa, bà còn có lòng tốt nhắc nhở cô thêm một câu: - Dù có hay không, thì ngươi cũng không nên ở gần những người có sức mạnh to lớn như vậy! May mà ngươi chỉ tò mò hỏi thôi đấy! Chứ ngươi mà thật sự đụng phải vào những người phàm có sứ mệnh đặc biệt đó thì sẽ rắc rối lắm đấy! Mạc Tĩnh đảo mắt, hỏi ngược lại bà: - Tại sao vậy? Hạch Hiền rót thêm một ly trà nữa, đáp: - Thì ta nói với ngươi rồi, những người phàm có sức mạnh đặc biệt là bởi vì họ có sứ mệnh nhất định phải hoàn thành, dù là tốt hay xấu, thì nó cũng là thứ không lành lặn gì đâu, ngươi mà đụng vào họ, có khi sẽ bị liên lụy nữa đấy! Băng tộc chúng ta không cai quản những việc như thế này, nhưng cũng không phải là không biết đến, tuy nhiên, chúng ta sẽ không dại dột mà xen vào đâu! Những hậu quả đi theo sau những sức mạnh to lớn, thường không tốt đẹp mà! Mạc Tĩnh dời tầm mắt sang chỗ khác, Hạch Hiền không hề nói sai, liên quan đến những người có sứ mệnh đặc biệt vốn không phải là chuyện tốt gì! Xem ra, từ nay, cô phải đề phòng hắn, cách xa hắn một chút cho rồi! Cô còn muốn sống lắm!! Mạc Tĩnh nghĩ nghĩ, sợ Hạch Hiền nghi ngờ cô hỏi quá nhiều, nên nhanh chóng liền đổi chủ đề: - Phải rồi, ngươi nói ngươi có chuyện muốn tìm ta? Là chuyện gì vậy? Hạch Hiền giật mình, như nhớ ra gì đó, bà bỏ xuống ly trà đang uống dở, quay sang nhìn Mạc Tĩnh, hỏi: - Ngươi năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Mạc Tĩnh đảo mắt tính toán, rồi trả lời: - Vừa qua Tết nguyên đán, còn khoảng vài tuần nữa là đến sinh thần của ta, ừm.... ta sắp được 23 tuổi rồi! Hạch Hiền nhướng mày, hỏi lại: - 23 tuổi sao? Ngươi chắc chứ? Mạc Tĩnh gật đầu, khẳng định: - Ừ, 23 tuổi! Ta chắc chắn mà! Hạch Hiền nghe xong liền chau mày suy tư, bà nghĩ một chút, rồi lại hỏi Mạc Tĩnh: - Ngươi có thấy gần đây cơ thể có gì khác lạ hay không? Mạc Tĩnh bặm môi, đáp: - Ừm.... thì có một chút, ví dụ như ta ngủ nhiều hơn này, lại hay cảm thấy mệt mỏi nữa! Hạch Hiền liếm môi, ánh nhìn xâu xa vào Mạc Tĩnh, rồi sau đó, bà đưa tay vạch cổ áo Mạc Tĩnh ra, khiến cô không kịp đề phòng mà nghiêng người ngả ra sau. Mạc Tĩnh nhíu mày khó chịu, nói: - Ngươi làm cái gì vậy? Hạch Hiền mặc kệ lời nói của Mạc Tĩnh, bà nghiêng đầu nhìn gáy của cô, nơi đó, có một vết bớt hình ngọn lửa...... đã chuyển thành màu..... đỏ cam. Hạch Hiền mím môi, chau mày, bà thả cổ áo Mạc Tĩnh ra, nhìn cô, hỏi: - Ta nhớ bớt của Phượng Hoàng hầu hết đều màu đỏ mà. Cái vết bớt của ngươi đổi màu rồi à? Từ bao giờ vậy? Mạc Tĩnh sửa lại cổ y phục mình, vừa làm vừa trả lời theo bản năng: - Khoảng hơn một tháng trước, lúc ta lên núi Thanh Sơn ấy! Hạch Hiền chợt cúi đầu im lặng, ánh mắt bà đảo quanh, sau đó, bà đứng dậy rời khỏi ghế. Hạch Hiền đi vài bước, rồi quay lại nhìn Mạc Tĩnh, lên tiếng: - Mạc Tĩnh, ngươi nghe ta nói đây! Nếu như tính toán của ta là đúng, và theo những biểu hiện ngươi vừa nói nữa, thì có lẽ.... ngươi sắp biến đổi rồi đấy! Mạc Tĩnh nghe liền nhíu mày, cô nói như không để ý lắm: - Biến đổi? Biến đổi cái gì? Nhưng khi cô chỉ vừa ngắt lời xong, Mạc Tĩnh liền đứng bật dậy, một ý nghĩ điên rồ đang nhảy ra trong đầu cô, Mạc Tĩnh mở to mắt nhìn hạch Hiền, như thể không tin lắm, lên tiếng: - Ý bà là.... đừng nói là.... sức mạnh của ta .... chân thân của ta đấy chứ? Hạch Hiền nhìn Mạc Tĩnh, nặng nề gật đầu, đáp: - Ừm, đúng vậy đấy! Ngươi từng nói ngươi bị Phượng Tịnh Y phong ấn sức mạnh lúc còn nhỏ, bây giờ cô ấy mất rồi, phong ấn đương nhiên sẽ theo thời gian mà phai đi, không thể tồn tại được lâu dài. Theo tính toán của ta thì đúng thật cơ thể ngươi đã có những phản ứng của thời kì đầu rồi, có lẽ sắp tới, khi bước qua tuổi mới, phong ấn sẽ bị phá vỡ đấy! Mạc Tĩnh: "..." Quách tờ heo, cái gì vậy? Tự nhiên lại biến đổi gì ở đây chứ?