Phượng hoàng lửa
Chương 146 : lễ tế!
* Ở mấy chap trước, Tiêu đã ghi nhầm tên của 1 nhân vật là Giang Bách Thanh - em của Giang Bách Thần, nên Tiêu sẽ sửa lại lỗi đó nhé! Tên là: Giang Trung Thần!*
----....---------------...-------------
Mạc Tĩnh về lại phòng trọ của mình, nhưng chỉ vừa đi tới cửa, đã gặp Giang Bách Thần đứng đợi ở đó.
Hắn đứng trước nhà trọ của cô, đầu nghiêng dựa vào cửa, hai chân đứng chéo vào nhau, trên tay cầm một cái quạt đang phe phẩy qua lại.
Mạc Tĩnh đi tới, nhìn hắn, lên tiếng:
- Ngươi ở đây làm gì? Chưa về sao?
Giang Bách Thần thấy cô liền đứng thẳng dậy, mắt hắn sáng lấp lánh:
- Nàng về rồi!
"..."
Không về đây thì về đâu? Nói câu thần kinh vỡi!
Nhưng mà.... mắt ngươi cũng sáng quá rồi đó! Nhìn như con cún thấy chủ nhân về ve vẩy cái đuôi chạy lại vậy!
Chời mé..... chói mắt quá!!!!
Mạc Tĩnh nhíu mày, hỏi lại:
- Ta hỏi ngươi ở đây làm gì? Tại sao chưa về? Câu hỏi của ta rất khó hiểu sao?
Giang Bách Thần cười cười, lên tiếng:
- Tại sao ta phải về chứ? Mà tại sao ta không thể ở đây! Câu trả lời của ta rất khó hiểu sao?
Mạc Tĩnh: "..."
Fine! Fine! Cô ổn mà, ổn mà!
Shit!!! Ổn cái rắm ấy!
Ổn đến mức thật sự rất muốn xông lên mà đập chết hắn luôn !
Hôm nay cô ngại bên nước người ta đấy, lần sau, thì đừng có ai lên cản cô nhá! Cô thề đập chết hắn luôn!
Mạc Tĩnh chẹp miệng, cô nghiêng đầu nhìn qua Bạch Hoa, nói:
- Đuổi Khách!
Giang Bách Thần: "..."
Quê? Sao lại đuổi hắn???? Hắn đã làm gì đâu chứ? Quê? Quê?
Ở trường hợp này không phải nên nói lịch sự là "Tiễn Khách" sao?
Tại sao nàng ấy có thể nói phũ phàng "Đuổi khách" như vậy chứ?
Giang Bách Thần nhìn Mạc Tĩnh, cười gượng, lên tiếng:
- Haha! Đùa, đùa thôi! Ta có chuyện muốn thương lượng với nàng!
Mạc Tĩnh liếc hắn, ném ngay cho một ánh mắt sắc lẹm:
- Đây không phải hoàng cung Tây Vực, ta vẫn còn có thân phận trên ngươi đấy, nên gọi một tiếng tẩu đi!
Nói rồi, Mạc Tĩnh lướt qua hắn, mở cửa vào bên trong. Giang Bách Thần nhún vai, tiến vào.
Bạch Hoa quan sát kĩ ở bên ngoài, rồi đóng cửa lại.
Ngồi xuống bàn, Mạc Tĩnh rót cho mình một tách trà, cô đưa trà lên miệng, thổi thổi, lên tiếng:
- Nói đi! Ngươi có việc gì tìm ta?
Giang Bách Thần cũng không đùa cợt nữa, hắn nghiêm túc nhìn Mạc Tĩnh, trả lời:
- Sắp tới là lễ cầu mưa của Tây Vực, phụ hoàng bảo ta và Trung Thần sang đây thăm dò!
Mạc Tĩnh nhíu mày, hỏi:
- Thăm dò cái gì?
Cầu mưa cũng thăm dò? Thăm dò cái gì trong đó?
Hài quá vậy!!!!
Giang Bách Thần nhìn Mạc Tĩnh, đáp:
- Nghe nói, Tây Vực nhiều năm hạn hán, lần cầu mưa này do các hoàng tử tự tay làm, vị hoàng tử nào cầu được mưa, sẽ là người có quyền được tranh giành ngôi vị Thái Tử!
Mạc Tĩnh có chút ngạc nhiên, hỏi tiếp:
- Nhưng.... không phải Nhu Hoán đã là Thái Tử rồi sao? Làm thế nào lại có thể có tiếp người tranh giành cái ngôi ấy nữa?
Giang Bách Thần cười mỉm, trả lời:
- Nhu Hoán là con trưởng, chức vị Thái Tử hắn chỉ là giữ tạm thời, chứ đâu có chắc chắn. Lần cầu mưa này, Nhu Hoán cũng tham gia, nếu hắn không cầu được mưa, mà lại có người khác cầu được, vậy thì hắn cũng phải nhường thôi!
Mạc Tĩnh chau mày. Có chuyện này sao?
Cái tục lệ cầu mưa chọn người thừa kế này có chút quen à! Hình như cô đã từng nghe ở đâu rồi thì phải!
- Vậy.... thì hoàng thượng muốn thăm dò cái gì? - Mạc Tĩnh lên tiếng hỏi.
Giang Bách Thần ngừng một chút, rồi nói:
- Lễ cầu mưa của Tây Vực khác rất xa so với nhà Hán chúng ta! Không có cấm đoán, không có luật lệ! Dù là làm bất cứ điều gì, chỉ cần có thể cầu mưa, người đó đều sẽ được công nhận!
Mạc Tĩnh nheo mắt, nói:
- Ý của ngươi là.... dù cho kẻ đó có dùng máu tươi của con người để tế lễ, thì vẫn được sao?
Giang Bách Thần gật đầu, khẳng định:
- Đúng vậy!
Mạc Tĩnh há hốc mồm, chuyện này... cũng quá ghê rồi!
Chời má, cô rốt cuộc cũng nhớ vì sao cô lại thấy cái tục lệ này quen quen rồi!
Bởi vì đây là một tục lệ đến từ Ai Cập. Những người Ai Cập, họ luôn tin vào một thế giới tâm linh song song với thế giới con người.
Nên hầu hết các buổi lễ tế của người Ai Cập, cầu mưa, cầu nắng, thậm chí là cầu hồn, cầu sung túc, đều phải dùng đến máu tươi của con người!
Người Ai Cập có một sức mạnh huyền bí mà cho đến nay các nhà khoa học vẫn chưa thể tìm ra, họ dùng tim của con người, máu của con người rồi dùng thứ được gọi là phép thuật để cầu ban những điều tham vọng, những điều lớn lao mà người phàm không thể nào làm được.
Ví như, muốn cầu mưa, thời Ai Cập cổ, có tục lệ dùng máu của các công nương còn trinh tiết để hiến tế vị thần Thiên Nhiên, rất nhiều lần, mưa đã trút xuống, một cách vô cùng bất ngờ, và đúng thời điểm.
Mặc dù sau này các nhà khoa học đã chứng minh rằng không hề có phép thuật nào ở đây cả, người Ai Cập lựa chọn thời điểm hiến tế vô tình trùng với điều kiện thời tiết mà thôi.
Nhưng mà, chứng minh này được rất nhiều người phản đối và bãi bỏ, bởi vì làm gì có ai cầu mưa hằng năm mà năm nào mưa cũng có thể trùng hợp trút xuống được chứ? Mà cũng đâu phải ai cũng có thể cầu được mưa!
Đó là lí do mà những người được chọn để làm tế lễ sẽ có quyền tranh ngôi vua, bởi người Ai Cập quan niệm rằng kẻ có sức mạnh điều khiển được thiên nhiên sẽ có quyền lực để đưa đất nước Ai Cập lên một tầm cao hơn, phát triển hơn.
Không ngờ, tục lệ này lại được người Tây Vực áp dụng. Thậm chí còn không có bất cứ một luật cấm nào nữa chứ!
Mạc Tĩnh im lặng, cô cắn môi không nói, một lúc sau, cô mới lên tiếng:
- Vậy, tại sao người Tây Vực lại có tục lệ lựa chọn người thừa kế như vậy?
Giang Bách Thần lắc đầu, nói:
- Không biết! Đó là điều mà hoàng thượng muốn chúng ta tìm hiểu! Người thấy trong chuyện này nhất định có chưa nhiều bí ẩn!
Mạc Tĩnh gật đầu tỏ rõ hiểu, nhưng rồi cô chớp chớp mắt, nhìn Giang Bách Thần, ngạc nhiên hỏi:
- Chúng ta? Ý ngươi là.... ta với hai huynh đệ nhà ngươi ấy hả?
Giang Bách Thần gật đầu, lên tiếng:
- Đương nhiên, không phải ba chúng ta thì là ai?
Mạc Tĩnh nhíu mày, nhìn hắn như một thằng đần, nói:
- Khoan.... Ngươi... chuyện này ngươi nói với ta đó hả? Tại sao... ngươi lại nói với ta chuyện này? Chuyện đó là sứ mệnh của các ngươi, là việc của hai sứ giả các ngươi, liên quan gì đến ta chứ?
Giang Bách Thần nhìn Mạc Tĩnh, trả lời đúng kiểu ngây thơ vô số tội:
- Không phải nàng tự xưng là sư giả đến từ nước Hán sao? Nàng cũng cùng là sứ giả như chúng ta mà!
Mạc Tĩnh : "..."
Ầu men!!! Chưa bao giờ cô thấy mình nói chuyện mà bị chính mình đào hố như lúc này!
Mé, lúc nãy sao cô "thông minh" thế không biết!
Giang Bách Thần nhìn biểu cảm ngây ngốc không nói nên lời đáng yêu của Mạc Tĩnh thì cười thầm một cái, sau đó nói:
- Nàng dọn vào cung đi, sứ giả các nước được chung một phủ! Để hoàng thượng khỏi nghi ngờ thân phận của nàng, cũng tiện chúng ta xem xét tình hình.
Mạc Tĩnh: "..."
Vẫn tiếp tục đơ thêm 3 giây.
Chưa thấy ai ngu như cô cả, lấy đá đập chân mình!
Muốn tìm cái lỗ mà đâm đầu chui xuống luôn mà!!!!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
99 chương
135 chương
20 chương
47 chương