Phượng hoàng lửa

Chương 143 : Thẩm tước!

Mạc Tĩnh nghe có người gọi mình, cô nghiêng đầu nhìn qua, khi thấy Nhu Nhiên, cô đứng dậy, nhẹ nhàng đáp: - Tiểu nữ tên Mạc Tĩnh, họ Hàn, là một trong những sứ giả của Trung Hoa được cử đến tham dự lễ mừng thọ lần này - Hàn Mạc Tĩnh! Nói xong, cô cũng lễ phép mà gật đầu một cái. Nhu Nhiên nghe xong cũng nhướng mày hiểu rõ, chỉ có Nhu Ca là không phục, nàng ta nhìn cô nói: - Cái gì mà sứ giả chứ! Ngươi căn bản chỉ là một nô tỳ, dám mạo danh sứ giả, ngươi có biết đấy là tội khi quân hay không! Mạc Tĩnh buồn đầu quay ngược nhìn Nhu Ca, lên tiếng: - Quận chúa, có lẽ là người nhận nhầm người rồi, hôm nay là ngày đầu tiên Mạc Tĩnh đến Tây Vực! Cũng là lần đầu tiên gặp mặt quận chúa! Nhu Ca tức giận, nàng ta nhìn Nhu Nhiên, hét: - Phụ Hoàng, nàng ta không phải! Rõ ràng nàng ta là một nô tỳ, hôm qua, nhi thần nhìn thấy nàng ta mang đồ của nô tỳ! Nhu Nhiên nhíu mày, ông nhìn Nhu Ca, rồi quay sang nhìn Mạc Tĩnh. Mạc Tĩnh cười nhẹ, nói: - Quận chúa, Hàn gia là tộc có tiếng ở nước Hán, đoán chắc người đã từng nghe qua, ta là trưởng nữ Hàn gia, thế nào lại làm nô tỳ ở nước Tây Vực được chứ! Người đây là...... muốn ám chỉ thân phận của ta à? Nhu Ca cứng họng, nàng ta vốn là muốn xuyên tạc lời nói của nàng, nàng không có chê bai thân phận của nàng ta, nhưng nàng ta quả thật là một tỳ nữ cơ mà! Bây giờ, Giang Bách Thần liền đứng dậy, vòng tay nói với Nhu Nhiên: - Hoàng thượng, tại hạ có thể chứng minh Hàn cô nương là trưởng nữ của Hàn gia ở nước Hán, nàng ấy còn có quen biết với hoàng cung, được hoàng thượng phái đến Tây Vực là sự thật! Nhu Nhiên và Hán La nghe xong liền nhìn nhau, cái này..... sứ giả cũng đã khẳng định, họ sao có thể không tin chứ? Nhưng mà.... vì sao Nhu Ca vẫn cứ cố chấp khẳng định đến vậy! - Nhu Ca à..... - Chưa nói hết câu, Nhu Nhiên đã bị cắt ngang. - Ca, ngày hôm qua huynh cũng thấy nàng ta, nàng ta mang bộ đồ của tỳ nữ, làm sao mà là sứ giả của Trung Hoa được chứ, huynh mau nói với PHụ Hoàng đi! - Nhu Ca nhìn sang Nhu Hoán cầu cứu, nàng không tin ca của mình không thể nhận ra nàng ta được! Nhưng trái ngược với suy nghĩ của nàng, Nhu Hoán quay sang nói với Nhu Nhiên: - Bẩm phụ hoàng, nô tỳ ngày hôm qua mang một chiếc mạng che, nhi thần không thấy mặt, nên cũng không dám khẳng định là Hàn cô nương ở đây! Nhu Ca há hốc mồm, nhìn Nhu Hoán không tin, nói: - Ca, huynh sao có thể không nhận ra nàng ta được chứ! Rõ ràng nàng ta là nô tỳ mà! Nhu Hoán nhìn lại Nhu Ca, lên tiếng: - Nhu Ca, muội nhận nhầm người rồi, còn không mau nhận lỗi với sứ giả nước Hán, không mau nhận lỗi với Hàn cô nương đi! Nhu Ca tức giận, nàng ta hét lớn: - Không phải, không phải, nàng ta là nô tỳ, là nô tỳ mà! Mọi người bên trong sảnh đều bàn luận dị nghị, cuộc vui bị quận chúa Nhu Ca phá hỏng, còn cố chấp nghi oan cho người khác. Tiếng xì xầm bàn tán làm Nhu Nhiên khó chịu, ông ra lệnh mang Nhu Ca về cung của mình! Sau đó, nhìn Mạc Tĩnh, nói: - Hàn cô nương chê cười rồi, Nhu Ca được nuông chiều từ nhỏ, nên mới bướng bỉnh như vọng! Mạc Tĩnh cuời lại lễ phép, đáp: - Hoàng thượng quá lời rồi, quận chúa nhận nhầm người, đương nhiên Mạc Tĩnh sẽ không vì chuyện đó là trách móc! Nói rồi, cô quay lại ngồi vào chỗ của mình, mắt cô liếc qua NHu Hoán, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, hai người đấu mắt vài giây thì xoay người nhìn hướng khác. Giang Bách Thần cũng ngồi xuống, nhìn Mạc Tĩnh chăm chăm vào Nhu Hoán, hắn vô thức cầm ly rượu trên bàn lên uống, ánh mắt xa xăm.... Tiệc mừng thọ cuối cùng cũng kết thúc trong êm đềm, khi trời gần tối, Mạc Tĩnh bước ra khỏi cung, thấy Nhu Hoán đứng đó, cô liền đi tới, nhìn hắn nói: - Ta đã tới đây rồi! Ngươi có phải cũng nên giao người của ta hay không? Nhu Hoán xoay người, nhìn Mạc Tĩnh, cất giọng bình thản: - Hàn cô nương, cũng không cần gấp đến vậy! Người đương nhiên ta sẽ giao lại cho cô, chỉ cần đảm bảo cô không gây hại gì cho đất nước chúng tôi! Mạc Tĩnh cười lạnh lùng, lên tiếng: - Đừng vòng vo vô ích nữa, người của ta, ta muốn ngay bây giờ! Nhu Hoán cười mỉm, hỏi: - Hàn cô nương thật sự là gấp gáp như vậy? Mạc Tĩnh nhướng mày, mặt không biểu cảm đáp: - ĐÚng vậy, gấp, rất gấp, nên Thái Tử Nhu Hoán, làm phiền ngươi trả người lại cho ta! Nhu Hoán cũng nghiêm túc nhìn Mạc Tĩnh, hắn nói: - Được rồi, nhưng trước hết, Hàn cô nương nên cùng ta đi xem cái này đã! Nói rồi, Nhu Hoán tỏ ý đi về phía trước, Mạc Tĩnh phía sau vẫn đứng, nhíu mày, lên tiếng: - Đi gì chứ, ta không đi! Ngươi giữ người của ta mà ủ luôn đi! Đi Đi cái đéo ấy! tưởng cô là chó à, hay sao mà kêu tới là tới, kêu đi là đi, hôm nay bản cô nương nhịn ngươi hơi bị nhiều rồi đấy! Vào cung cả một ngày rảnh rỗi là thấy khùng lắm rồi! Ai biết đi theo người còn bị làm gì hay không! Dẹp, không đi gì nữa, cô tự về nhà nghĩ cách! Nhu Hoán: "...." Nàng ấy quả thật là khác người đấy! Muốn tìm người của mình mà làm giá thấy sợ luôn! Có ai đi tìm người mà lên giọng ông nội vậy không =))) Nhu Hoán xoay người, nhìn Mạc Tĩnh đứng một chỗ, bất lực nói ra: - Là một người tên Thẩm Tước, Hàn cô nương có muốn gặp hay không? Thẩm Tước? Thế đéo nào mà tên này lại giữ luôn cả Thẩm Tước rồi!!! Ơ hay nhề!!!! Rôt cuộc là hắn giữ bao nhiêu người đây? Có phải suýt nữa tới nơi cô thấy luôn Thẩm Lân luôn hay không! Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh cắn môi, dậm chân đi theo Nhu Hoán, hắn ta cười thầm rồi đi trước dẫn đường! "..." Tiểu thư mới mấy giây trước còn tức giận không muốn đi, mấy giây sau đã chạy lon ton theo người ta rồi! Lạy dân!!!!