Phượng hoàng lửa

Chương 127 : Thay đổi!

Những ngày sau đó, Chu Cẩm đến công ty mẹ cô làm việc bình thường, gặp lại mọi người, ai cũng hỏi thăm sức khỏe của cô. Cô cũng đáp lại cẩn thận không chút sơ hở. Chu Cẩm dường như thấy mình đã quay lại cuộc sống bộn bề với công việc trước kia, những chuyện ở cổ đại xảy ra hệt như một giấc mơ thoáng qua, và rồi cô thức giấc.... Hôm nay Chu Cẩm ăn cơm trưa tại công ty, lúc cô đang ăn một mình ở căn tin thì đột nhiên có một người ngồi xuống ghế phía trước mặt cô. Chu Cẩm lên tiếng chào hỏi trước: - Chị Linh Vũ! Linh Vũ là giám đốc bộ phận thiết kế của nhóm cô, là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, già dặn và giỏi giang. Khoảng thời gian lúc cô ở đây, học hỏi được từ chị ấy rất nhiều điều. Linh Vũ gật đầu, nhìn miếng sanwich trên tay Chu Cẩm, hỏi: - Bữa trưa của em chỉ có vậy thôi sao? Chu Cẩm cười mỉm, đáp: - Lúc sáng em ăn có hơi nhiều, một phần này chõ bữa trưa là đủ rồi! Linh Vũ chớp chớp mắt nhìn cô, ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì đó trên người Chu Cẩm. Bị người ta nhìn chằm chằm đến vậy, Chu Cẩm không tự nhiên lên tiếng: - Trên người em dính gì sao? Linh Vũ ngồi dựa lưng ra ghế, lắc đầu nói: - Không! Là chị thấy em thay đổi nhiều quá mà thôi! Chu Cẩm cúi đầu, cô để miếng sanwich lên bàn, hỏi ngược lại Linh Vũ: - Em có thay đổi gì sao? Linh Vũ gật đầu: - Rất nhiều là đằng khắc đấy! Nói rồi, cả hai người cùng bật cười, Chu Cẩm nhìn cô, lên tiếng: - Thế chị cảm thấy lần thay đổi này của em là tốt hơn hay là... xấu hơn? Linh Vũ cười xinh đẹp: - Chu Cẩm, dù em trước kia như thế nào, em cũng đã rất tốt rồi, chỉ là..... Linh Vũ ngừng một chút, Chu Cẩm cũng không vội mà nhìn cô như chờ đợi câu kế tiếp: - Chỉ là.... Em trầm ổn hơn, xinh đẹp hơn, và còn trở nên thục nữ hơn nữa! Chu Cẩm nhướng mày, lên tiếng: - Em có như vậy sao? Linh Vũ gật đầu chắc chắn, nói: - Trước đây, em mạnh mẽ, em kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu thua ai bao nhiêu thì bây giờ em lại càng mạnh mẽ hơn và biết lựa chọn thời cơ bấy nhiêu. Lúc trước, ai gây sự với em thì em nhất định sẽ đối đầu đến cùng với họ, nhưng mà bây giờ, em không như vậy nữa, giống như chuyện em bị ngã cầu thang vừa rồi vậy, rõ ràng là em biết hung thủ là ai nhưng em lại cố tình làm ngơ. - Em trầm ổn hơn, bình tĩnh trước mọi việc hơn, và điều đó làm chị cảm thấy em xinh đẹp hơn rất nhiều. - Mới chỉ vài tháng trước, chị cứ nghĩ một người 28 tuổi như em thực chất vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng mà... bây giờ, tựa như chị lại thấy em trưởng thành, và thực sự là em trưởng thành quá nhiều, cái đó không phải nét trưởng thành bình thường, ở người em.... như có cái gì đó toát ra là người đã trải qua nhiều chuyện vậy! Chu cẩm nghe xong, cô cúi đầu cười thầm, nhìn Linh Vũ, nói: - Chị thấy em tốt đến mức ấy sao? Linh Vũ liền cười sảng khoái: - Em đấy, mới khen trưởng thành một tí thôi mà lại kiêu ngạo rồi! Hai người lại cười vui vẻ thêm một trận nữa, đến khi tiếng chuông vang lên "Reng..... Reng..." thì Linh Vũ mới đứng dậy rời bàn. Trước khi đi, Linh Vũ còn nhắc nhở cô tối nay nhớ đến buổi tiệc mừng kỉ niệm 30 năm thành lập công ty, Chu Cẩm vốn rất lười đến mấy buổi tiệc ở công ty này, vì thế Linh Vũ phải ra sức đe dọa cô mới đồng ý tham dự.. Chu Cẩm ăn xong bữa trưa, cô không vội về phòng làm việc mà tạt ngang qua thư viện công ty một lát. Chu Cẩm dùng thẻ thành viên mượn một cuốn sách rồi mang nó về phòng ngồi đọc. Chu Cẩm luôn để ý đến việc làm sao mình có thể trở lại đây một cách thần kì như vậy được. Điều cuối cùng cô nhớ chính là mình bị trôi vào một dòng không gian màu xanh, và rồi.... về đến hiện đại. Nếu như cô đoán không lầm thì ở núi Thanh Sơn có một thứ gì đó có khả năng tạo ra dòng thời gian, và vì thế mà linh hồn của cô trôi dạt về hiện đại. Chu Cẩm mở cuốn sách nói về những hiện tượng tái lập không gian. Cô đọc qua một lượt, cho đến khi tới một đoạn được đề cập rằng: Không gian có thể được thiết lập trong môi trường song song của hai thế giới, tức là nếu như có một địa điểm giống nhau và chúng đều có ở cả hai thế giới, vậy thì giữa chúng có một sợi dây liên kết có thể bắt nối được dòng thời gian. Cùng một địa điểm sao??? Ý là.... có phải..... giống như phủ Hàn gia ở cổ đại có cùng chung địa điểm với đất Thượng Hải thời hiện đại bây giờ không? Vậy thì.... có thể tạo ra một dòng thời gian để đi lại giữa Thượng Hải và phủ Hàn gia sao? Chu Cẩm cúi đầu đọc tiếp, trong sách còn ghi rõ, dòng thời gian rất yếu nên chỉ có thể tạo ra trong chốc lát và chỉ có thể được bắt bằng sóng điện não. Sóng điện não??? Khoan đã, Chu Cẩm hiện giờ đang có một ý nghĩ hết sức vô cùng điên rồ, rằng là.... Nếu như lúc trước, khi cô té từ cầu thang ở công ty này, có phải là vì cùng lúc đó sóng điện não của cô đã bắt được dòng thời gian ở cổ đại,vậy nên không có thân xác, chỉ có một mình linh hồn cô trôi đến cổ đại thôi đúng không? Nghĩa là, đất xây dựng công ty này, à không, ở chỗ mảnh đất có xây dựng cầu thang ấy, cũng có một địa điểm giống nó ở cổ đại, mà nơi đó rất có thể là phủ Hàn gia, cho nên.... cô mới đến đó đúng không? Vậy thì..... có phải chỉ cần cô một lần nữa bắt được sóng điện não ở chỗ cầu thang ấy? Có phải cô sẽ có thể quay trở về đó..... Mải mê suy nghĩ, một cánh tay liền đập lên lưng Chu Cẩm, cô giật mình tỉnh táo, quay lại, khi thấy Chu Kiệt Luân thì liền lên tiếng: - Anh, sao anh lại đến đây? Chu Kiệt Luân liếc cuốn sách cô đang đọc, vừa nói: - Tan làm rồi, anh tới đón em đi ăn tối! Chu Cẩm thấy anh tò mò thì vội đóng cuốn sách lại, cô lấy người che đi cuốn sách, rồi đáp: - À... một lát nữa công ty em có tiệc, chắc là em sẽ ở đây làm đến lúc đó luôn. Chu Kiệt Luân thu tầm mắt, nhìn cô nói: - Em định đi dự tiệc bằng bộ đồ công sở này sao? Chu Cẩm nhìn xuống mình, áo sơ mi, váy công sở thì sao chứ? Cô thấy nó rất lịch sự mà??? Chưa kịp cãi lại thì Chu Kiệt Luân đã nắm lấy tay cô, chủ động kéo đi: - Được rồi, anh đưa em đi ăn rồi mua lễ phục đến dự, em mặc như vậy không ai dám cho vào đâu! Vừa nói, hai người vừa cười đùa đi ra cửa phòng, lúc đi Chu Cẩm còn ngoái đầu nhìn lại cuốn sách đặt trên bàn, ánh mắt cô xâu xa nhiều suy nghĩ....