Phượng hoàng lửa

Chương 121 : Phong ấn!

Đám người của Lục Mã Tự đang ngồi nghỉ thì liền nghe thấy tiếng hét vang ầm trời, tất cả đồng loạt cùng ngẩng đầu lên. Khi nhìn về phía đỉnh núi Thanh Sơn, họ thấy vô số khí màu đen bay lên tận trên cao, rồi tan biến mất vào không trung. Khi tỏa ra còn mang theo những tia lửa màu đỏ, vô cùng quái dị. Thẩm Lân đưa tay lên che miệng, ngạc nhiên hỏi: - Có chuyện gì xảy ra trên đó vậy? Bạch Hiểu bên cạnh cũng bất ngờ, cô lắc đầu không tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó: - Tôi không biết, nhưng chắc chắn nó không phải là điều lành. Không kịp ai phản ứng, Lục Mã Tự liền dùng khinh công chạy đi, Bạch Hiểu túm lấy vai Thẩm Lân vẫn chưa kịp chuẩn bị vọt theo sau. NHững người khác thấy vậy cũng nhanh chóng đi cùng. Ở một nơi khác, Hạch Hiền nhìn lên trên cao, ánh mắt có chút không tin nỗi, quái thú trong động Ảo Mộng chết rồi? Mạc Tĩnh như vậy mà có thể đánh bại được con thú ấy? Hình như là bà đánh giá quá thấp Mạc Tĩnh rồi, mới chỉ là con non, lại có thể có sức mạnh giết chết được quái thú Ma giới, hơn nữa còn là dưới hình hài một con người. Không phải ngẫu nhiên mà bà đánh giá thấp Hàn Mạc Tĩnh. Vì hiện giờ chân thân của cô chưa hề phát triển, thậm chí còn chưa thể bộc lộ sức mạnh ra bên ngoài. Nếu như dùng sức mạnh dưới thân thể của con người, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng mà.... Mạc Tĩnh thế mà lại có thể đánh bại được ..... Luôn có một sự khác biệt giữa tiên khi giết quái, nếu như là Băng tộc, khi giết chết một người thuộc Ma giới, sẽ tỏa ra tuyết, còn đối với Phượng tộc thì là tỏa ra tia lửa, nhưng đối với con quái này, lại xuất hiện tia lửa màu đỏ cam, đây là ấn kí riêng của Phượng Hoàng đuôi đỏ, không thể lầm lẫn được với bất kì con Phượng Hoàng nào! Bà là người cai quản núi Thanh Sơn, nhưng bà không có quyền can thiệp về sự sống trên núi này, quái động Ảo Mộng là một con yêu quái từ Ma giới, chỉ cần nó và bà nước sông không phạm nước giếng, bà cũng sẽ không gây chiến với nó. Nhưng bây giờ, thứ này lại có thể bị Mạc Tĩnh giết chết! Hạch Hiền mỉm cười tự giễu, Phượng Tịnh Y ơi là Phượng Tịnh Y, đến cuối cùng cô vẫn giấu được con át chủ bài cho mình, ngày mà Phượng Mạc Tĩnh thức giấc, thì cũng đồng nghĩa với việc thời đại của Phượng Hoàng, sắp được phục sinh rồi! ---------...----------..--------------- Mạc Tĩnh lần thứ "en nờ" tỉnh dậy, cô choáng váng đỡ lấy đầu mình, khi Mạc Tĩnh nhìn rõ được mọi thứ, thì cô vẫn còn ở trong cái hố ấy! Mạc Tĩnh nhíu mày, cô đưa tay mình lên coi. Có chút bất ngờ. Ơ? Làm sao cô thoát ra được vậy? Mấy cái dây roi đâu hết rồi? Mạc Tĩnh nhìn xung quanh hang động, tiếng nói cũng không còn phát ra nữa, mấy dây gai cũng không có, tất cả đều biến mất, hệt như nó chưa từng tồn tại trong này vậy. Mạc Tĩnh nhíu mày, cô cố gắng hồi phục kí ức của mình, nhưng dù có cố nhớ thế nào, đầu óc của cô cũng đều là một mảnh mơ hồ ..... Tại sao cô không thể nhớ được gì? Hoàn toàn không nhớ được gì cả! Rốt cuộc thì cô thoát ra bằng cách nào vậy??? Mạc Tĩnh nghĩ đến đau đầu, rồi quyết định vứt luôn chuyện đó qua một bên. Cô đứng dậy muốn đi, nhưng ngay lập tức lại bị khụy xuống đất. Chết tiệt, mất nhiều máu quá, đầu cô choáng váng vô cùng, không thể đứng dậy đi được. Mạc Tĩnh gắng chịu cơn đau truyền từ tay, cô xé lấy vài mảnh vải từ y phục của mình, băng lại những vết thương do cây gai lúc nãy gây ra. Sau đó cô chống kiếm đứng dậy. Cũng đâu thể ngồi mãi đó, cô muốn nhanh chóng thóat khỏi nơi quái quỷ này, nên phải tiết kiệm thời gian, không thể nào ngồi chờ chết được! Mạc Tĩnh chống đỡ thân người, cô muốn rút kiếm từ trên mặt đất ra, nhưng không hiểu sao, cô lại không rút ra được.... Hở? Cô không yếu tới nỗi không rút được thanh kiếm này đấy chứ? Mạc Tĩnh dùng hai tay cố định thanh kiếm, rồi dùng sức một lần nữa lôi lên. Thế nhưng.... nó vẫn cứ cứng đầu cắm ở nơi ấy! Mạc Tĩnh muốn nổi điên, cái kiếm này bị gì vậy? Cô bây giờ là muốn ra ngoài, tại sao thanh kiếm này nhất quyết muốn ở lại chứ? Nghĩ nghĩ, Mạc Tĩnh quỳ xuống, xem xét xung quanh phần đất dưới chân mình. Phần đất này, có điều kì lạ!!! Cô đưa tay gạt phần đất ra ngoài, bên dưới liền lộ ra một cái khe. Cái khe khá dài và sâu. "..." Giữa cái động nhỏ xíu này tự dưng xuất hiện một cái khe! Nghĩ thôi cũng thấy lạ vờ lờ! Cái khe này từ đâu chui ra vậy? Tôn Ngộ Không chắc không có có nứt ra từ đây luôn chứ =))) Mạc Tĩnh không nghĩ ngợi lung tung nữa, cô nghiêm túc nhìn cây kiếm đang cắm ở cái khe này, khe rất sâu, nhưng thân kiếm chỉ cắm vào chưa đến một nửa. Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh đứng dậy, cô đặt hai tay lên đuôi kiếm, ấn mạnh xuống. Thanh kiếm liền cắm phập xuống khe đá phía dưới, vừa khít không kẽ hở. Từ phía dưới thân kiếm, tỏa ra vô số bụi tuyết, bay hướng lên chỗ cô. Mạc Tĩnh hoảng sợ, nắm chặt lấy đuôi kiếm phía trên, thân thể cô lắc lư, phía dưới vẫn ồ ạt phun ra càng nhiều tuyết. Quê? Cái gì nữa vậy?? Cô mới tỉnh dậy đó, tỉnh dậy lần thứ n rồi đó, cô không muốn ngất rồi tỉnh lại kiểu lạt nhách nữa đâu. Cái méo gì mới đụng vô lại xảy ra chuyện nữa rồi?? Hôm nay chắc chắn là ngày khắc của cô! Làm thể nào cũng xui!!!!! Thân kiếm đột nhiên rung lắc dữ dội, Mạc Tĩnh cũng theo đó mà lắc lư qua lại, cô nắm chặt đuôi kiếm hơn, nhắm chặt mắt lại, mặc kệ thế giới bên ngoài. Đáp lại cô, là vô số tuyết phun ra nhiều hơn, bay hướng lên trời rồi tỏa ra, rơi tất cả xuống núi, hệt như một cơn núi lửa phun trào, chỉ khác không có nham thạch mà là băng tuyết. Đám người Lục Mã Tự đang di chuyển nhưng bất ngờ bị tuyết vùi lấp, trên đầu họ rơi xuống vô số băng tuyết, làm họ dần bị di chuyển chậm lại. - Cẩn thận! - Lãng Tang Chính vừa lao đến chỗ Bạch Hoa vừa đỡ lấy một nắm tuyết rơi trên đầu cô. Bạch Hoa vô thức nhắm mắt lại, ôm chặt lấy thắt eo Lãng Tang Chính. Đám Ngũ Hắc và Bạch Hiểu cũng bị chậm lại do tuyết rơi xuống, chỉ riêng Lục Mã Tự vẫn cắm đầu chạy về nơi phun tuyết kia. Thập Nhất không nhìn thấy Lục Mã Tự nữa, hắn bị lạc mất rồi. Hắn quay đầu, hướng về Lãng Tang Chính hét to: - Tang thiếu gia, gia chủ chạy lên đỉnh núi rồi! Lãng Tang Chính bận đối phó với tuyết rơi tứ phía về mình, không nhìn hắn mà đáp: - Ngươi với đám Ngũ Hắc mau đuổi theo đi, chúng ta sẽ lên sau. Lạc Thập Nhất gật đầu, rồi nhanh chóng vụt đi. Ngũ Hắc cũng bám sát theo sau. Hạch Hiền ở trong động của mình, nhìn thấy tuyết rơi, bà vô thức đưa tay ra đón những bông hoa tuyết. Sau đó bà nhìn lên đỉnh núi, Hàn Mạc Tĩnh thế mà lại có thể mở được phong ấn trong động Ảo Mộng! Trong động Ảo Mộng có một phong ấn được Băng tộc thiết lập ở đó, bà chưa từng biết thứ đó là gì hay cất chứa cái gì, tuy nhiên chưa ai từng mở được nó cả. Bà không biết Hàn Mạc Tĩnh đã làm cách nào những rõ ràng phong ấn đó mang điều không tốt, nếu thực sự chứa cái xấu, thì mới phải bị tộc của bà phong ấn! Cả ngọn núi đều đột nhiên rung chuyển, Hạch Hiền đứng chệch choạng, bà mím môi. Không thể nào ngồi im nữa, bà phải lên đó thôi! Hạch Hiền gọi ra một con hạc, rồi nhanh chóng bay về phía đỉnh núi.