Phượng hoàng lửa

Chương 118 : Ảnh thật!

Lục Mã Tự đi đầu, dần dần hắn dùng khinh công tăng tốc độ, đám người Ngũ Hắc và Bạch Hiểu cũng phải chật vật mới đuổi được theo sau. Bạch Hoa vận nội công, nhưng vẫn không theo kịp được tốc độ của những người trên đấy, có thể là một chưởng lúc nãy của Lục Mã Tự không làm xuất hiện vết thương nhưng nội công của cô đã bị ảnh hưởng khá nhiều! Bây giờ, vận nội công liền sẽ cảm thấy nhói nhói trước ngực. Bạch Hoa không tự chủ nhăn mày. Bỗng, một cánh tay đặt lên vai Bạch Hoa, cô ngước đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của Lãng Tang Chính. Chưa kịp lên tiếng, thì Lãng Tang Chính đã đặt tay lên vai cô, nhấc lên, hắn dùng khinh công tăng tốc độ, đỡ một phần của Bạch Hoa. Bạch Hoa nhíu mi, giơ tay lên muốn hắt tay của Lãng Tang Chính ra, lên tiếng: - Đa tạ, nhưng tôi có thể tự đi được! Lãng Tang Chính liếc mắt nhìn cô, bình thản nói: - Với nội công yếu ớt như vậy, muốn đuổi theo cũng khó đấy, ngươi là chưa muốn gặp được tiểu thư của ngươi đã về chầu trời rồi à? Bạch Hoa giương cổ muốn cãi lại, nhưng liền bị Lãng Tang Chính cắt ngang: - Ngoan ngoãn một chút đi, đợi ngươi khá hơn thì đến lúc đó có cầu xin ta cũng không giúp ngươi đâu! Bạch Hoa: "..." Kẻ này bị tự luyến à?? Cô có bảo hắn giúp cô đâu!!! Tự xông vô rồi còn dỗ dành cô như một con mèo nữa chứ!!! Ngươi mới cầu xin ấy, cả nhà ngươi mới cầu xin ấy! Dù vậy, Bạch Hoa vẫn im lặng để Lãng Tang Chính đưa mình đi một đoạn đường, mặc dù mặt mày cô không được vui vẻ cho lắm. Lãng Tang Chính nhìn khuôn mặt nghiêng của Bạch Hoa, không tự chủ được mà kéo khóe miệng, nở một nụ cười sủng nịnh hiếm thấy, hoàn toàn khác so với những nụ cười lịch sự bình thường. Đột nhiên, người phía trước dừng lại, Bạch Hiểu kéo theo Thẩm Lân cũng phải dừng lại. Bạch Hiểu tiến về phía trước, dò hỏi Lạc Thập Nhất: - Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại dừng lại? Thập Nhất nhìn sang cô, sau đó hướng mắt về phía trước, đáp: - Cô nhìn xem đi! Bạch Hiểu nhìn Lạc Thập Nhất, rồi tò mò tiến về phía trước. Khi nhìn thấy cảnh bên dưới, cô mở to mắt ngạc nhiên. Bên dưới có một đám rắn đang cấu xé một đám hoa. Hơn nữa loài hoa này rất quen mắt. Đây không phải là cây hoa ăn thịt người mà hôm qua cô và tiểu thư gặp phải sao? Đã thế, còn là lũ rắn kia nữa, hai bên cắn xé lẫn nhau, có con rắn bị hoa ăn thịt nuốt chửng, đám nhầy trong miệng chúng trói chặt con rắn ấy, rồi dần tan ra thành nước. Bạch Hiểu không tự chủ mà nuốt nước miếng, cô cảm thấy nếu lúc đó không phải tiểu thư nhanh tay tránh né, bảo cô nhảy xuống chạy thoát, có lẽ bây giờ cô đã có kết cục như con rắn ấy. - Xem ra là có chuyện gì đó đang xảy ra rồi, mới làm hai loài vật này tương tàn lẫn nhau như vậy! - Lãng Tang Chính từ phía sau tiến đến bên cạnh Lục Mã Tự lên tiếng. Hắc Ngạo thắc mắc, hỏi: - Nhưng là chuyện gì chứ? Lãng Tang Chính lắc đầu, làm sao hắn biết được chứ? Núi Thanh Sơn này có bao nhiêu cái kì quái, đâu phải là ít mà đếm được trên đầu ngón tay chứ. Là vô số, vô số đấy. Ai biết hai loài đó đầu chúng bị gì mà đột nhiên lại ăn thịt nhau! Lúc này, Lục Mã Tự im lặng cả đoạn đường đột nhiên nói: - Là không khí! Mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía Lục Mã Tự, Lãng Tang Chính cũng nghi hoặc hỏi: - Không khí sao? Lục Mã Tự gật đầu, sau đó hắn ngước nhìn lên phía đỉnh núi Thanh Sơn, mọi người cũng theo hướng hắn mà nhìn lên, kết quả thấy một lớp bụi mù trên đó, hoàn toàn bao quanh đỉnh núi. Trước sự ngỡ ngàng của nhiều người, Lục Mã Tự không nói gì thêm, hắn vận nội công, dùng tốc độ ánh sáng mà vọt đi. Đám Ngũ Hắc thấy vậy liền nhìn nhau đi theo, Bạch Hiểu túm lấy vai Thẩm Lân, cố hết sức vận nội công cao nhất, đuổi theo sau. Còn một mình Bạch Hoa đứng đó nhìn đám rắn và hoa đối đầu nhau, Lãng Tang Chính liền đi đến chỗ cô, nói: - Mau đii thôi! Bạch Hoa không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào đám dưới kia, sau đó xoay sang Lãng Tang Chính, nhìn hắn hỏi: - Hình như thứ làm chúng thay đổi không phải chỉ có một mình không khí! Lãng Tang Chính nhíu mày, rồi hắn cũng nhìn xuống phía dưới, mắt hắn đột nhiên sáng lên, đám rắn đó, có vấn đề! Trong mắt chúng bị biến đổi thành màu đỏ tươi, khiến chúng càng trở nên điên cuồng và mạnh mẽ hơn, muốn tấn công đối phương. Chúng có lẽ thậm chí còn không biết lũ hoa này là thứ gì, chỉ theo bản năng ham muốn mà lao lên. Đám hoa ăn thịt này chỉ là vì tự vệ mới tấn công lại, người chủ động chỉ có mình đám rắn ấy! Nhưng..... tại sao chứ? Lãng Tang Chính thắc mắc một hồi nhưng nhớ lại chuyện khác, nhìn theo hướng của Lục Mã Tự đã đi xa, hắn không nghĩ ngợi gì nữa, liền đặt tay lên vai Bạch Hoa, dùng khinh công chạy đi. Bạch Hoa lần này cũng không tỏ thái độ gì, chỉ là khi cô quay đầu nhìn lại đám rắn ấy, trong lòng cô vẫn có một dự cảm không lành. Chúng chắc chắn sẽ không tự nhiên mà hóa điên, chắc chắn là có thứ gì đó xúc tác vào, chúng mới thay đổi như vậy. Sau đó, Bạch Hoa nhìn lên đỉnh núi, thầm nghĩ: - Tiểu thư, hi vọng người không có chuyện gì, cũng đừng làm chuyện gì thay đổi qui luật của nơi này! -------------..---------------...------ Mạc Tĩnh ngọ nguậy mắt tỉnh dậy, cô thấy mình nằm úp trên một đám tuyết dày. Tay chân đều rã rời, cơn lốc lúc nãy đã thổi văng cô đến đây. Mạc Tĩnh gắng người ngồi dậy, phủi hết tuyết trên đầu mình xuống. Mé, bị thổi bay đến đâu rồi thế này?? Cô đưa mắt nhìn xung quanh, lại một lần nữa không có cây cối gì cả. Hử? Lại lạc vào ảnh cảnh nữa à?? Nghĩ nghĩ, Mạc Tĩnh nhắm mắt lại, một lần nữa muốn thoát khỏi ảo ảnh trước mặt. Nhưng..... khi cô mở mắt ra, cảnh vật vẫn y như vậy. Vẫn một màu trắng tinh... Mạc Tĩnh làm lại nhiều lần.... nhưng vẫn không được! Hể?? Cái quái gì thế này? Tại sao lại không thoát ra được ảo giác vậy? Mạc Tĩnh tiếp tục thử lại, nhưng vẫn như cũ không có gì xảy ra cả. Mọi thứ xung quanh cô vẫn một màu trắng của tuyết và không hề có sự hiện diện nào khác cả. Mạc Tĩnh nhíu mày, rồi một ý niệm vụt qua trong đầu cô. Không lẽ?? Cái này không phải ảo giác sao? Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh nắm lên một núm tuyết, vò vò trong tay. Sau đó cô thả lại chúng xuống đất, cắn môi nói: - Là thật rồi! Tuyết cô đang cầm chính là thật. Lúc nãy trong ảo cảnh, tuyết cô sờ được, hơi mềm, xốp và dày. Mặc dù có những đặc tính giống tuyết bình thường nhưng nó thiếu một thứ cơ bản, chính là khô! Tuyết vốn dĩ là sự ngưng tụ của các mảnh tinh thể nhỏ, bởi vậy chúng khá khô, đặc biệt là ở nơi như lạnh như thế này và không thể có mưa. Làm sao tuyết ướt được chứ? Tuyết nơi này dày và dễ rơi vỡ, khi cầm lên không thể nào không tạo thành khối khi nắm lại được Nếu tuyết này là thật, vậy thì,,,, cảnh vật này cũng là thật? Mạc Tĩnh nhìn xung quanh, là một màu trắng tinh không có sự xuất hiện của một vật thể nào cả. Những cái cây gây mê cũng không có. Tại sao? Hình dáng thật của nơi này lại giống hệt với ảo cảnh? Vậy thì những cây gây mê đó là gì chứ? Càng nghĩ, đầu óc Mạc Tĩnh càng rối loạn. Đỉnh núi này quá nhiều điều kì lạ, quá kì bí, cô không thể giải thích hết được. Rồi bỗng nhiên, mặt đất dưới chân Mạc Tĩnh nứt ra, cô liền không phòng bị mà cứ thế bị rơi xuống, tiếng hét vang vọng vào không trung: - A AAAAAAAAAAA!!!!