Edit: gau5555 Beta: dark Angel (Bella Ngân) Đứng xa xa nhìn người trên cây gậy trúc kia quơ tới quơ lui, tâm mọi người đều đứng lên theo. Nhất là con ngươi của Lãnh Hạo Nguyệt, thâm thúy trong nháy mắt bật ra ánh sáng lạnh lẽo, chăm chú nhìn chằm chằm vào người giữa không trung kia, mặc dù đối phương cúi thấp đầu, thấy không rõ mặt, thế nhưng, thân hình y phục kia, không hề nghi ngờ chính là Nhạc Du Du. Hoa thành này sở dĩ xưng là hoa thành, cũng bởi vì khí hậu ở đây ẩm ướt, nước rất sung túc, rất thích hợp cho các loại hoa và cây cảnh sinh trưởng. Tại đây thành tường hơi nghiêng, dưới chính là một con sông lớn, tuy rằng bây giờ đang là rét đậm, nhưng là bởi vì dòng nước chảy xiết, vì thế, vẫn chưa kết băng. Nhạc Du Du đã bị treo ở trên dòng sông, có một thị vệ giơ đao trên sợi dây kia, chỉ cần sợi dây vừa đứt, như vậy, nàng sẽ trăm phần trăm rơi vào trong sông, sau đó bị cuốn đi. Lãnh Hạo Nguyệt mâu quang lóe lóe, khoảng cách xa như vậy, dù cho võ công của hắn cao tới đâu, cũng không có khả năng ở lúc Nhạc Du Du rơi xuống trong nháy mắt mà tiếp nàng được. “Tấn vương, mọi người đều nói ngươi là người trọng tình cảm, hiện tại xem ra truyền lại không giả.” Bạch Triển Bằng nhìn Lãnh Hạo Nguyệt không tiếp tục hạ lệnh công thành, không khỏi hắc hắc nở nụ cười, “Lập tức lui binh đầu hàng sau đó tự sát, bằng không…” Nói xong, ánh mắt liếc mắt nhìn người giữa không trung, kỳ thật ý tứ liền không cần nói cũng biết. “Làm sao bây giờ?” Nam Cung Duệ liếc mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, lúc này, chỉ có hắn có thể quyết định. “Nàng không là vương phi của ta.” Lãnh Hạo Nguyệt không thể hiện biểu tình gì, ánh mắt chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào người trong không trung kia. Nam Cung Duệ chân mày hơi nhíu lại: “Không phải? Ngươi xác định?” “Không xác định, chỉ là cảm giác không đúng.” Lãnh Hạo Nguyệt như trước không có di chuyển tầm nhìn, “Thế nhưng, mặc kệ người này không phải là Nhạc Du Du, ta cũng không thể mạo hiểm, dù sao, nàng đã rơi vào trong tay của bọn họ.” “Uh.” Tất cả mọi người gật đầu. “Tấn vương, thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa a? Lão phu không có tính nhẫn nại đâu.” Bạch Triển Bằng thấy Lãnh Hạo Nguyệt một lúc lâu cũng không làm, tựa hồ có điểm không kiên nhẫn. Lãnh Hạo Nguyệt không để ý tới hắn, lại bỗng nhiên cầm cung tiễn lên, sau đó một phát đạp “Liệt hỏa” dưới thân, trong nháy mắt liền hướng phía thành tường vọt tới. Long Ngâm tựa hồ dự liệu được động tác của Lãnh Hạo Nguyệt, rất ăn ý leo lên “Truy Phong” ở bên người hắn, cũng vọt tới. Mà Bạch Triển Bằng tựa hồ cũng liệu được Lãnh Hạo Nguyệt sẽ không dễ dàng liền đầu hàng như vậy, thế nhưng lại không nghĩ rằng hắn cứ như vậy vọt tới, ngẩn người, sau đó vội vàng vung tay lên, nhất thời, trên tường thành cung tiễn vọt tới, vạn mủi tên đủ phát. Nam Cung Duệ chăm chú nhìn chằm chằm tvào hành tường, trong lòng mặc dù lo lắng, thế nhưng lúc này hắn lại không thể xung động, phía sau còn có mười mấy vạn đại quân, nếu như Lãnh Hạo Nguyệt bị thương, thì hắn chính là chỗ dựa của những người này, vì thế, cho dù có lo lằng, thì trên mặt cũng chỉ có thể bất động thanh sắc. Thời gian Lãnh Hạo Nguyệt chạy đến một nửa bỗng nhiên bay lên trời, khai cung cài tên, đồng thời bắn ba phát. Mà Long Ngâm cũng đã đồng thời bay lên không, múa bảo kiếm trong tay không có kẽ hở, thay Lãnh Hạo Nguyệt ngăn trở mưa tên trên tường thành bắn tới. Ba mũi tên của Lãnh Hạo Nguyệt tách riêng biệt bắn về phía Bạch triển bằng trên đầu tường, một cái bắn vào thị vệ đang gần sợi dây và người đang bị treo ngược lên sợi dây. Chỉ nghe thấy hét thảm một tiếng, thị vệ kia hiền rơi xuống thành tường, sợi dây cũng lên tiếng trả lời cắt đứt, người trên không trung liền vội vàng rơi xuống. Lãnh Hạo Nguyệt trên không trung bỗng nhiên xoay người, Long Ngâm lập tức hội ý, nhảy người tiến lên, bảo kiếm vươn ra, Lãnh Hạo Nguyệt chân nhẹ nhàng điểm một cái lên thân bảo kiếm, sau đó tá lực đả lực, vèo một cái hướng về phía bóng người đang rơi xuống bắn tới. Mà Long Ngâm lúc này hai chân trên không trung một hỗ thải, bụng dưới đau quặn trong thân thể lại trong nháy mắt thăng lên, sau đó bảo kiếm trong tay chợt lóe lên trên không trùng thành một nửa hình cung, cường đại khí lưu trong nháy mắt đánh ra, làm cho cây tên kia nguyên bản đang phóng tới liền dội ngược trở lại, chỉ nghe thấy một mảnh có tiếng kêu thảm thiết, cung tiễn thủ trên tường thành kia không ít đã người đã  ngã xuống, tình huống nhất thời có điểm hỗn loạn. Bạch Triển Bằng tuy rằng hiểm hiểm tránh khỏi tên của Lãnh Hạo Nguyệt phóng thế nhưng ở trên tường thành lại đem tình huống phía dưới nhìn thanh thanh sở sở, khi Lãnh Hạo Nguyệt ở chỗ dòng sông mà người rơi xuống, một tay ngăn cản eo của nàng, sau đó một chưởng đánh về phía dòng sông, bằng vào lực cường đại phản tác dụng kia, lại mang theo lực làm cho chân người không chạm đất xoay người bay trở về… Trong lòng ngoại trừ khiếp sợ, cũng không khỏi được âm thầm bội phục, dù cho phóng mắt  toàn bộ võ lâm, tài năng ở trong vạn mủi tên qua lại qua lại không ngớt, trong hoàn cảnh như thế, chỉ sợ cũng tìm không ra vài người. Chỉ là… Bạch Triển Bằng thấy người bị cứu, tựa hồ cũng không nóng nảy, trái lại lộ ra vẻ quỷ dị cười. “Liệt hỏa” cùng “Truy Phong” kia thông minh giống nhau, thấy chủ nhân phản hồi, trong nháy mắt vọt tới, vừa mới tiếp được chủ nhân rơi xuống, sau đó bốn vó bay như gió chạy trở về, phía sau đạn tên vẫn hạ xuống, nhưng đều kém một khoảng cách như vậy. Lãnh Hạo Nguyệt đem Nhạc Du Du để ở trước người, sau đó giục ngựa bay nhanh, Nhạc Du Du kia thủy chung vẫn cúi thấp đầu, tóc dài che mặt, thấy không rõ bộ dáng của nàng, tựa hồ là bị người điểm huyệt. Lãnh Hạo Nguyệt đưa tay ra đến người nàng, ngón tay khẽ nhúc nhích, thay nàng giải huyệt nói. Thế nhưng, ngay khi huyệt đạo được giải khai trong nháy mắt, con ngươi nguyên bản đóng chặt kia bỗng nhiên mở, tinh quang chợt lóe, một thanh trùy thủ giấu ở trong tay áo kia chột run run sau đó cầm ở trong tay, sau đó cấp tốc xoay người lại, hướng phía vị trí trái tim của Lãnh Hạo Nguyệt liền đã đâm tới. Nguyên bản cự ly gần giữa bọn họ như vậy, Lãnh Hạo Nguyệt vừa không đề phòng ám sát như vậy là nhất định sẽ đắc thủ, vì thế, miệng của nữ nhân kia bất giác không tự chủ gợi lên vẻ mỉm cười đắc ý. Chỉ là, thời gian mắt săp thấy chùy thủy đâm vào người Lãnh Hạo Nguyệt, người nọ chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, sau đó trước mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh. Trong lều lớn, sắc mặt của mọi người đều rất ngưng trọng. “May mắn cảm giác của ngươi tương đối linh mẫn.” Nam Cung Duệ vẻ mặt biểu tình lo sợ, “Bằng không, thật đúng là hậu quả thật không thể chịu nổi đâu.” “Uh.” Lạc Băng cũng gật đầu, nhìn người nọ dùng để chùy thủ để ám sát Lãnh Hạo Nguyệt một chút, “Mặt trên đã bôi kịch độc, cả trong miệng cùng thắt lưng nữa nếu thật đâm trúng, chỉ sợ kể cả sư phụ ngươi tới, cũng vô lực xoay chuyển trời đất.” “Nói, ai sai ngươi? Người bị bắt lúc này ở đâu?” Lãnh Hạo Nguyệt nhìn nữ tử giả trang Nhạc Du Du kia, người này là tử sĩ, trong miệng hàm chứa kịch độc, nếu hắn không xuất thủ rất nhanh, phỏng chừng lúc này cũng chỉ còn lại một cổ thây khô. “Hừ.” Nữ tử đem quay đầu đi, tựa hồ cũng không muốn trả lời. “Tốt.” Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng gợi lên máu cười, sau đó liếc mắt nhìn Linh Lung, “Giao cho ngươi, biết phải làm sao chứ?” “Biết.” Linh Lung từ lúc đánh mất Nhạc Du Du, trên mặt liền khôi phục lại dĩ vãng quạnh quẽ, không còn có bất luận biểu tình gì trên mặt, “Thuộc hạ nhất định sẽ làm cho nàng mở miệng.” Nói, đi tới, một tay xốc nữ nhân trên mặt đất lên, sau đó đi ra ngoài, nàng cũng không phải là thiện nam tín nữ, chỉ cần rơi vào Nguyệt các rồi, người chết cũng có thể bị cạy mở miệng.