Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 147
Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Dưới tình huống không có tơ lụa rằng buộc, dọc theo da thịt trắng nộn cấp tốc chảy xuống, lộ ra ngực mềm mại, chân tuyết trắng…
“Bản công chúa tiếp thu uy hiếp của ngươi.” Sở Thiên Thiên môi đỏ mọng vi câu, một tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Phong Tuyệt, sau đó đem thân thể trần như nhộng chăm chú lại gần đi tới, hơi nhẹ nhàng giật mình.
Ánh mắt Phong tuyệt nửa khép một chút, thân thể hơi có điểm cương, tuy rằng cách áo choàng, thế nhưng, rung động kia vẫn là cấp tốc truyền đi tới, đối mặt với nữ nhân mà mình ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, trong mắt của hắn trong nháy mắt liền dấy lên dục vọng chi hỏa, bỗng nhiên nắm ở hông của nàng, cảm xúc lẫn lộn, làm cho hắn trong nháy mắt hô hấp ồ ồ lên, cúi đầu cắn lên nụ hoa phấn hồng kia, trằn trọc mút vào…
Sở Thiên Thiên hơi ngửa đầu, trong mất to chớp động ba quang, nhẹ nhàng cắn môi dưới, sau đó nhắm hai mắt lại, có một giọt lệ từ trên hai gò má tái nhợt chảy xuống, sau đó rơi trên phiến đá, rơi xuống nước tiểu tích vô số, cuối cùng biến mất không thấy.
Phong Tuyệt là điên cuồng, dưới thạch tháp như tấm chăn mỏng kia làm đau thân thể Sở Thiên Thiên, làm cho nàng nhịn không được lớn tiếng kêu lên…
Cũng không biết qua bao lâu, cũng không biết tiến nhập vào nàng bao nhiêu lần, Phong Tuyệt rốt cuộc cũng thoả mãn rống lớn một tiếng, sau đó thân thể hắn rút ra, lúc thấy vẻ ảm đạm đỏ tươi trên thạch tháp kia, không khỏi hơi nở nụ cười, bàn tay to lại đưa tới, nhẹ nhàng dọc theo đường cong của Sở Thiên Thiên du tẩu: “Ngươi nên may mắn trong hai năm qua, thủ thân cho ta.”
Sở Thiên Thiên hơi khép mắt lại, sau đó chịu đựng toàn thân đau nhức ngồi dậy: “Ta muốn thành phẩm độc trùng.”
“Không có giải dược.” tay Phong Tuyệt nhịn không được ở nụ hoa trước ngực của nàng kích thích hai cái, không thể ngăn chặn lần thứ hai đem nàng áp đảo, “Đã có cầu cùng ta, như vậy phải hiểu được lấy lòng của ta…”
Sở Thiên Thiên nhìn nam nhân gần trong gang tấc liếc mắt một cái, sau đó dùng sức, đem Phong tuyệt đặt ở dưới thân, khóe miệng quyến rũ ra vẻ mị hoặc ý cười, tay nhỏ bé chậm rãi đi xuống, dùng sức cầm cứng rắn của hắn một chút: “Như vậy cũng tốt, tuy rằng bản công chúa không thương ngươi, thế nhưng, ít nhất thân thể của ngươi hãy để cho ta thoả mãn.” Sau đó nâng mông, nhẹ nhàng ngồi lên… Đối với một nam nhân không tham quan không tham tài, càng không sợ chết thì như vậy chính là biện pháp khống chế tốt nhất.
Băng Diễm quốc.
Uy lực của lựu đạn phát minh của Nhạc Du Du được mọi người chứng kiến, đều khen không dứt lời, nàng đã đem phương pháp chế tác dạy cho Lãnh Hạo Nguyệt, Lãnh Hạo Nguyệt liền triệu tập công tượng đi suốt đêm chế thành mấy vạn, hơn nữa, còn tiến hành rồi một loạt thay đổi, uy lực liền càng lớn.
Bạch Triển Bằng vì liên tục bại lui, Lãnh Huyền Nguyệt cũng rất bất mãn, thế nhưng nhất thời tức giận công tâm ngã bệnh, trốn ở trong Hoa Thành, đóng chặt cửa thành gọi kiểu gì cũng không được.
Lãnh Hạo Nguyệt phái người cứng rắn công kích một lần, nhưng bởi vì thành tường rất cao, đối phương lại đang ở trên tường thành bố trí cung tiễn, vì thế, thử mấy lần đều không thể ở dưới tầm bắn của cung tiễn mà đưa tay ném lên thành tường. Kế hoạch tấn công thành thất bại.
Nhạc Du Du nhìn Lãnh Hạo Nguyệt nhíu chặt chân mày, trong lòng cũng là sốt ruột, thế nhưng, lúc này nàng dường như không thể giúp được gì, vì thế, cũng không đi làm phiền bọn họ, một mình ôm cái lò sưởi ở trong quân doanh đi bộ, từ lần trước thay Lãnh Hạo Nguyệt trúng một đao kia liền sợ lãnh, tuy rằng Thanh Thanh đã giúp nàng điều trị từ lâu, thế nhưng, thể chất vẫn không thể bằng lúc trước, không ôm lò sưởi, thì toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo.
Dưới bóng đêm, Nhạc Du Du đứng ở phía sau lều trại, ngửa đầu nhìn trời, nàng yêu cực kỳ bầu trời đêm ở cổ đại này, vì có thể thấy nhiều sao như vậy…
“Vương phi, nô tỳ đi lấy cho người bát canh nóng nhé.” Linh Lung thấy Nhạc Du Du còn không muốn trở về phòng, liền đứng dậy đề nghị.
“Tốt.” Nhạc Du Du gật đầu, “Tốt nhất là bầu rượu nóng, hai chúng ta cũng tới đêm đông nấu rượu ngắm trăng.”
Linh Lung vừa nghe xong cười cười, sau đó xoay người ly khai.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng đen từ bên cạnh hiện lên, dọa Nhạc Du Du tâm vừa nhảy, trong lòng nhất thời cảnh giác lên: “Chẳng lẽ là có người đến dò hỏi quân tình?” Muốn kêu Linh Lung, thế nhưng, nha đầu kia đã đi xa, vì thế bất chấp suy nghĩ nhiều, thả người liền đi theo.
Đối phương cũng không có thâm nhập quân doanh, mà là xoay người đi ra ngoài.
Nhạc Du Du do dự một chút, nếu đi theo sau công phu của mình căn bản là không được, nhưng nếu trở lại kêu người mà nói, chỉ sợ cũng đã không còn kịp rồi, cân nhắc một chút, vẫn là quyết định cùng đi lên xem một chút.
Chỉ là, vừa mới đuổi theo khỏi quân doanh không bao xa, hắc y nhân liền bỗng nhiên không thấy bóng dáng.
Nhạc Du Du nhìn mọi nơi một chút, đối diện là một rừng cây nhỏ, nàng không dám đuổi theo, vẫn là trở lại cùng tướng công thương lượng một chút rồi hãy nói, thế nhưng, vừa mới quay người lại, đã cảm thấy gáy tê rần, sau đó liền cái gì cũng không biết.
Lại nói tới Linh Lung giúp Nhạc Du Du lấy đông tây trở về, lại không thấy bóng dáng của vương phi, bắt đầu cho rằng nàng đã trở về lều lớn, thế nhưng, trở lại nhìn cũng không thấy người, Linh Lung trong lòng hoảng sợ, vội vàng tìm xung quanh một vòng, khi không thấy bóng người, đành phải vội vàng đi thông báo cho Lãnh Hạo Nguyệt.
Lãnh Hạo Nguyệt vừa nghe xong, cũng không cần nghiên cứu bản đồ, vèo một cái liền chạy ra khỏi lều lớn. Chia ra bốn phía bắt đầu tìm kiếm Nhạc Du Du bị lạc.
Cuối cùng chỉ ở bên rừng cây nhỏ phát hiện ra lò sưởi mà Nhạc Du Du vẫn ôm
“Thỉnh vương gia trách phạt.” Linh Lung tâm sinh áy náy.
“Trước nhớ kỹ đi.” Lãnh Hạo Nguyệt lạnh lùng nói một câu, nàng biết, đây là hành vi có chủ đích từ trước, bây giờ, không phải thời gian trách phạt người.
Nam Cung Duệ với Long Ngâm cùng trầm mặc, Nhạc Du Du chính là tử huyệt của Lãnh Hạo Nguyệt, phỏng chừng, đối phương là bị ép.
Quả nhiên, thời gian ngày thứ hai, ánh sáng còn chưa lộ diện Bạch Triển Bằng lại bỗng nhiên leo lên thành lâu, bất quá, xem bộ dáng còn rất suy yếu, bởi vì còn cần hai người ở bên cạnh nâng.
Lãnh Hạo Nguyệt cưỡi ở trên “Liệt hỏa”, ngưng mắt nhìn thành tường đối diện thật cao.
“Tấn vương gia.” Bạch triển bằng thấy Lãnh Hạo Nguyệt, hơi phất phất tay, “Ngươi phạm thượng tác loạn, phải bị tội gì a?”
“Bạch lão tướng quân, bản vương nghĩ ngươi đức cao vọng trọng, lại không nghĩ rằng ngươi thế nhưng trắng đen chẳng phân biệt được a.” Thanh âm của Lãnh Hạo Nguyệt âm lãnh rất nhiều, giống như gió lạnh vào mùa đông lúc này, làm cho người ta sẽ cảm thấy hai gò má bị đau.
“Hừ.” Bạch Triển Bằng hừ lạnh một tiếng, “Lão phu phụ tá hoàng thượng, vì triều đình xuất lực, không thẹn với trời đất, nhưng thật ra ngươi là đại nghịch bất đạo a…”
“Được rồi, nếu như vậy, bản vương liền không khách khí.” Lãnh Hạo Nguyệt nói xong, giơ bảo kiếm lên thật cao hạ lệnh công thành.
Đúng lúc này, trên tường thành kia Bạch Triển Bằng bỗng nhiên vung tay lên, sau đó đã đem trên đầu tường nháy mắt dựng một cây gậy trúc thật cao, mà cây gậy trúc kia đang buộc một sợ dây, phía dưới sợi dây cột một người, theo sự co giãn của cây gậy trúc mà nhoáng lên nhoáng lên.
Lãnh Hạo Nguyệt chân mày cau lại, kiếm giơ lên lại chậm rãi để xuống, tuy rằng cách một khoảng cách, thế nhưng, hắn vẫn liếc mắt một cái liền đã nhận ra, người cột vào cây gậy trúc kia không phải ai khác mà chính là Nhạc Du Du.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
17 chương
78 chương
12 chương
71 chương
96 chương
60 chương