Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 46 : Học sĩ tuyển thê.

Học sĩ tuyển thê. Thành Sâm Châu có thể xem như một tòa cổ thành phồn hoa giàu có và đông đóc. Quán rượu cửa hàng mọc lên san sát, tiểu quán tiểu thương lớn tiếng rao hàng. Trên ngã tư đường người đến người đi, đông đúc tấp nập, cảnh tượng hết sức náo nhiệt phồn vinh. Lâm Quân Tử lảo đảo đi dạo phố xá cổ đại cả nửa ngày, cuối cùng cũng đại khai nhãn giới. Cái gì mà tơ lụa lĩnh la, lược bằng sừng trâu, bàn gỗ lim, ấm tử sa! Những thứ cổ xưa này đúng là bảo bối nha, tất cả đều bảo vệ môi trường không ô nhiễm ! Hơn nữa mấy thứ xoong chảo chum vại này, không cần biết là ở chỗ quan hay ở chỗ dân, tùy tiện lấy một cái mang đến hiện đại, có thể phát tài nha ! Nhưng mà bây giờ, Lâm Quân Tử chí có thể đứng nhìn. Bới vì nàng không chỉ không có tiền mua mấy món đồ cổ này, nàng còn không có tiền ăn cơm. Mắt thấy mặt trời đã chênh chếch, hoàng hôn đang tới gần, bụng của Lâm Quân Tử cũng bắt đầu kêu ùng ục. Nhưng là, nàng lục lọi trên người, tay áo, túi tiền, đều không tìm thấy nổi một đồng tiền. Ngay cả đồ trang sức đều không có được một cái. Lục đi lục lại, vẫn chỉ có cái vòng tay trên cổ tay coi như là đồ vật, nhưng mà, đó là vật bảo đảm duy nhất để nàng có thể trở về, cho dù nàng có đói chết cũng không thể bán a! Giờ khắc này, Lâm Quân Tử mới chân chính biết cái gì gọi là vô ngữ lập tà dương*! *một đoạn trong bài thơ Thôn Hành của Vương Vũ Xứng. Có nghĩa là lẳng lặng nhìn ánh tà dương buông xuống. Người đi đầy đường, gương mặt lại đều xa lạ như vậy, ai có thể giúp ta a ? Lâm Quân Tử vô cùng buồn bã cắn môi, làm sao bây giờ ? Nghỉ đến đường đường là một y tá ở hiện đâị, làm sao đến cổ đại, lại biến thành một kẻ không nghề không ngiệp, nghèo túng thất vọng, trừng mắt chờ chết đói? Hay là, ta bây giờ đi tìm một nhà giàu có nào đó làm hộ công* kiếm chút cơm ăn ! * tương đương với y tá riêng ấy. Nhưng mà, đợi chút, hộ công của nhà giàu, có phải tương đương với thiếp thân nha hoàn phải không a ? Thế thì tuyệt đối không được, giờ ít nhất ta vẫn còn tự do, nếu làm nha hoàn của người ta, chẳng phải đã bị giáng xuống một bậc? Lâm Quân Tử vẻ mặt đau khổ, vừa đi vừa miên man suy nghĩ . Bỗng dưng, bên cạnh nàng có mấy nữ nhân chạy qua, vừa chạy vừa líu ríu nói: “Ai, chuyện mới a, đại học sĩ tuyển thê nha, mau đến xem một chút đi !” “Đại học sĩ nào a ?” “Đương triều Vũ Văn các bài danh thứ nhất, Đại học sĩ văn nhã nhất Hạo quốc Tống Văn Khiêm. Nghe nói người cũng rất phong lưu tuấn nhã .” “Tiểu Ngọc, ngươi mau đi báo danh a, ngươi không phải đều đàn “Phượng Cầu hoàng ” sao? Giờ cơ hội tới rồi nha!”