Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Chương 109 : - 160
Quản giáo không nghiêm
Liền thấy Mộ Dung hàn cúi đầu nói: “Khởi bẩm cung chủ, ta chỉ là muốn thử xem Bạch Lộ công tử này có công phu hay không thôi,
Ta cũng vì an toàn của Lăng Tiêu Cung mà suy nghĩ, cung chủ, thươtrời cao chứng giám, ta là một lòng trung thành! Cung chủ, người minh giám a!”
Vẻ mặt Lăng Tiếu Phong không nhìn ra hờn giận, trừng mắt nhìn Mộ Dung Hàn nói:
“Cho dù ngươi có một lòng trung thành, nhưng biện pháp trung thành này cũng thật là đáng giận, Bạch Lộ hiện tại là bằng hữu của Đại tiểu thư, ngươi sao có thể dễ dàng xuất thù?
Không có mệnh lệnh của ta, ngươi đã tự tiện quyết định, trong mắt người còn có cung chủ ta tồn tại nữa hay không?”
Mộ Dung hàn thấy trong mắt Lăng Tiếu Phong tràn ngập tàn nhẫn quang mang, tức thì sợ hãi, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
“Cung chủ, ta thật sự là một lòng trung thành, ta thật sự chỉ muốn bắt phi tặc kia thôi!
Cầu cung chủ khai ân, niệm tình ta một lòng son sắt, không cần trách phạt tiểu nhân!”
Lăng Tiếu Phong trong mắt loé ra quang mang, lạnh giọng nói: “ Đi Tư Quá Hiên, bế môn suy nghĩ năm ngày!”
Mộ Dung Hàn hơi hơi khựng lại, lập tức dập đầu “Đa tạ cung chủ, đa tạ cung chủ!”
Đi Tứ Quá Hiên suy nghĩ là hình phạt nhẹ nhất.
Nhìn bóng dáng Mộ Dung Hàn rời đi, Lâm Quân Tử tức giận hỏi Lăng Tiếu Phong:
“Ca ca chỉ phạt hắn bế môn suy nghĩ, hình phạt này quá nhẹ. Huynh không biết hắn trước kia đã làm những chuyện xấu xa gì đâu!Còn một lòng che chở hắn!”
Lăng Tiếu Phong thoáng thở dài, nói với Lâm Quân Tử :
“Mộ Dung theo ta đã nhiều năm, làm việc cực kỳ tận lực, lần này hắn lỗ mãng như vậy, ta cũng thấy cực kỳ ngoài ý muốn, phạt cũng đã phạt rồi, muội cũng đừng truy cứu nữa làm gì.”
Lăng Tiếu Phong lại nhìn Bạch Lộ sắc mặt cực kỳ thống khổ, cũng cực kỳ khó xử, xin lỗi:
“Bạch công tử, thật xin lỗi, bước vào cửa đã là khách. Để ngươi bị thương, đều tại ta quản giáo không nghiêm, Bạch công tử đừng nên tức giận!”
Bạch Lộ cố gắng lắc đầu, dù miệng vết thương đau nhứt cực kỳ, thanh âm vẫn tao nhã.như cũ
“Cung chủ nói quá lời, Lăng Tiêu cung là thiên hạ dệ nhất bang, cẩn thận là đúng, chỉ là vận khí ta không tốt, bị linh khuyển nhìn trúng! Lại gặp thuộc hạ trong cung trung thành và tận tâm như vậy!”
Lăng Tiếu Phong cười nói: “Ta lập tức phân phó cung y tới khám và chữa thương, Vân nhi ngươi trước chiếu cố công tử một phen! Ta còn phải tiếp tục truy lùng phi tặc!”
Bị huỷ dung ngươi sẽ cưới ta?
Lăng Tiếu Phong cười, nói: “Ta lập tức gọi cung y tới khám và chữa vết thương cho công tử, Vân nhi, ngươi trước tiên chiếu cố công tử một phen! Ta còn phải tiếp tục truy bắt phi tặc!”
“Ân!”
Việc đã đến nước này, Lâm Quân Tử cũng không muốn nói thêm cái gì, đành phải gật đầu đáp ứng.
Trong lòng đồng thời mắng một vạn lần, Mộ Dung Hàn, thù này không báo, ta liền không họ Lâm.
Lăng Tiếu Phong dẫn đầu một đám người rút lui, Tiểu Thảo cũng chạy tới cửa đón cung y.
Lâm Quân Tử đem Bạch Lộ đỡ đến ngồi xuống ghế bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Ngươi bỏ tay xuống, để ta xem miệng vết thương nào!”
Bạch Lộ chậm rãi buông tay, Lâm Quân Tử lập tức kêu sợ hãi một tiếng “Ai nha, mặt đã sưng lên a! Phải làm gì bây giờ?”
Gương mặt trắng nõn của Bạch Lộ, lúc này sưng đỏ lên.
Trên xương gò má, da còn bị rách, có tơ máu ẩn ẩn chảy ra. (LM: ôi đau lòng quá đê
)
Trong lòng Lâm Quân Tử lập tức dâng lên nỗi tự trách cùng bất an, đau lòng nói:
“Làm sao có thể bị thương nặng như thế? Mỹ sắc như vậy mà để lại sẹo, có khác nào bị huỷ dung?
Đều do ta xuất thủ quá chậm! Ta thực ngu ngốc…”
Bạch Lộ dùng tay chặn môi Lâm Quân Tử lại, không cho nàng nói tiếp.
Miệng làm bộ nói thật nhẹ nhàng: “Kỳ thật không nghiêm trọng như thế, nếu ngươi tự trách như vậy, vậy thì, ngươi phụ trách ta là được mà! Nếu mà để lại sẹo, huỷ dung, ngươi liền cưới ta!”
“Hả?”
Lâm Quân Tử ngay ngẩn cả người, giây lát mới phục hồi tinh thần, lấy tay hắn ra, bất mãn liếc Bạch Lộ một cái,
“Bây giờ mà ngươi còn có tâm trạng nói đùa a!”
Bạch Lộ mỉm cười, khẽ động vết thương trên mặt, làm hắn nhịn không được kêu “Ai!” một tiếng.
Lâm Quân Tử vội vàng nói: “Đừng cử động, không cần nói, thật sự là mẹ nó, tai bay vạ gió!”[yv: ây da, ta đây không biết nói mấy câu này, vậy mừ edit phải đánh ra a. hjxhjxhjx]
Bạch Lộ nho nhã nhìn Lâm Quân Tử nói lời thô tục, trong mắt dâng lên ý cười ôn nhu.
Ai, nha đầu này vĩnh viễn sẽ không đánh mất sự nhiệt tình trượng nghĩa kia.
Lâm Quân Tử tiến sát mặt Bạch Lộ, nhẹ nhàng thổi miệng vết thương của hắn.
Sau đó thật cẩn thận hỏi han: “Cảm giác tốt hơn không?”
Bạch Lộ khoé môi ý cười càng lúc càng ôn nhu, trong lòng than nhẹ, cảm giác được nàng quan tâm, thật tốt!
Thật ám muội nha…
Bạch Lộ khoé môi ý cười càng lúc càng ôn nhu, trong lòng than nhỏ, cảm giác được nàng quan tâm, thật tốt!
Mà còn, vẻ ôn nhu như hiện giờ của nàng, thật sự là mới thấy lần đầu a!
Trong lòng Bạch Lộ dấy lên sự vui sướng, khiến cho đôi gò má dù thụ thương mà vẫn không khó coi chút nào, ngược lại càng thêm tuấn lãng.
Hắn khẽ gật đầu với Lâm Quân Tử, “Ân, thật thoải mái!”
Lâm Quân Tử được khẳng định, càng lúc thổi càng hăng say.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng trước mắt trước mắt, đôi môi đỏ mộng, vẻ mặt quan tâm,
Thể xác và tinh thần Bạch Lộ đều lâm vào tình trạng si ngốc. (LM: ha ha =)) cute rứa )
Một cảm giác ngọt ngào hạnh phúc đang gắt gao bao bọc lấy hắn.
Làm i gian vẫn luôn ảm đạm của hắn, hiện lên ánh sáng long lanh.
Làm cho vết bớt giữa lông mày hắn càng đỏ, đỏ tươi lộng lẫy.
Hắn cứ như vậy si ngốc nhìn khuôn mặt trước mắt, quên tất cả những việc khác.
Mà Lâm Quân Tử đang tập trung thổi, chớp mắt một cái, bị vẻ mặt đó của Bạch Lộ làm cho kinh ngạc một phen.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp kia tràn ngập nhu tình như nước, sáng ngời, làm cho cả mặt Lâm Quân Tử nóng đến phát bỏng.
Hắn sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng chứ?
Thực ám muội nha…!
Lâm Quân Tử vội vàng khụ khụ, làm bộ như vô tình nghỉ ngơi một lát.
Sau đó quay đầu nhìn cửa, nhẹ than thở: “Cung y này sao lại chậm như vậy a!”
Bạch Lộ phục hồi lại tinh thần, nhìn Lâm Quân Tử tránh né ánh mắt, cảm thấy có chút ảm đạm.
Nhưng là vẫn chậm rãi nói: “Mới vừa rồi vì sao lại muốn chắn phía trước ta,
Nếu bị linh khuyển kia cắn, không chết cũng bị thương, ngươi muốn ta làm sao bây giờ?”
Lâm Quân Tử nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng trách cứ của Bạch Lộ, lại nhớ đến sự hăng hái quên mình của bản thân lúc nãy,c ó chút xấu hổ.
Gãi gãi đầu, vô tâm vô phế nở nụ cười “Ha ha, bảo vệ ngươi đã thành phản xạ có điều kiện của ta! Ta quen chắn trước mặt ngươi mất rồi!”
Bạch Lộ mi tâm hiện lên vẻ áy náy, hắn nhẹ nhàng cầm tay Lâm Quân Tử, ôn nhu nói:
“Lần sau không cần chắn ở trước mặt ta nữa, để cho ta che ở phía trước, được không?”
Lâm Quân Tử thấy Bạch Lộ đáy mắt loé lên thứ gì đó rất sâu xa,
Thứ kia chất chưa bao nhiêu nhu tình ẩn chứa, tình yêu triền miên, làm cho trái tim Lâm Quân Tử “Thịch” một tiếng nhảy lên
Thời khắc mấu chốt lại rút gân.
Lâm Quân Tử thấy Bạch Lộ đáy mắt loé lên thứ gì đó rất sâu xa,
Thứ kia chất chưa bao nhiêu nhu tình ẩn chứa, tình yêu triền miên, làm cho trái tim Lâm Quân Tử “Thịch” một tiếng nhảy lên
Nhớ tới ánh mắt hắn nhìn nàng lúc nãy, làm cho cảm giác bối rối của nàng trỗi dậy.
Nam nhân trước mặt này đang làm cái gì?
Thổ lộ hay là ám chỉ a?
Hắn cũng không phải đồ ăn nàng thích a?
Làm gì mà tim đập kịch liệt a?
Dù rằng cho tới bây giờ nàng chưa được ai thổ lộ qua, chỉ có nàng thổ lộ với người khác, cũng không đến mức kích động như vầy a?
Thật sự là doạ người a!
Ngừng, ngừng, ngừng, nàng không thể lâm vào ánh mắt sâu thẩm, đa tình lại ôn nhu của nam nhân trước mặt a.
Nàng thích nam nhân bá đạo, cường thế,có nam nhân vi cơ mà!
Lâm Quân Tử cố gắng nhắc nhở chính mình, đúng là, lại không có khí lực rút tay khỏi bàn tay trắng nõn của Bạch Lộ.
Lâm Quân Tử âm thầm nói thầm, như thế nào thời khắc mấu chốt muốlại bị rút gân a!
Mau rút ra a!
Bằng không người ta sẽ hiểu lầm a!
Nhưng mà, nhưng mà làm sao lại thích nhiệt độ ấm áp từ bàn tay lớn ấy a! (LM: ha ha
BL sắc dụ thành công òi nhá)
Khụ khụ khụ khụ, có phải do thói quen không nhỉ?
Không được, không được quen, thói quen này của ta phải là tay của đại học sĩ mới đúng.
Lâm Quân Tữ thật sự nóng nảy, đây là vấn đề mấu chốt a.
Cho nên, dưới tình thế cấp bách, nàng đột nhiên bắn ra một câu”Ngươi trộm cái gì? Nguyệt Phách?”
Bạch Lộ sắc mặt trắng bệch, giật mình nhìn Lâm Quân Tử.
Lâm Quân Tử lập tức cười ha hả, thành công rút tay ra.
“Ha ha, ngươi thật doạ đến ta? Người trong thiên hạ đều nói, Lăng Tiêu cung bảo bối là ta, ngươi làm sao ngốc đến nỗi đi trộm cái đó?”
Bạch Lộ cũng bụm mặt, buông xuống ánh mắt kinh dị, không được tự nhiên cười,
“Đúng vậy! Ta tự xưng là người thông minh như vậy, làm sao có thể có mắt mà không thấy đâu là vàng khảm ngọc? Ta tin tưởng, nhất định sẽ trộm được bảo bối trân quý nhất thiên hạ!”
Nói xong, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Lâm Quân Tử một cái, nhìn đến khi Lâm Quân Tử trong lòng sợ hãi.
May mắn cung y đến, mới để cho nàng mạc danh kỳ diệu mở ra một lối thoát.
Nhưng mà, trong lòng nàng đã quyết định, về sau nhất định phải tránh xa Bạch Lộ một chút.
Chuyện lâu ngày sinh tình kiểu này , nàng không thể bỏ qua nguyên tắc của mình.
Đồng giường cộng chẩm 1
Bạch Lộ chỉ là bị thương ngoài da, cung y chỉ đơn giản xử lý một chút.
Kỳ thật, Lâm Quân Tử liếc mắt một cái liền biết thương thế này không nghiêm trọng lắm, vì nàng là y tá a!
Đúng là, không biết nguyên nhân gì, nàng liền cho rằng thương tổn trên mặt là cực kỳ nghiêm trọng.
Cho nên, nàng liền giữ chặt cung y, liên tiếp hỏi bảy tám lần.
“Không nghiêm trọng? Thật sự không nghiêm trọng sao? Ngươi xem cẩn thận chưa?
Nếu để lại sẹo ngươi chịu trách nhiêm đấy? Thuốc tốt nhất đâu?
Ngươi vì sao nói thương tổn không nghiêm trọng a? Ngươi rốt cuộc xem kỹ chưa đấy?”
Cung y bị hỏi vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, lại không dám nói cái gì, chỉ là khúm núm gật đầu.
“Không nghiêm trọng, thật sự không nghiêm trọng! Đại tiểu thư, người yên tâm, hắn nhất định sẽ không để lại sẹo!”
“Không thể nào? Ngươi nhìn da hắn đã rách cả ra! Mặt mày hóc hác, làm sao có thể không nghiêm trọng?” Lâm Quân Tử nhất quyết không tha.
Cung y thật sự bất đắc dĩ, đành phải nói:
“Ân, tuy không nghiêm trọng, nhưng là cũng không được chạm đến nước, tránh lạnh tránh nóng, không thể xúc động. vẫn là cẩn thận chiếu cố thoả đáng!”
Đôi mi thanh tú của Lâm Quân Tử giương lên, hừ một tiếng “Ta đã nói mà, nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể nói không có việc gì? Lang băm hại người a!”
Bạch Lộ nhẹ nhàng nói một câu, giúp cho cung y vô pháp thoát thân, giải vây “Không có việc gì, miệng vết thương đã không đau, Đại tiểu thư yên tâm đi!”
Lâm Quân Tử rốt cục buông tha cung y, lại nói với Bạch Lộ:
“Tối nay ngươi ở lại đây, nếu ngươi bây giờ trở về, buổi tối gió lớn, nếu thổi trúng miệng vết thương, mặt mày ngươi liền hốc hác a.”
Bạch Lộ hơi hơi kinh ngạc một phen, nhìn nhìn người bên cạnh Lâm Quân Tử, Tiểu Thảo nói:
“Vẫn là không nên, hiện tại không giống ngày xưa a, quy củ của Lăng Tiêu cung khá nhiều, nếu ta ở lại đây, truyền ra ngoài, Làm danh dự đại tiểu thư có tổn hại lớn a.”
Lâm Quân Tử không cho là đúng nói:
“Làm gì mà lắm điều như vậy a? Với lại, ngươi ngủ giường của ta, ta cùng Tiểu Thảo một giường, người khác có thể nói cái gì?
Đâu phải chúng ta đơn độc hai người!”
Bạch Lộ còn muốn nói gì đó để từ chối, lại bị Lâm Quân Tử ngăn cản
“Được rồi, bớt cằn nhằn đi! Đã trễ thế này rồi, đi ngủ!”
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
29 chương
7 chương
65 chương
5 chương
13 chương