Hạ Tử Du thật sự bị sốc người cô yêu lại cùng người phụ nữ khác làm ra loại chuyện này.- Tử Du! Em..em sao lại ở đây?_ Đàm Dịch Khiêm lắp bắp hỏi, anh không ngờ lại để cô trông thấy chuyện này.
Hạ Tử Du không nói một lời đẩy mạnh anh ra và điên cuồng chạy, ra đến cửa vô tình đụng phải cô thư ký đang bưng một ly sữa nóng, sữa nóng bắn vào người Hạ Tử Du nhưng cô không quan tâm mà cứ cắm đầu chạy, cô thư ký còn đang thất thần cô cư nhiên lại làm bỏng bào bối của tổng tài đại nhân cô sắp bị đuổi việc sao? Cô còn đang nom nớp lo sợ thì thấy tổng tài của mình vừa vội vàng mặc lại quần áo vừa chạy đuổi theo không ngừng gọi Hạ Tử Du.
Ra đến cổng anh đã không còn thấy bóng dáng của Hạ Tử Du nữa, anh lập tức gọi cho hộ vệ đi tìm cô, anh gần như phát điên cử toàn bộ hộ vệ và thuộc hạ đi tìm bảo bối của anh.
Đàm Dịch Khiêm biết cơ thể của Hạ Tử Du, cô vốn gầy thân thể mảnh khảnh, dù anh có bồi dưỡng có cho cô uống loại sữa dinh dưỡng cô vẫn không bị béo, lại nói có thuộc nhóm máu hiếm, nếu lỡ bị thương khó mà tìm được loại máu phù hợp với cô, Hạ Tử Du lại có chứng băng huyết tức là máu đông, nếu để bị thương máu sẽ không ngừng rỉ ra.
Về mặt Hạ Tử Du cô khóc không ngừng, trong đầu luôn có hình ảnh anh cùng người phụ nữ kia thân mật, cô ngã quỵ xuống đất chân và tay đều bị thương và đang chảy máu, cô khóc đến ngất đi.Tại nhà của Đàm Dịch Khiêm:Trong phòng của Hạ Tử Du bỗng chốc trở nên xôn xao, bảo bối của tổng giám đốc Đàm cư nhiên bị thương, dù là vết thương trên người không nặng nhưng máu không cách nào cầm được, các bác sĩ phải dùng liều thuốc mạnh nhất để cầm máu cho cô.
Ở tay là vết thương sâu nhất của cô, vết thương này giống như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim của Đàm Dịch Khiêm, anh còn nhớ rõ như in, Hã Tử Du cắn tay mình đến nỗi tua ra máu, khoảng khắc lúc cô tức giận giống như toàn bộ thế giới đều ngưng lại.- Giám đốc Đàm! Cô Hạ tạm thời đã được cầm máu, tình trạng cũng đang dần ổn định, nếu phát hiện cô Hạ sốt cao lập tức phải đưa vào bệnh viện, giám đốc cũng biết nhóm máu của cô Hạ..._ Bác sĩ Dư là bác sĩ nữ của Đàm Dịch Khiêm đặc biệt mời riêng cho Hạ Tử Du, bà rất hiểu tình trạng sức khỏe của Hạ Tử Du.- Được rồi! hôm nay chị hãy ở lại, nếu Tử Du có chuyện gì cũng dể bề ứng phó.- Dạ!_ Bác sĩ Dư cúi đầu cung kính, đáp xong liền đi cùng người giúp việc.
Đây không phải lần đầu bà ở lại đây, lúc trước Hạ Tử Du có lần bị thương nhưng máu không có cách nào cầm được về sau khi xét nghiệm mới biết cô thuộc nhóm máu hiếm lại còn có hiện tượng băng huyết, có nghĩa là máu đông và không ngừng chảy.
Kể từ lần đó Đàm Dịch Khiêm hết sức cẩn thận cân nhắc cô sợ cô bị thương.Cả đêm Hạ Tử Du sốt liên tục, bác sĩ đã phải lên tiếng khuyên Đàm Dịch Khiêm đưa cô đi bệnh viện.Tại bệnh viện trung ương lớn nhất, có uy tín và các thiết bị hỗ trợ đầy đủ ở thành phố A, trong phòng bệnh đặc biệt Hạ Tử Du nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt xanh xao, đôi mắt cô nhắm nghiền, Đàm Dịch Khiêm luôn túc trực bên cô một bước cũng không rời.- Dịch Khêm! Cuộc họp cổ đông hôm nay cần có cậu, Tử Du đã có bác sĩ chăm sóc cậu đừng lo._ Cảnh Nghiêu lên tiếng khuyên can Đàm Dịch Khiêm, anh là trợ thủ đắc lực của Đàm Dịch Khiêm, cũng là thành viên có máu mặt trong tổ chức Ảnh.
Thật ra từ lúc biết Đàm Dịch Khiêm đưa Hạ Tử Du về, chứng kiến từng ngày cô lớn lên anh cũng giống Đàm Dịch Khiêm đã đem lòng yêu Hạ Tử Du.
Thế nhưng cô lại yêu Đàm Dịch Khiêm, Cảnh Nghiêu chỉ biết ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc của cô với người bạn thân của mình.- Ừm! Cho người bảo vệ cô ấy!_ Đàm Dịch Khiêm lên tiếng mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người Hạ Tử Du vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh.
Cảnh Nghiêu chỉ gật đẩu đáp ứng, ánh mắt yêu thương vẫn không kiềm được mà nhìn Hạ Tử Du.
Cảnh Nghiêu phân phó hộ vệ cùng một vài y tá đặc biệt chăm sóc cho Hạ Tử Du.
Đến tầm chiều tối, người của anh báo là Hạ Tử Du đã tỉnh, Đàm Dịch Khiêm nghe tin không khỏi khẳng trương mà bỏ cuộc họp hội đồng giữ chừng chạy vào bệnh viện để xem bảo bối của anh.- Cút! đồ bẩn thỉu.
Tôi không muốn nhìn thấy anh.
Cút! Cút!_ Bên trong không ngừng phát ra tiếng đỗ vở tiếng la hét khàn giọng của Hạ Tử Du, cứ nghĩ đến việc anh cùng người phụ nữ kia thì cô ấm ức không thể kiềm nén mà bộc phát ra ngoài.- Tử Du! Em bình tĩnh nghe anh nói được không!_ Đàm Dịch Khiêm không kiềm được sự đau lòng khi cô bài xích xua đuổi anh, lại thấy kim truyền dịch cấm vào tay cô có máu chảy ngược lên anh lo lắng hóa thành giận mà lớn tiếng với cô, hạ Tử Du giật mình mở to mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô. cảnh Nghiêu đứng bên cạnh cũng đau lòng không kém- Anh là đàn ông, anh cũng có phản ứng, đúng vậy anh và cô ấy có quan hệ.
Tử Du anh tôn trọng em nên không dám đụng vào em, anh muốn em có thời gian để chấp nhận anh.
Tử Du! Anh yêu em hơn cả bản thân mình._ Lúc này anh mới hạ giọng nói, anh thừa nhận tất cả.- Không cấn! Không muốn nghe! Không muốn..._ Hạ Tử Du ôm đầu thống khổ nói, máu liên tục chảy ngược lên kiêm truyền dịch.- Tử Du! Em bình tỉnh lại đi, mọi chuyện đều có cách giải quyết._ Cảnh Nghiêu lúc này mới lên tiếng, hai tay anh giữ lấy bả vai không ngừng run rẫy của co.- Buống! Anh cũng thế đúng không? anh cũng giống anh ta lừa gạt tôi? Tôi là con rối, là trò đùa của các người sao?_ Hạ Tử Du nước mắt đầm đìa oán hận nhìn anh nói.- Không! Anh..._ Cảnh Nghiêu đang cố muốn giải thích thì cô liên tục lắc đầu phản khán lại còn dùng sức nên nhất thời ngất đi.Hạ Tử Du ngồi trên giường bệnh đôi mắt ngấn nước uất hận nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông trước mặt.- Anh cũng biết đúng không? Anh cũng biết rõ anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài đúng không?_ Lời nói nghẹn ngào phát ra từ miệng cô.
Hạ Tử Du nhìn Cảnh Nghiêu mà hỏi, cô xem anh như anh trai nhưng giờ thì sao? Một người cô yêu lại phản bội cô, một người cô yin tưởng đều làm cô đau lòng.
Cảnh Nghêu trong lòng cũng đau không kém gì cô, nhìn cô đau anh càng đau hơn cô gấp trăm ngàn lần, anh chỉ yên lặng mà không nói.- Các người xem tôi là gì? Là một con ngốc để các người bỡn cợt sao ?_ Hạ Tử Du cúi đầu nước mắt càng tuôn trào nói.- Không, Tử Du em nghe anh nói, anh tôn trọng em anh rất cần em thế nhưng anh không muốn vì anh mà làm tổn thương đến em._ Đàm Dịch Khiêm đau lòng lên tiếng, có chết anh cũng không muốn cô biết và chứng kiến cảnh vừa rồi, là do anh đã không cẩn thận mà làm cô đau lòng.- Không muốn nghe, tất cả ra ngoài đi, tôi không muốn thất các người nữa._Hạ Tử Du dùng hai tay che tai mình lại lớn tiếng nói.- Được rồi anh ở bên ngoài có gì em cứ gọi._ Không muốn cô kích động anh đành lên tiếng, đôi mắt anh hiện lên sự mệt mỏi.
Cảnh Nghiêu nhìn cô một lúc cũng theo chân Đàm Dịch Khiêm ra ngoài.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn mình cô, nhớ lại cảnh mình chứng kiến tim cô co thắt lại. nước mắt càng không ngừng rơi.
Hôm sau vì công ty có cuộc họp quan trọng nên Đàm Dịch Khiêm phải đến công ty để chủ trỉ cuộc họp.
Anh cho người trông chừng cô cẩn thận, Cảnh Nghiêu cũng ở lại cùng cô nhưng anh không dám vào gặp cô, anh sợ ánh mắt oán trách của cô, sợ nước mắt cô rơ vì người đàn ông khác.
Sau một lúc thì anh cũng có cuộc gọi từ tổ chức nên cũng phải đi để giải quyết.
Tại tập đoàn Ánh Dương, văn phòng tổng giám đốc, Đàm Dịch Khiêm Đang cố gắng giải quyết đống hợp đổng bỏ trong ba ngày vừa qua, anh muốn nhanh chống đến với cô.
Đang chăm chú giải quyết thì có tiếng gõ cửa vang lên.- Vào đi !_ Giọng anh trầm ổn vang lên.- Giám đốc có cô Đan cần gặp người._ Thư kí Ngô kính cẩn nói.- Không gặp._ Anh lạnh lùng ra lệnh.- Nhưng có ấy nói có thể giúp người khuyên cô Hạ._ Thư kí Ngô sợ hãi lên tiếng, ngoài kia là bác sĩ Đan người tình của giám đốc cô không dám làm phật ý, mà người trước mặt lại là vị tổng tài cao cao tại thượng của cô, cô thầm nghĩ mình giống như đứng ở vượt sâu cầu mong cho hai người này cứu giúp.- Cho vào !_ Suy nghĩ một lúc anh lên tiếng.- Vâng !_ Giống như được ân xá thư kí Ngô thở phào nhẹ nhởm rón rén bước ra ngoài.
Năm phút sau thì Đan Nhất Yên bước vào, cô rụt rè bước lại gần anh.
Ánh mắt anh vẫn luôn lạnh luôn lạnh lùng như vậy, cô còn nhớ ánh mắt anh dịu dàng, ấm áp, đầy yêu thương khi nghe nhất đến cô bé tên Hạ Tử Du, cô chưa từng thấy qua cô bé ấy, nhưng cô ghanh tỵ với Hạ Tử Du có được sự thương yêu vô bờ bến của anh.- Dịch Khiêm ! em đến là muốn giúp anh giải thích với Tử Du._ Đan Nhất Yên xua tan đi mọi suy nghĩ lên tiếng dịu dàng nói.- Tử Du ! cô có tư cách gì mà gọi tên cô ấy_ Đàm Dịch Khiêm không vui khi nghe cô gọi tên của Hạ Tử Du, anh không thích anh gọi tên cô thân mật như vậy kể cả là phụ nữ. lời nói cay đắng mà lạnh lùng của anh khiến trái tim của Đan Nhất Yên thắt lại đau đớn.- Em xin lỗi ! Em chỉ là muốn anh anh một chút…_Cố nuốt nước mắt vào cô nhỏ giọng nói.- Không cần, Tử Du chịu đã kích lớn cô ấy không muốn gặp bất kì ai.
Cô về đi._ Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng lên tiếng nói sau đó liền cúi đầu tiếp tục làm việc,Đan Nhất Yên vì thái độ lạnh nhạt của anh nên cũng nhanh chống rời đi, cô thật chất không chịu đượuc sự lạnh nhạt đó của anh.
Được một lúc không lâu anh nhận được tin từ thuộc hạ nói Hạ Tử Du mất tích, anh liền cấp tốc đến nơi, anh nôn nóng lo sợ cho thuộc hạ âm thầm tìm kiếm cô, vì sự an toàn của cô nên anh không dám mạo hiểm.
Cô chính là điểm yếu của anh nên anh sẽ không để chuyện không hay đến với cô.
Tìm kiếm suốt một tuần nhưng cô giống như bốc hơi không có một chút tung tích của cô, Đàm Dịch Khiêm như ngồi trên đống lửa lo lắng cho cô.
Mà Cảnh Nghiêu cũng không an lòng, anh ngày đêm đều luôn đi tìm cô.
Lại nói ở một thôn bình dân, có một nhà ăn nhỏ khách tầm trưa đến ăn rất đông, có một bóng dáng nho nhỏ đang bận rộn vụng về để dọn dẹp bàn ăn, mái tóc dài cột bừa có vài sợt rơi ra ngay má cô, mồ hôi tua ra như tắm, khuôn mặt nhỏ nhắc có một tia u buồn, đó không ai khác chính là Hạ Tử Du, lúc ở bệnh viện vì thuộc hạ của anh và cô hộ sĩ không để ý cô liền trốn vào xe đẩy thuốc của bệnh viện mà trốn ra khỏi đó.
Cô lang thang ba ngày ba đêm không có ăn cũng không có uống trong người lại còn đang sốt nên đã ngã ụy trước cửa nhà ăn này.
Chủ của tiệm cơm này là hai vợ chồng trung niên sống với nhau nhiều năm nhưng không có con.
Thấy cô tội nghiệp nên cứu giúp cô.
Sau khi tỉnh lại cô mới biết mình ở cách xa thành phố, vì muốn báo đáp ơn cứu mạng với hai vợ chồng cô xin ở lại làm công.
Thấy cô khong nơi nứ tựa lại xinh đẹp đáng ở lại. yêu, hai người liền cho cô ở lại..
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
52 chương
14 chương
80 chương
187 chương
124 chương
116 chương
14 chương