Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta

Chương 68 : Có thích anh hay không?

“Cô ấy yêu anh như vậy, anh lại lợi dụng tình cảm của cô ấy dành cho anh, anh không biết là như vậy đối với cô ấy rất tàn nhẫn không?” San San phẫn nộ đích chất vấn làm cho Luật Hạo Thiên sắc mặt hơi hơi trầm xuống dưới. “Anh tàn nhẫn?” Anh buông hai cánh tay đang ôm cô:”Anh chỉ nói rõ cho cô ta biết anh thích em, cái này kêu là tàn nhẫn? Nói cho em, tất cả chuyện này đều là cô ta tự nguyện, không ai bức cô ta!” “Nhưng anh biết cô ấy nói gì không? Cô ấy nói mình nghĩ muốn theo tôi. . . . . hai nữ nhân chung một chồng!” Chợt lóe cắn răng:”Anh có biết là đối với một nữ nhân, nhất là một thiên kim Đại tiểu thư được cưng chiều như vậy mà nói thế là có nghĩa gì không? Cô ấy từ bỏ hết thảy sự tự tôn cùng kiêu ngạo, chỉ vì đổi lấy một nụ cười của anh, anh như thế nào lại có thể vô tình như vậy?” “Em nói không sai, anh chính là vô tình, bởi vì anh cho rằng thứ kia với anh mà nói , anh cũng không cần!” Anh phẫn nộ mà xoay người,”Loại tình cảm rẻ tiền gì đó, anh không cần.” San San sửng sốt sau một lúc lâu, buồn bả nói:”Tôi đây ? Anh đối với tôi, cũng là không có cảm tình sao ? “ Anh trầm mặc , không thể không thừa nhận, giá như mười năm trước, anh thủy chung không quên ghi tội cô, nhưng anh cự tuyệt không nghĩ tới sẽ đi tìm cô, bởi vì anh sợ hãi, anh không biết chính mình sợ hãi đến tột cùng là vì cái gì, có lẽ là sợ cô nhìn thấy anh đã biến thành một người khác? Nhưng không nghĩ tới hết thảy đều giống như an bài, bọn họ cư nhiên mười năm sau gặp lại, hơn nữa lại gặp chuyện đáng xâu hổ như vậy. Lúc ấy anh bị người ta hạ dược, phải tìm một nữ nhân để giải dược. Anh đương nhiên muốn tìm một nữ nhân sạch sẻ, cũng không nghĩ anh sẽ đi phá trinh tiết của nữ nhân, cư nhiên sau lúc anh phát tiết dục vọng trong người cô, kêu ra cái ” tên” đã không có tác dụng trong mười năm qua. Đằng Hải. Anh giật nhìn thấy người con gái dưới thân, cô đã trưởng thành, bỏ đi dáng vẻ ngây ngô cùng non nớt mười năm trước, giờ cô đã trở thành một nữ nhân xinh đẹp . Vuốt ve hai má của cô, bao nhiêu năm rồi anh một mực gạt bỏ tất cả trí nhớ, dường như một lần nữa những ký ức kia trở lại. Bao nhiêu năm rồi anh vẫn tin tưởng gì đó, cư nhiên tại một khắc có một tia dao động. Nhưng mà, kia cũng chỉ là dao động mà thôi. Vì không cho cô lại tiếp tục dao làm động tâm anh , anh lựa chọn sẽ hủy diệt cô, làm cho cô trở thành món đồ chơi của anh. Chỉ cần như vậy, anh sẽ lại không vì cô mà nóng ruột nóng gan . Nhưng cô cũng không phải là dồ chơi của anh, anh cũng không biết chính mình đang muốn cái gì . “Anh đối với em thật có cảm tình, chính là Đằng Hải đối với San San có cảm tình.” Anh cũng là như vậy tự nói với chính mình. “Vậy anh chính là Đằng Hải! ” Cô vội vàng cùng anh mà tranh cãi . “Anh không phải.” “Đúng là anh!” Cô giận dỗi bèn ôm lấy thắt lưng anh, nước mắt rơi xuống nói:”Anh chính là Đằng Hải, anh là Đằng Hải của em, anh đã đáp ứng bảo vệ em cả đời , anh như thế nào sao có thể nói không tính toán gì hết?” Anh than thể cứng ngắc, mặc cho cô ôm, thật lâu sau, anh cảm thấy chính mình trong mắt lại có chút ẩm ướt, môi mấp máy nói:”Trở về không được, anh rốt cuộc trở về không được.” “Có thể, anh thật có thể !” Cô ôm chặt lấy anh không buông. “Nha đầu ngốc!” Anh đột nhiên quay người lại, nâng đôi má mang theo hai dòng lệ :”Anh còn có thể bảo vệ em nha!” “Anh dùng thân phận Luật Hạo Thiên này bảo hộ em, không được sao?”Anh không ý thức được, những lời đang nói này chính thời điểm, anh đã ngầm thưa nhận tình cảm của cô. Cô sửng sốt một chút, cô giãy duạ thoát khỏi tay anh. Cái tên Luật Hạo Thiên này, sẽ làm cô liên tưởng đến rất nhiều tà ác gì đó, cô thật sự không thể nhận! Anh khẽ nhíu mày, nâng cằm cô lên:”Nói cho anh biết, em có thích anh hay không?” Cô nhìn anh, mặt tuấn mỹ không biểu cảm, vậy mà lãnh khốc, vậy mà mị hoặc, mà dần dần trong tưởng tượng của cô hình ảnh thiếu niên kia trùng hợp chung một chỗ. . . . . Vì thế, cô mờ mịt gật đầu. Kỳ thật cô cũng không rõ rốt cuộc là thích thiếu niên mười ba tuổi, hay là thích nam nhân này thành thục lại tối tăm. Anh nhẹ nhàng ôm cô lên giường, cô đỏ mặt, duổi tay đẩy anh. “Anh nói rồi đêm nay anh không chạm vào em, yên tâm.” Anh mỉm cười, ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, ôn nhu nói:”Mau ngủ đi, anh xem em ngủ.” Cô thật sự buồn ngủ. Đây là lần đầu tiên cô ở bên người Luật Hạo Thiên, như thế lại cảm thấy thật an toàn, cô nghĩ “ Cho dù anh không thay đổi, không là Đằng Hải, có lẻ cô cũng có thể chấp nhận anh? Nhưng là, rõ ràng lại vừa lo lắng, cô lại nên làm cái gì bây giờ? . . . . . . Luật Hạo Thiên nhìn thấy cô nặng nề ngủ, hô hấp đều đều, sắc mặt hồng thuận. Trên mặt anh hiện ra dáng cười thoải mái, sau đó, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ đã là 12h khuya . Anh thu lại dáng cười tươi, đứng lên mở tủ quần áo. . . . . . ———————————————- Trên bãi biển của khách sạn , một người trung niên mang mắt kính dáng thoáng động đi tới. Đi vào phòng chính mình, anh đánh vỡ cái chai rượu, lấy ra cái chìa khóa mở cửa vào. Cửa mở, anh sờ soạng bật đèn, bỗng nhiên một vật cứng để ở huyệt Thái Dương của mình ! Anh lắp bắp kinh hãi, rất nhanh ý thức được đó là “cái gì”, dưới tay ý thức mà thò tay vào trong lòng ngực muốn lấykhẩu súng, chỉ nghe phía sau một thanh âm lãnh khốc đích nói:”Smith tiên sinh, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nhúc nhích, nếu không súng của tôi sẽ làm cho cậu thấy pháo hoa!” “Anh là ai?” ” cái này cậu không nên biết.” Thanh âm lãnh khốc tiếp tục nói:”Tôi chỉ nghĩ muốn với cậu một cuộc mua bán.” “Mua bán?” “Tôi mốn thứ trong tay cậu, công ty công ty cổ phần Lâm thị chi nhánh tại Pháp.” “Nói giỡn!” “Ha ha. . . . . .” Thanh âm kia cười lạnh, dần dần chuyển tới trước mặt anh . Đó là khuôn mặt mang mặt nạ con bướm.