Nhìn từ bên ngoài trông hốc cây có vẻ thấp bé, nhưng khi chui vào, mấy đứa nhỏ mới phát hiện bên trong lại trống trải như là một thế giới khác. Trên đỉnh đầu treo không lủng lẳng một viên cầu sáng ngời màu xanh lá mạ, từng tía sáng bao trùm mặt khiến cho cho không gian xung quanh mờ mờ ảo ảo tựa như đồng thoại. Ba mặt trên tường treo rất nhiều tranh vẽ, có sơn có thủy, có cây cối, có động vật, muôn màu muôn vẻ. Chúng tựa như có vận luật nào đó, khiến người nhìn không thể rời mắt được. "Oa! Chỗ này thật là đẹp quá!" Chu Lệ Na ôm má, cặp mắt sáng rực lên mà xuýt xoa khen ngợi. "Các ngươi có thấy không, đom đóm trong tranh hình như biết phát sáng này! Đẹp quá!" Âu Dương Nhược Lan giơ ngón trỏ miết lên bức tranh gần nhất, sâu trong ánh mắt đều là si mê. Ngay cả Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng cũng đều ngây ngẩn và vui thích trước cảnh tượng tuyệt đẹp khó cưỡng này. Bọn họ còn nhỏ, đối với cảnh tượng đẹp đẽ và lạ lẫm, đều có bản năng tìm tòi đến cùng. Nghĩ mình đã trốn vào nơi an toàn, mấy đứa nhỏ lần lượt ngắm nghía, sờ hết bức tranh này đến bức tranh kia, yêu thích không thể buông tay. Thậm chí Mạc Du Hồng còn lấy ra lưu ảnh thạch để ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này. Trong khi đó, Mạc Vân Long lại nhớ thương viên cầu phát sáng phía trên đỉnh đầu mình, dùng thử mọi cách để bắt lấy nó, nhưng tất cả đều vô dụng. Viên cầu kia phảng phất như là vật vô hình, chỉ có thể nhìn mà không thể đụng tới. Dưới đất mềm xốp tựa như thảm nhung. Thật khó để tưởng tượng trong một hốc cây bình thường lại có cảnh tượng nghịch lý như thế này. Sau một hồi quan sát, ngắm nghía chán chê, Thạch Miểu và Chu Lệ Na trực tiếp ngồi xuống đất nghỉ ngơi thở dốc, Mạc Vân Long vẫn còn cùng viên cầu đấu tranh, còn Mạc Du Hồng thì cầm lưu ảnh thạch chụp ở bốn phía, nghĩ thầm trong bụng cảnh tượng đẹp như thế này, nàng phải lưu lại cho mẫu thân và các thúc thúc chiêm ngưỡng. Trong khi đó, Âu Dương Nhược Lan lại liên tục miết những đường vẽ hư vô mờ mịt trên các bức tranh, biểu tình si mê mà lại hoảng hốt. Bởi vì quay lưng lại với mọi người, cho nên không ai phát hiện sự khác thường của Âu Dương Nhược Lan, càng không ai kịp thời phát hiện, viên cầu phía trên thỉnh thoảng lập lòe, có những tia sáng trải qua những đường nét trong khung tranh, sau đó chảy xuôi về phía đầu ngón tay bởi vì chạy trốn mà bị cỏ dại cắt qua, tạo thành một vết thương nằm ngang của Âu Dương Nhược Lan. Thạch Miểu đang ngồi nghỉ ngơi, bất chợt khụt khịt cánh mũi, nghi hoặc hỏi: "Di? Các ngươi có ngửi được mùi vị gì hay không?" Chu Lệ Na ngó trái ngó phải, ngây ngô lắc đầu nói: "Không ngửi được nha!" Mạc Vân Long dừng lại động tác quăng dây thừng bắt lấy viên cầu, nhíu mày suy tư, chưa kịp nghĩ ra nguyên cớ gì, đã nghe thấy tiếng la đầy ngưng trọng của Mạc Du Hồng: "Không tốt! Mọi người mau bịt kín khứu giác!" Đáng tiếc, khi Mạc Du Hồng kịp phát hiện thì đã quá chậm, nàng trơ mắt nhìn Thạch Miểu, Chu Lệ Na đồng thời hôn mê ngã xuống đất. Mà Mạc Vân Long cũng chỉ kịp nói một câu: "Tiểu Hồng, nhớ để lại ký hiệu, đừng hành xử khác người!" Rồi đồng thời ngã xuống đất. Bởi vì Mạc Vân Long biết dị năng của muội muội là gì, biết nàng sẽ không hôn mê giống bọn họ, cho nên dặn dò một câu. Mạc Du Hồng cắn môi nhìn ba người, sau đó nhìn về phía Âu Dương Nhược Lan, thấy người không ngã xuống, tiểu Hồng vui mừng quá đỗi, nhưng vẫn thì thầm không dám phát ra lớn tiếng: "Tiểu Lan Lan!" "Tiểu Lan Lan, ngươi tỉnh táo không?" "Tiểu Lan Lan!". ngôn tình hay Gọi vài tiếng nhưng không thấy đáp lại, Mạc Du Hồng nhíu mày, mon men lại gần, lúc này mới phát hiện Âu Dương Nhược Lan tuy không trúng thuốc mê, nhưng tình huống so trúng thuốc mê càng thêm không xong. Hai tay Âu Dương Nhược Lan lấy tư thế quái dị dính lên bức tranh, kéo thế nào cũng kéo không ra, mà người thì đã mất đi ý thức, hai mắt nhắm nghiền, cả người đỏ bừng lên một cách bất thường. Không cảm nhận được độc khí từ trên người Âu Dương Nhược Lan, nhưng tình huống này lại quá xa lạ, Mạc Du Hồng nhất thời không biết làm sao mới phải. Nghe tiếng sột soạt bên ngoài càng ngày càng gần, Mạc Du Hồng cũng không khỏi vội lên, nhìn Âu Dương Nhược Lan và bức tranh gần nhất, rồi lại nhìn ba đồng bọn ngã sóng soài trên mặt đất, ý tưởng chợt lóe qua, tâm sinh một kế. Mạc Du Hồng lấy ra một sợi dây xích thu nhỏ, thúc giục huyền lực cho nó dài ra, sau đó cột một đầu vào cổ tay của Âu Dương Nhược Lan, kế tiếp quấn vào eo mình. Mắt thấy ba đồng bọn đều cách không xa, Mạc Du Hồng lại thúc giục dây xích dài ra, quấn lên eo, cổ tay hoặc cổ chân của ba người Thạch Miểu, Chu Lệ Na và Mạc Vân Long. Đây là Đồng Tâm Liên mà mẫu thân luyện ra sau đó đưa cho nàng, dặn dò nếu một mai huynh muội bọn họ gặp nguy cơ thì sử dụng tới, chỉ cần huyết mạch tương liên, hơn nữa có tinh thần lực của mẫu thân làm đánh dấu, thì ai cũng không thể tách rời huynh muội bọn họ ra, cho dù là Thần huyền đi chăng nữa. Hơn nữa, mắt xích trung tâm của Đồng Tâm Liên còn có Đồng Tâm Khóa, đem vật tùy thân dung nhập ở bên trong thì người khác không thể nào lấy đi được. Nếu mạnh mẽ phá hủy thì sẽ bị bắn ngược một cách thảm thiết. Mạc Du Hồng đem toàn bộ nhẫn trữ vật trên người mình và trên người ca ca cất vào Đồng Tâm Khóa, chỉ chừa lại một miếng khoen sắt vô dụng nắm trong tay. Làm xong hết thảy, Mạc Du Hồng nhắm mắt dựa lên người Âu Dương Nhược Lan, hoàn mỹ làm ra trạng thái hôn mê bất tỉnh. Xung quanh nhất thời yên tĩnh đến châm rơi đều có thể nghe. Bỗng dưng sau đó truyền đến một tiếng răng rắc, cửa hốc cây bị oanh tạc ra một tảng lớn, sau đó là tiếng bước chân dồn dập của năm sáu người đến gần. Đám người cất tiếng nói, Mạc Du Hồng nhanh chóng nhận ra chính là đám người áo đen lúc nãy truy đuổi mình. "Đám nhãi ranh này thật có thể trốn! Suýt chút nữa thì chúng ta đã bị che mắt. Hừ!" Người áo đen số một nghiến răng nghiến lợi nói. "Còn may là bản tính của nhân tộc chính phái nhiều năm không thay đổi, ích kỷ ác độc, thật không nghĩ tới, còn tuổi nhỏ thế nhưng có thể làm ra hành động bán đứng đồng bạn của mình. Thật là trò cười lớn nhất năm nay." Người áo đen số hai cười lạnh, hả hê mà nói. "Đứa nhỏ kia đã thấy được bộ dáng của chúng ta, thả nàng trở về, không sợ nàng sẽ dẫn người tới truy chúng ta sao?" Người áo đen số ba nghi hoặc hỏi. Lúc này, người áo đen số một gắt gỏng đáp: "Ngươi không có đầu óc sao? Trên người đứa nhỏ kia mặc xiêm y phú quý, hơn nữa có tín vật đích nữ của Âu Dương gia tộc. Bắt nàng trở về, thọc tổ ong vò vẽ, cản trở kế hoạch của điện chủ sao?" "Cũng đúng ha! Bất quá tác phong của đứa nhỏ kia, không làm đệ tử của Ma Điện thì thật là phí phạm của trời!" Người áo đen số ba chậc lưỡi tiếc nuối. Đám người cứ ngỡ bọn nhỏ đều hôn mê, cho nên thoải mái đàm luận, mà không hề hay biết gốc gác của mình đều xốc hết cho người ta biết. Mạc Du Hồng căng thẳng thân mình nhắm nghiền mắt, một cử động nhỏ cũng không dám, nghe lén người áo đen nói chuyện. Thì ra không phải các nàng trốn không kĩ, mà là do có người ở giữa quấy rối. Đích nữ, Âu Dương gia tộc! Âu Dương Nhứ Nhi!!! Mạc Du Hồng mê hoặc, không hiểu. Nàng, ca ca cùng Âu Dương Nhứ Nhi không có giao thoa hay bất kì hiềm khích nào, tại sao Âu Dương Nhứ Nhi phải đem tung tích của các nàng giao cho người xấu biết? Cho dù tiểu Lan Lan cùng Âu Dương Nhứ Nhi có chút cọ xát nhỏ, nhưng hai người là tỷ muội ruột thịt, không nên tương thân tương ái lẫn nhau sao? Mạc Du Hồng khó hiểu, nghi hoặc, nhưng càng nhiều là tức giận, phẫn nộ. Rất muốn tìm Âu Dương Nhứ Nhi lý luận một trận, nhưng hiện tại ca ca và mọi người đều hôn mê bất tỉnh, chỉ có một mình nàng còn tỉnh táo, nàng phải giữ bình tĩnh, thu thập đủ thông tin để truyền cho mẫu thân đến cứu viện. Bởi vậy, tiểu Hồng rất thông minh mà an tĩnh lại, tiếp tục nghe đám người áo đen nói chuyện: "Các ngươi bớt tranh cãi, điện chủ còn thiếu hai mươi hài tử nữa mới có thể thực thi kế hoạch. Hiện tại chính là cơ hội tốt, chúng ta đem đám nhãi ranh này mang đi, còn phải đi mấy chỗ nữa!" Người áo đen số bốn khắc nghiệt mà nói. Áo đen đầu lĩnh nghe vậy thì gật đầu, giọng nói ồm ồm nói: "Trong tay mấy hài tử này có vũ khí sát thương cực cao, khiến chúng ta đều chật vật như vậy. Cởi bỏ nhẫn trữ vật trên người bọn họ mang về cho Đại trưởng lão nghiên cứu, chúng ta nhất định sẽ có khen thưởng." Mấy người áo đen nghe vậy, ánh mắt tức khắc lộ ra một mạt tham lam. Bọn họ tuy có kinh ngạc vì cảnh vật chung quanh, nhưng không có quá để ý. Một đám người tiến lại gần năm đứa nhỏ, thay phiên rà soát trên người bọn họ. Một lát sau, mấy người áo đen hướng Thạch Miểu và Âu Dương Nhược Lan nhổ nước miếng: "Mẹ kiếp! Đây là hai con quỷ nghèo, ngay cả nhẫn trữ vật mà cũng không có." Một người khác chỉ vào Chu Lệ Na, lắc lắc cái túi thơm trong tay, bĩu môi nói: "Đây cũng có khác gì đâu, nhẫn trữ vật có, nhưng bên trong đều là cái gì? Cỏ dại, rau củ, ngân phiếu,...!mẹ nó thật là rác rưởi cùng tục tằng muốn chết!" Sau đó, hai người đồng thời nhìn về phía mấy đồng bạn, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi thì sao?" Mấy người áo đen nhìn nhau, chỉ vào Mạc Vân Long bà Mạc Du Hồng, khó hiểu nói: "Toàn bộ đều lục soát, nhưng cả cái mao cũng không có!" "Sao có thể? Nam hài này rõ ràng móc vũ khí từ nhẫn trữ vật ra để tập kích chúng ta." "Thật là gặp quỷ!" Chỉ có áo đen đầu lĩnh nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng mân mê ở giữa Đồng Tâm Khóa, lạnh lùng nói: "Đáp án chỉ có một! Tất cả đồ vật đều cất giữ ở trong này. Thật kì quái! Loại tài chất này, ta thế nhưng chưa bao giờ gặp qua? Chứng tỏ thân phận của hai đứa nhỏ này cũng không tầm thường. Sao lại trong nằm trong mục tiêu, tình báo ra sai lầm?" "Đội trưởng, ngài có thể mở ra sao?" Người áo đen số hai tò mò hỏi. Bảo vật ở trước mắt, nhưng không thể chạm đến thật là làm người khó chịu. Người áo đen cầm đầu trầm ngâm một hồi, lắc đầu ngưng trọng nói: "Ta không xác định, nhưng ta có trực giác, nếu ngoan cố mở ra nó, thì hậu quả là chúng ta đều không thể thừa nhận nổi." "Vậy phải làm sao bây giờ?" Người áo đen số bốn hỏi. Áo đen đầu lĩnh nhéo hai đầu lông mày, nói: "Trước mang bọn họ về nhốt lại, có lẽ Đại trưởng lão sẽ nghĩ ra cách." Mấy người áo đen thống nhất ý kiến, sau đó chuẩn bị công tác bắt bọn nhỏ đi. Bất quá ở quá trình này xảy ra chút khó khăn, bởi vì Đồng Tâm Liên quấn quanh năm đứa nhỏ, dùng cách nào cũng không thể cắt đứt dây xích, cho nên năm người áo đen phải trạm lại cùng nhau, bế thốc năm đứa nhỏ cho khuôn mặt gác lên vai mình. Bởi vậy hành động gò bó và cực kỳ hạn chế. Ở nơi năm người áo đen không nhìn thấy, Mạc Du Hồng mở hí mắt, thấy khung cảnh xung quanh đã biến thành một màu xám xịt thì giật mình cực kỳ, dư quang ngó lên đỉnh đầu, viên cầu màu xanh lục cũng không biết đã chạy đi đâu. Mắt thấy đám người áo đen đã rời đi hốc cây, lúc người nọ nhảy xuống đất, Mạc Du Hồng nương tay áo buông lỏng che đậy, khắc một cái ký hiệu lên nền đất mềm xốp của hốc cây mà không tạo ra tiếng động khác thường. Mặt khác, nàng còn dùng lực lượng khế ước, âm thầm truyền tin cho tiểu Hắc. Lúc ra bên ngoài, người áo đen số ba ôm Âu Dương Nhược Lan bỗng chốc khó chịu mà lầm bầm lầu bầu: "Kì quái! Đứa nhỏ này bị sốt sao? Cả người nóng như cái lò hấp vậy?" Bất quá, hắn chỉ thầm than trong lòng, không có đưa tới sự chú ý của đồng bạn. Cho nên không ai phát hiện, Âu Dương Nhược Lan gục đầu xuống vai người nọ, nhưng cặp mắt đang ở biến hóa, đồng tử hiện lên màu xanh lục đầy yêu dị....