Giữa sự kinh hô và trầm trồ của bao người, cửa ra vào trận pháp rốt cuộc xé mở một lổ hổng. Và trên hành lang thông đạo dài dòng ấy, cùng lúc xuất hiện thân ảnh của một nữ hài và một nam hài. Hai đứa nhỏ thình lình chính là Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng. Hai đứa nhỏ có phương thức giải mê cung riêng biệt, từ hai hướng khác nhau đi tới, nhưng kết quả lại thật bất ngờ. Cả hai vậy mà cùng một thời gian xuất hiện ở cửa ra cuối. Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ! Cho đến lúc này, mọi người mới cảm nhận được sự khó lường từ bản vẽ chép tay của Mạc Du Hồng, tưởng chừng chỉ là những đường cong ngây ngô ngờ nghệch, nhưng trong ấy lại giấu diếm vô số huyền cơ, giúp nàng vượt qua vô số tuyển thủ, coi khinh cả thời gian và tốc độ, cùng Mạc Vân Long không nhường một bước. Sở hữu phụ huynh dưới đài đều đã không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung độ biến thái của đôi huynh muội song sinh này. Chỉ có thể dùng đôi mắt hâm mộ và ghen tị hận nhìn bọn nhỏ. Thậm chí có vô số ánh mắt nóng cháy lén lút nhìn chằm chằm đoàn người Mạc Túc, như thể muốn xuyên qua bên ngoài mà nhìn trộm cách dạy dỗ hài tử của bọn họ. Mà trên ghế chủ khảo, Lam Vân đại sư vuốt râu cười híp mắt, Lục Nhâm đại sư phe phẩy quạt xếp, trên gương mặt hiền lành hiển hiện rõ vẻ thích ý cùng vừa lòng. Chỉ có cảm xúc của Tử Huyền đại sư là khá phức tạp, vui cũng không phải mà buồn cũng không xong, cho nên cả cơ mặt trông rất gượng gạo. "Hai đứa nhỏ này xem như đồng hạng nhất! Thật là kỳ quan hiếm có của Tinh Huyền học viện chúng ta. Đáng tiếc Xích Cước, Thanh Tùng không ở, nếu không phải kích động đến nhảy dựng lên." Lục Nhâm nhìn thân ảnh hai đứa nhỏ đi xuống hậu đài chờ đợi vòng thi kế tiếp, thở dài cảm thán nói. Lam Vân đại sư bưng trà uống một ngụm, sau đó mới cười nói: "Hai người kia, một người si mê võ đạo, một người si mê cờ nghệ cơ quan, quanh năm không thấy bóng dáng. Nhưng ta đoán không bao lâu nữa, đợi bọn họ thông qua truyền ảnh thạch thấy được biểu hiện của mấy hài tử, sợ là hứng thú bế quan cũng không thèm quan tâm, gấp rút trở về thu đệ tử." Lục Nhâm nghe vậy thì nhanh chóng đáp lời: "Lão già Xích Cước đã thu sáu người quan môn đệ tử, bất kể là Dạ Tinh Tuệ, Điền Thu Diễm, hay Lư Trung Nghĩa đều đã có thể tự đảm đương một phía, cho nên ta nghĩ hắn sẽ không lại thu đệ tử nữa. Chỉ có Thanh Tùng, không có đệ tử quan môn, mà cả đệ tử ký danh cũng không ai nhập vào mắt hắn được. Hy vọng lần này, hắn có thể thu được đệ tử cho riêng mình." Tử Huyền đại sư từ lâu không nói lời nào, bỗng chốc lên tiếng hỏi: "Lục Nhâm! Ngươi không sợ Thanh Tùng cướp đi đệ tử mà ngươi vừa ý sao?" Lục Nhâm chỉ cười cười, tao nhã lại phóng khoáng mà lắc tay, nói với giọng điệu không sao cả: "Như nha đầu Cửu Diên đã nói trước đó, chỉ cần gia nhập vào Tinh Huyền học viện, thì năm người lão sư chúng ta có trách nhiệm dạy dỗ tài bồi. Còn về việc học sinh muốn chuyên tu môn nào hay bái người nào làm sư phụ, thì đó là ước nguyện và mong muốn của học sinh, lão sư chúng ta không thể bắt ép được. Huống chi, ta cùng Thanh Tùng không có xung đột. Ta nghiên cứu lịch sử, văn học, địa lý. Còn hắn lại si mê cơ quan thuật. Đôi lúc tri thức giữa chúng ta còn có sự giao thoa và bổ trợ cho nhau. Vậy nên ta cũng không sợ hắn cướp được đệ tử vừa ý." Giữa lúc ba vị lão sư nói chuyện với nhau, thì lục tục cũng có vài đứa nhỏ xuất hiện ở cửa ra trận pháp. Đương nhiên cũng vẫn là những gương mặt có biểu hiện ưu tú trong năm vòng thực hiện khảo nghiệm. Chẳng hạn như nam hài Đỗ Sơn, Tô Thụy, Lữ Trạch Thiên, về nữ hài thì có Chu Lệ Na, Kiều Lộ, Âu Dương Nhược Lan, Âu Dương Nhứ Nhi,...! Đồng hạng nhất thuộc về Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng. Chín vị trí còn lại đều là những cái tên quen thuộc phía trên chiếm cứ. Về phần Lục Tân Nghĩa, không biết là do khẩn trương sợ hãi hay lý do gì khác, mà biểu hiện lúc làm khảo nghiệm cực kỳ kém cỏi. Ở trong mê cung thì như ruồi nhặng không đầu đi lung tung, cho nên lúc đứa nhỏ này tìm được đường ra thì đã ở vị trí thứ sáu mươi ba, suýt chút nữa thì đội sổ hạng chót. Nửa giờ trôi qua, ngay khi người cuối cùng bước ra khỏi mê cung thì năm vòng thi hạng mục võ thuật cũng chính thức kết thúc. Nhìn những gương mặt phờ phạc của mấy đứa nhỏ, sở hữu phụ huynh ai nấy cũng đau lòng, nhưng không ai có thể giúp đỡ hay hỗ trợ. Bởi vì trong thời gian khảo nghiệm, học viện không cho phép bất kì thí sinh nào rời sân cùng người nhà tiếp xúc. Chỉ khi thi xong năm hạng mục thì mới được tự do. Mấy đứa nhỏ trở về ngồi ở vị trí cũ lúc thi viết văn ban đầu, Dạ Tinh Tuệ và những đệ tử nòng cốt khác đã đứng sẵn ở trên bục chờ đợi. Sau đó Dạ Tinh Tuệ mới mỉm cười nói: "Các đệ đệ, muội muội thi xong hai vòng chắc cũng mệt và đói rồi ha? Hiện tại chúng ta nghỉ ngơi, ăn chút gì đó, thả lỏng tinh thần rồi thi tiếp nha. Các ngươi có thể hoạt động tự do trong khuôn viên sân thi đấu, thời gian nghỉ ngơi là nửa giờ. Trên bàn mỗi người đã chuẩn bị sẵn thức ăn. Các đệ đệ muội muội cứ tự nhiên, không cần phải ngại ngùng gì hết nhé." Nói rồi, Dạ Tinh Tuệ ra hiệu cho những người khác, sau đó cùng thối lui ra ngoài. Mấy đứa nhỏ không nghĩ tới còn sẽ được nghỉ ngơi giữa giờ, ai nấy đều kích động. Có người quen thì tìm kiếm người quen, vừa ăn vừa nói chuyện, hỏi han nhau biểu hiện lúc nãy. Còn ai không có người quen thì lân la bắt chuyện cùng người ngồi trước, sau hoặc bàn bên cạnh để đỡ cô độc một mình. Mạc Du Hồng hào hứng kéo tay Âu Dương Nhược Lan đến hội hợp cùng Mạc Vân Long, ba người ngồi trên bàn dài, vừa ăn vừa trò chuyện. Mà dưới đài, Đế Thanh Hàn cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Cũng may là còn có thời gian nghỉ giữa giờ. Nếu không bọn nhỏ chắc chắn phải mệt chết. Tinh Huyền học viện còn xem như có nhân tính!" Nguyệt hộ pháp và Phong hộ pháp cũng gật đầu nhận đồng, vẻ mặt hơi thả lỏng ra. Mạc Túc lại lắc đầu, ánh mắt sắc bén nhìn vào sân thi đấu, nói: "Ta xem cũng chưa chắc! Các ngươi không có phát hiện, cách thức xếp thức ăn và các dụng cụ trên bàn, khoảng cách giữa các bàn đều rất có ý tứ hay sao?" Đế Thanh Hàn không hiểu ra sao, vẻ mặt ngờ nghệch hỏi: "Đại...!lão đại! Ngươi nói vậy là có ý gì nha!?" Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp cũng nhìn về phía Mạc Túc, vẻ mặt chờ giải đáp nghi vấn. Chưa đợi Mạc Túc nói gì, Đế Mặc Thần đã cười khẽ ra tiếng, nhắc nhở: "Các ngươi thử nghĩ lại xem, hạng mục thi đấu của Điệp Vân Quan bao gồm những phần nào?" Nguyệt hộ pháp thói quen quan sát và ghi nhớ, cho nên đáp lời ngay sau câu hỏi: "Thuộc hạ nhớ rõ trên bảng thông cáo ở cổng học viện. Hạng mục thi đấu của Điệp Vân Quan gồm năm phần, đó là: văn, võ, kỳ, lễ, binh. Bọn nhỏ đã thi xong văn và võ, kế tiếp hẳn là tới đánh cờ." Đế Mặc Thần gật đầu rồi lại lắc đầu, mỉm cười đáp: "A Nguyệt nhớ đúng rồi! Nhưng học viện lại không có câu nào quy định, các hạng mục phải tiến hành theo thứ tự từ trên xuống dưới. Nghĩa là, giữa các hạng mục có thể xen kẽ vào nhau!" "Khoan đã..." "Đợi một chút! Chẳng lẽ...!? Đế Thanh Hàn và hai vị hộ pháp nhìn nhau, sau đó khiếp sợ nhìn lên sân thi đấu, nơi mà bọn nhỏ đang thỏa thích trò chuyện, ăn uống say sưa. Đế Thanh Hàn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp hỏi: "Đại ca, đại...!lão đại, các ngươi đừng nói với ta, thời gian mà học viện cho bọn nhỏ nghỉ ngơi ăn uống, thực chất lại là thi đấu về hạng mục lễ nghi?" Đế Mặc Thần vỗ vai đệ đệ, bình tĩnh nói: "Chúc mừng! Đệ rốt cuộc hiểu ra vấn đề rồi đó!" Đế Thanh Hàn đưa tay vỗ vào trán mình, nhẹ giọng cảm thán: "Ngọa tào! Tinh Huyền học viện thật là càng ngày càng âm hiểm. Ai có thể nghĩ đến, thời gian ăn uống cũng có thể là một hồi thử thách cam go. Từ trước đến nay, lễ nghi được đánh giá qua các việc pha trà, cắm hoa, vẽ tranh, đàn tấu nhạc khúc, đàm đạo về thi thư. Thi đấu lễ nghi thông qua ăn uống nghỉ ngơi, ta vẫn là lần đầu tiên thấy. Ý tưởng hiểm hóc này, rốt cuộc là do ai nghĩ ra vậy? Mạc Túc lắc lắc đầu rồi bình tĩnh nói: "Kì thực người nghĩ ra hạng mục này rất có tài hoa, không những học thức uyên bác mà còn phải có cái nhìn sâu sắc về người và đời. Đánh đàn, vẽ tranh, cắm hoa, hay pha trà thực chất chỉ là biểu hiện bên ngoài mà bất kì ai cũng có thể học hỏi và ngụy trang. Nhưng những cử chỉ nhỏ nhặt trên bàn ăn lại có thể đánh giá toàn bộ nhân phẩm của một người. Ngươi thử nhìn xem, tuy rằng các hài tử có bằng tuổi hoặc xấp xỉ nhau, nhưng biểu hiện của mỗi đứa lại cực kỳ khác biệt. Có hài tử nhai kĩ nuốt chậm, ngó trước ngó sau, thường để lại đồ ngon cho những người xung quanh, lại cũng có hài tử chỉ biết chăm chăm gắp thứ mình yêu thích, mặc kệ xung quanh như thế nào. Có hài tử vừa ăn vừa nói cười, cũng có hài tử chỉ lặng thinh mà ăn và nghe người khác nói. Bởi vậy, người xưa có một câu nói Ăn coi nồi, ngồi coi hướng là như vậy." Đế Thanh Hàn nghe xong thì nhìn lên sân thi đấu, quả nhiên như những gì mà Mạc Túc nói, vì thế hắn không khỏi chậc lưỡi hít hà cảm thán: "Thật vậy! Ngay cả người trưởng thành như chúng ta đôi khi còn vô tình chú ý những điều này, thì nói chi đến bọn nhỏ. May mắn lão đại dạy dỗ nghiêm khắc, tiểu Long tiểu Hồng mới không phạm phải những sai lầm nhỏ nhặt đó." Đế Thanh Hàn không biết xấu hổ mà vuốt mông ngựa, kết quả là đổi lại ánh mắt khen ngợi từ Đế Mặc Thần và vẻ mặt hài lòng của Mạc Túc. Hắn mới nhẹ nhàng thở ra. _______________☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆____________ Gần nửa tháng nay Lộ lo dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị mua sắm tết, bận rộn không thấy ánh mặt trời luôn, nên để mọi người đợi hơi lâu, cho Lộ xin lỗi nha! Năm mới tết đến, Lộ xin chúc các fan ruột của Lộ có một năm vui vẻ bình an, dồi dào sức khỏe, ai còn đi học thì thi đâu thắng đó, đậu vào ngôi trường mình mong muốn, còn ai đã đi làm thì sự nghiệp thăng tiến, tiền vô như nước, mọi việc hanh thông, tài lộc đầy nhà. Lộ cũng có một bài thơ dành tặng cho mọi người nha: Chúc mừng năm Hổ Cuộc đời hết khổ Vàng bạc đầy rổ Thức ăn bồi bổ Vững chắc như gỗ Làm ăn không lỗ Công việc năng nổ Vé số chiều xổ Ngày mai có cỗ! Chúc mừng năm mới!????????????.