Phúc hắc mẫu thân long phượng nhi nữ
Chương 146 : Lam Tiểu Niệm Quyết Định
Sau khi luyện hóa xong dị hỏa, Mạc Túc rời đi Lâu Giang Các, đến một tòa biệt phủ mới vừa thuê vào nửa tháng trước.
Đẩy cửa vào, nàng mới phát hiện Lam Tiểu Niệm đang rải thức ăn xuống hồ cá.
"Tiểu Niệm!" Mạc Túc không khỏi đến gần, hô một tiếng.
"Túc Túc, ngươi đã đến rồi!" Lam Tiểu Niệm thấy Mạc Túc đến, kích động đến mức bỏ xuống hộp thức ăn, cười nheo mắt lại chào hỏi.
Mạc Túc quan sát nàng một hồi, so với nửa tháng trước, tinh thần của Lam Tiểu Niệm rõ ràng tốt hơn nhiều, người cũng có vẻ tự tại và hoạt bát ra.
"Xin lỗi, ta chỉ kịp đưa ngươi tạm tránh đến chỗ này, sau đó ta phải vào bí cảnh.
Ngươi không có trách ta đi!?" Mạc Túc ôn hòa hỏi, biểu tình xẹt qua một tia áy náy.
Lam Tiểu Niệm thân mật câu lấy cánh tay Mạc Túc, vui vẻ nói:
"Nếu không có Túc Túc ngươi cứu ta, ta đã sớm rơi vào tay tên ác bá Tần Kha kia và bị tra tấn người không ra người quỷ không ra quỷ.
Hơn nữa Túc Túc tìm chỗ này cho ta ở, khung cảnh thanh u, trước mặt có hoa viên, bên hông có hồ cá, sau lưng dựa núi non.
Mỗi khi buồn bực thì ta gieo hạt trồng hoa, cô đơn thì lại rải thức ăn cho cá, xem chúng nó bơi lội thành bầy đàn, tối đến lại trông qua cửa sổ nhìn về núi non ngắm trăng lên, cỡ nào thoải mái tự tại.
Ta biết Túc Túc có nhiều việc phải làm, cho nên không có thời gian bồi ta, ta thật sự không trách ngươi.
Ta có thể tự khiến chính mình vui vẻ."
Mạc Túc nghe xong, hơi ghé mắt nhìn cô nương có ánh mắt sáng ngời trước mặt.
Nhiều năm như vậy, ánh mắt của Lam Tiểu Niệm cũng chưa biến hóa, vẫn trong suốt thuần tịnh, nhìn thế gian bằng thái độ lạc quan.
Cứ việc lạc quan ở một nơi cường giả vi tôn như thế này có chút buồn cười, nhưng Mạc Túc lại rất là xem trọng.
Thử hỏi trên đời này, có mấy người được như Lam Tiểu Niệm? Nàng buồn, nàng tự tìm việc vui, mà không phải như một số người, đem những bi kịch phát sinh trên người mình đổ lỗi cho kẻ khác.
Mạc Túc cảm thấy, trái tim thuần túy thiện lương như Lam Tiểu Niệm, đáng giá được bảo hộ và giữ gìn.
Nghĩ vậy, Mạc Túc cũng khó được mà thả lỏng cảm xúc, nhoẻn miệng cười hỏi:
"Nếu có thể lựa chọn, vậy ngươi muốn ở lại nơi này hay trở về Lam gia? Hẳn là không mấy ngày nữa, địa vị của Lam gia sẽ có biến động, trọng tố huy hoàng trong lịch sử, nói là dưới một người trên vạn người cũng không quá.
Chỉ cần ngươi trở về, nhất định sẽ trở thành thế gia quý nữ, có hi vọng cùng hoàng tộc liên hôn."
Lam Tiểu Niệm lé mắt nhìn Mạc Túc, cười ngâm ngâm hỏi:
"Túc Túc hôm nay đến đây là vì việc này sao?"
Lam Tiểu Niệm cũng không hỏi Mạc Túc làm sao mà biết được địa vị Lam gia sẽ thay đổi.
Bởi vì nàng đối Thiên Nguyệt Vương Triều không có hảo cảm, dĩ vãng nữ đế là sẽ không cho Lam gia ngoi đầu, cho nên nếu Lam gia được phủng, chỉ sợ ngôi vị trên kia đã rơi vào tay kẻ khác.
Nàng không cho rằng Mạc Túc nói chuyện không đâu, bởi vì nàng đối với Mạc Túc, có một loại mê chi tự tin và sùng bái mù quáng.
Mạc Túc sâu thẳm nhìn Lam Tiểu Niệm, bằng phẳng nói:
"Đúng vậy! Ta đến để hỏi ý kiến của ngươi.
Nếu ngươi không muốn trở về Lam gia, ta sẽ sắp xếp mua lại tòa biệt phủ này, hơn nữa để lại một gian cửa hàng văn phòng tứ bảo, chỉ cần ngươi an ổn kinh doanh, cả đời ấm no là không có vấn đề gì.
Ngươi trước kia tiếp xúc quá không ít quý nhân, việc này hẳn sẽ không làm khó được ngươi."
Lam Tiểu Niệm bất giác buộc chặt cánh tay của Mạc Túc, ủy khuất nói:
"Túc Túc, ta không thể đi theo ngươi sao? Nhất định phải lựa chọn một trong hai phương án trên?"
Mạc Túc nhấp môi, biểu tình có chút quạnh quẽ, ánh mắt nghiêm túc nhìn tiểu cô nương, đáp:
"Tiểu Niệm, ngươi đi theo ta sẽ có nguy hiểm trùng trùng.
Ta biết, ngươi không thích tranh tranh đấu đấu, ngươi càng thích cuộc sống yên ổn đời thường, cùng người thương hiểu nhau tôn trọng, hạnh phúc quá cả đời.
Nếu ngươi sợ ở nơi này một mình cô đơn, cũng có thể trở về Lam gia.
Ta tưởng, Lam gia có lão gia tử và Lam Tử Hàn che chở, sẽ không ai khó xử ngươi."
Lam Tiểu Niệm ngửa đầu nhìn thái dương, cười khổ một tiếng, nói:
"Túc Túc, ta không ham thích vinh hoa phú quý, cho dù Lam gia xưa đâu bằng nay, ta cũng chẳng trông mong gia tộc có thể cho ta lợi ích gì.
Ta càng thích dựa vào chính mình.
Hiện tại có cơ hội thoát ly, ta đương nhiên sẽ không lại trở về.
Mà nơi này, có mọi thứ tốt nhất do ngươi chuẩn bị, có thể cho ta cuộc sống an nhàn.
Nhưng ta phát hiện, ta không muốn sống tầm thường vô vi cả đời.
Ta muốn thử giao tranh một lần, cho nên Túc Túc, ta không sợ nguy hiểm, không sợ gian nan.
Nói thật lòng, ta còn muốn phò tá bên người ngươi, như những năm về trước, chúng ta cùng nhau kề vai chiến đấu, ngăn cản hết thảy sóng dữ."
Biểu tình của Mạc Túc có chút một lời khó nói hết.
Những năm về trước, cùng nhau kề vai chiến đấu, Lam Tiểu Niệm đây là miêu tả về nguyên chủ sao?
Nếu không phải kí ức của nguyên chủ để lại cho nàng, mỗi một lần bị ức hiếp, đều là Lam Tiểu Niệm xông ra, như một con gà mái già che chở cho con, bảo hộ nguyên chủ vượt qua nguy nan, nàng thiếu chút nữa liền phải tin câu chuyện nhiệt huyết cảm động mà Lam Tiểu Niệm bày ra.
"Đi theo ta cũng được, nhưng ngươi không thể nhàn tản như trước kia, mà phải nỗ lực tu luyện tăng lên tu vi, hơn nữa cùng thủ hạ của ta trải qua huấn luyện tàn khốc, ngươi hiện tại thay đổi ý định cũng còn kịp.
Con người của ta, không cho phép phản bội, một khi phản bội, hậu quả là ngươi không thể thừa nhận nổi." Mạc Túc cười nói, ánh mắt bình thản lại như có thể nhìn thấu nhân tâm, bắn thẳng về phía Lam Tiểu Niệm.
Mặc dù Mạc Túc nhìn qua có vẻ hung hãn, nhưng Lam Tiểu Niệm cũng không sợ hãi, thè lưỡi nghịch ngợm nói:
"Túc Túc yên tâm, nếu ta đi theo ngươi, liền dựa ngươi định đoạt.
Ngươi bảo ta đi hướng Tây, ta tuyệt đối không dám rẽ hướng Đông.
Còn về phản bội? Đó là cái gì ta không biết? Ngươi trước kia đồ ăn như vậy, ta cũng không chê ngươi.
Hiện tại ngươi trở nên lợi hại, ta sùng bái còn không kịp đâu.
Ôm đùi ngươi, mới có thể phi thăng thành thần."
Mạc Túc: "..." Ngươi trước kia đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn...
Đây là nói nàng sao?
Không! Đồ ăn người kia là nguyên chủ, mà không phải nàng!!!
Cuối cùng, Mạc Túc cho Lam Tiểu Niệm một cái gõ đầu, kèm theo ánh mắt liếc xéo.
"Còn phi thăng thành thần đâu? Tiểu cô nương tu luyện thêm tám trăm năm nữa cũng chưa thể thực hiện được nga!"
Lam Tiểu Niệm: "Túc Túc, ngươi thay đổi! Ngươi không còn thành thật, đáng yêu, thiện lương như trước kia.
Ta chỉ là mộng tưởng, mộng tưởng được chưa.
Người không có mộng tưởng thì cùng cá mặn có khác gì nhau đâu!"
Mạc Túc: "Ngươi đã làm cá mặn gần hai mươi năm nha tiểu cô nương.
Còn đặc biệt là loại cá chìm sâu dưới lòng đáy biển không chịu ngoi đầu hưởng không khí trong lành."
Lam Tiểu Niệm: "..." Hôm nay vô pháp tiếp tục liêu.
Nàng bẹp miệng, ai oán nhìn Mạc Túc, biểu tình có chút uể oải.
Mạc Túc nhếch lên khóe môi, mạc danh cảm thấy tâm tình rất tốt.
Cùng lúc đó, Lâu Giang Các.
"Thuộc hạ Bạch Phong Hoa, nhiều năm trước tin tưởng nhầm người, hại chủ tử bị thương nặng.
Thỉnh cầu chủ tử trừng phạt!" Trong thư phòng, Bạch Phong Hoa quỳ một gối xuống đất, cúi đầu rũ mắt, chắp tay kính cẩn thi lễ.
Đế Mặc Thần ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai tay giao nhau đặt trước đùi, dưới lớp mặt nạ bạc, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn Bạch Phong Hoa một hồi, mới nói:
"A Hoa, ngươi đứng lên trước đi!"
Bạch Phong Hoa cắn môi, đắn đo hồi lâu cũng không dám có hành động.
Giang Nguyệt xem thường trợn trắng mắt, thật sự nhìn không được, bèn từ bên cạnh bước đến kéo Bạch Phong Hoa đứng lên, nhỏ giọng nói:
"Chủ tử kêu ngươi lên thì ngươi lên! Ta phát hiện mấy năm không thấy, ngươi càng ngày càng bà bà mụ mụ nga.
Lực chấp hành so với khi xưa kém quá nhiều."
Bạch Phong Hoa nghe thế, sắc mặt hơi thay đổi, len lén nhìn Đế Mặc Thần, hoảng loạn giải thích:
"Chủ tử! Thuộc hạ không phải...!thuộc hạ chỉ là..."
Có lẽ là do sốt ruột, cho nên nói hồi lâu cũng chưa nói ra duyên cớ.
Mắt thấy Bạch Phong Hoa sốt ruột đến đều phải khóc, Phong hộ pháp trừng mắt nhìn Giang Nguyệt, ý vị trong mắt hiện lên rõ ràng.
"Ngươi xem ngươi đem A Hoa cấp hù chết!
Giang Nguyệt lại xem như không thấy, trông dáng vẻ rối rít hoảng loạn của Bạch Phong Hoa, nàng banh một khuôn mặt, nhưng trong lòng kỳ thật đã cười thành một đóa hoa.
Ai u! Phản ứng của Bạch Phong Hoa quá thú vị rồi!
Mà Đế Mặc Thần lại bất đắc dĩ nhìn thủ hạ của mình, không có tức giận mà bình thản nói:
"A Hoa! Chuyện của bảy năm về trước, ta không trách ngươi.
Ngươi vốn vô tâm, chỉ trách kẻ có tâm lợi dụng sơ hở.
Điều làm ta thất vọng là A Hoa ngươi thế nhưng sa ngã tự thân, bỏ bê cương vị mà ta giao phó.
Đáng lẽ phải xử phạt thật nặng, nhưng nể tình ngươi dùng cả tính mạng để bảo hộ bọn nhỏ, việc này coi như đi qua.
Hiện tại có một chuyện có thể cho ngươi lập công chuộc tội, ngươi nguyện ý đi làm sao?"
Bạch Phong Hoa bỗng chốc ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Đế Mặc Thần, sau đó là mừng rỡ như điên:
"Tạ ơn chủ tử không truy cứu, A Hoa nguyện ý lập công chuộc tội!"
Đế Mặc Thần lúc này mới nhìn sang Phong hộ pháp, người sau hiểu ý bèn lấy ra một phong mật thư, vẻ mặt ngưng trọng nói:
"Ta vừa mới điều tra được tin tức, từ ba tháng trở lại đây, tần suất hoạt động của Ma Điện trở nên thường xuyên lên.
Đặc biệt là nơi có bọn họ xuất hiện, thì vô số hài tử bị mất tích.
Việc này trọng đại phi thường, ta lo lắng bọn họ sẽ dùng hài tử để làm việc xấu."
Bạch Phong Hoa và Giang Nguyệt nghe vậy, ánh mắt bất chợt co rụt lại, đồng thời kinh hô:
"Bọn họ bắt nhiều hài tử như vậy, chẳng lẽ cha mẹ huynh đệ không ai báo quan phủ để truy tra sao?"
Phong hộ pháp lắc đầu nói:
"Ta biết đến tin tức, sở hữu hài tử bị bắt đi, nếu không phải khất cái không nơi nương tựa, thì chính là bị cha mẹ ghét bỏ hoặc không được sủng ái.
Hiển nhiên bọn họ điều tra kĩ càng mục tiêu rồi mới bắt, như vậy sẽ giảm bớt khả năng bại lộ và khiến cho dư luận căm phẫn."
Giang Nguyệt xoa xoa đầu lông mày, sắc mặt lạnh lùng hỏi:
"Hài tử là nam hay nữ đều bị bắt sao?"
Phong hộ pháp đáp: "Đều có!"
Bạch Phong Hoa siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Đám người vô nhân đạo đó bắt nhiều hài tử như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?"
Đúng lúc này, Đế Mặc Thần bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, chỉ là tiếng cười để lộ ra sát khí lạnh thấu xương:
"Không cần đoán mò, là bút tích của Mộ Dung Càn, hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa!"
Ba người thuộc hạ nháy mắt tập trung nhìn về phía Đế Mặc Thần, ánh mắt để lộ tò mò.
Đế Mặc Thần cũng không giấu diếm, thanh âm lương bạc lại tàn khốc nói:
"Mộ Dung Càn đã tạp ở Thần Huyền cảnh đỉnh nhiều năm, bảy năm về trước mới có thể bất cứ giá nào mà muốn luyện hóa ta, đáng tiếc ta sớm có chuẩn bị, nên phá hủy hơn phân nửa Phá Thần Đan của hắn.
Nếu ta đoán không sai, hắn tưởng ta đã chết, nên mất hết kiên nhẫn, dự định dùng đến phương án cuối cùng.
Mà phương án này lại thập phần tà ác, đó là dùng tinh huyết và thần hồn của một trăm đồng nam đồng nữ, kết hợp thất tinh trận mạnh mẽ trợ hắn đột phá Hoàng Tôn cảnh."
Ba người hộ pháp nghe vậy, cộng đồng hít một ngụm khí lạnh, thần sắc càng thêm căm phẫn.
"Đáng chết! Loại người heo chó không bằng coi sinh mệnh như cỏ rác này, nên bị bắt đến mười tám tầng địa ngục tra tấn, hoặc cho thiên lôi đánh xuống, hồn phi phách tán.
Nếu không chỉ biết tai họa trần gian." Giang Nguyệt tính tình bạo, nhìn không được hành vi tà ác này, cho nên tàn nhẫn mà nguyền rủa.
Đế Mặc Thần không để ý đến Giang Nguyệt phun tào, mà nhìn Bạch Phong Hoa, ngưng trọng nói:
"Bởi vậy, nhiệm vụ để ngươi lập công chuộc tội lần này, là phá hủy kế hoạch của Ma Điện, điều tra ra đồng lõa tham dự trong kế hoạch này.
Ta không tin bọn họ có thể tự do bắt người mà không có nội ứng nhúng tay trong đó.
Nếu có thể phát hiện nơi giam giữ hài tử là tốt nhất, nhưng ngươi cũng không cần lỗ mãng cứu người.
Cứ truyền tin tức trở về, ta sẽ cho người đi tiếp ứng.
A Hoa, ngươi có sợ hãi khi làm những điều nguy hiểm này không?"
Bạch Phong Hoa thẳng thắn sống lưng, ánh mắt kiên định, chắp tay nói:
"Thấy kẻ ác làm điều tội lỗi, nên diệt trừ là trách nhiệm của mỗi người.
Cho dù không có chủ tử giao phó, thuộc hạ cũng nhất định động thân mà ra.
Huống chi, nếu Mộ Dung Càn biết ngài còn sống, hơn nữa phát hiện hai vị tiểu chủ nhân, vậy hắn tuyệt đối sẽ đánh chủ ý lên ngài và bọn nhỏ.
Cho nên, chúng ta cần thiết tiên hạ thủ vi cường."
Đế Mặc Thần âm thầm cảm thán Bạch Phong Hoa thông minh cơ trí đã trở lại, không khỏi vỗ tay khen nàng:
"A Hoa, ngươi có thể nghĩ đến một bước này thật là tốt lắm! Chuyện cũ đã qua, nhưng không đại biểu ân oán sẽ diệt trừ, ta biết ngươi đối Mộ Dung Âm còn có nghi hoặc và chấp niệm.
Ta cho phép ngươi đi xử lý.
Nhưng hắn là một kẻ âm hiểm tiểu nhân, ngươi tuyệt đối phải cẩn thận, đừng dẫm vào vết xe đổ lần trước."
Bạch Phong Hoa có chút hổ thẹn, nhưng ánh mắt lại kiên định dị thường, nói:
"Chủ tử xin hãy yên tâm! Thuộc hạ sẽ không phạm sai hai lần trên cùng một lỗi lầm.
Hiện tại Mộ Dung Âm trong mắt thuộc hạ, cũng chỉ là một kẻ thù, thuộc hạ tuyệt đối không lại vì lòng riêng mà bị hắn lợi dụng một lần nữa."
Đế Mặc Thần chưa nói tin hay không tin sự quyết tâm của nàng, phất tay nói:
"Vậy được rồi! A Hoa ngươi đi đi!"
"Vâng! Thuộc hạ cáo lui!"
Đợi Bạch Phong Hoa đi rồi, Đế Mặc Thần mới nói với Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp:
"Hôm trước Mộ Linh Khê xuất hiện ở hoàng cung Thiên Nguyệt tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Ta không rõ nàng đóng vai trò gì trong kế hoạch này, cho nên các ngươi phái người nhìn chằm chằm nàng, hơn nữa tăng mạnh phòng hộ bên người hai đứa nhỏ, đừng để nàng có cơ hội vói tay vào."
Lần trước hai đứa nhỏ bị truy sát và bắt cóc, tuy rằng tra ra là do nữ đế Nguyệt Dao làm, nhưng Mộ Linh Khê bỗng nhiên trùng hợp xuất hiện lại làm hắn không thể buông lỏng cảnh giác.
Nữ nhân kia không phải đèn cạn dầu! Từ sự kiện bảy năm về trước là có thể nhìn ra.
Nếu không phải có Mạc Túc cơ duyên xảo hợp xuất hiện quấy rầy, thì e là hắn cũng trúng kế của nữ nhân kia.
Đến nỗi Mạc Túc bên này, hắn cũng không quá lo lắng, tu vi nàng là Kim Huyền cảnh, hơn nữa có không gian lực lượng, có dị hỏa bàng thân, lại có vũ khí tính sát thương cao.
Mộ Linh Khê muốn tính kế nàng, e là cũng sẽ thất bại mà về.
Nếu như nàng có chuyện, không phải còn có hắn ở đây sao? Anh hùng cứu mỹ nhân, xoát một đợt hảo cảm cũng không tồi.
Đế Mặc Thần mỹ tư tư mà nghĩ.
Hai vị hộ pháp vẻ mặt gặp quỷ nhìn Đế Mặc Thần, không rõ thần sắc của chủ tử như thế nào trở nên biến ảo khó lường.
Một giây trước là mây đen giăng đầy, mà một giây sau đã xuân về hoa nở.
Hai người hộ pháp vẻ mặt mộng bức đi chấp hành mệnh lệnh, trong lòng đang nghĩ.
Chủ tử thật là càng ngày càng khó hầu hạ!.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
82 chương
91 chương
84 chương
6 chương
278 chương