Phúc hắc mẫu thân long phượng nhi nữ

Chương 107 : không biết đặt tên gì

"Mạc Túc và Đế Mặc Thần đồng thời rút lui tinh thần lực trở về thân thể, sau đó mở mắt nhìn thoáng qua nhau. Phong hộ pháp, Mạc Cửu thấy chủ tử nhà mình bình an vô sự thì cùng lúc thở phào nhẹ nhõm một hơi. "Mạc cô nương... mẫu thân ta thế nào rồi!?" Đông Phương Hạo Hiên từ ghế dựa đứng lên, thần sắc căng thẳng hỏi. Mạc Túc đưa tay chỉnh sửa lại đệm chăn hơi rối loạn của Đông Phương Phượng, giọng điệu chắc nịch nói: "Yên tâm đi! Ta đã khống chế và ngăn cách cổ trùng sang một bên. Đoạn thời gian này nó sẽ không thể tiếp tục hút đi chất dinh dưỡng trong người Đông Phương tiểu thư. Có thể là tuần sau, mặc dù ta đang ở trong bí cảnh thám hiểm, nhưng sẽ có y sư mang theo tin báo đến nơi đây chẩn trị kĩ hơn cho nàng. Còn phải nhờ đến Đông Phương công tử báo cho người trên dưới biết rõ một tiếng. Kẻo đến lúc đó y sư bị đuổi ra ngoài thì rất phiền phức." Mạc Túc nhớ đến ngày đầu tiên nàng đến Đông Phương gia thì đã bị chặn lại, sợ Mạc Vân sẽ lại gặp tình huống tương tự, nên nàng nhịn không được dặn dò thêm một câu. Đông Phương Hạo Hiên bật cười trấn an nói:. Truyện Quan Trường "Mạc cô nương xin hãy cứ yên tâm, ông ngoại của ta tuyệt đối sẽ không cho phép người không có thực quyền lại lần nữa cậy già mà lên mặt." Mạc Túc gật đầu, đứng lên vẫy tay hai đứa nhỏ đến bên cạnh mình, nói: "Việc ở nơi này đã xong, vậy ta cáo từ trước, trở về chuẩn bị cho hành trình bí cảnh ngày mai. Sáng mai ở quảng trường thấy! Tiểu Long, Tiểu Hồng, chúng ta đi!" Đế Mặc Thần nhìn thoáng qua Đông Phương Hạo Hiên một cái, thực tự nhiên mà đi bên cạnh Mạc Túc, hơn nữa còn nháy mắt với tiểu nữ hài: "Tiểu Hồng, con còn muốn thúc thúc bế con không!?" Trong ánh mắt hình viên đạn của Mạc Túc, tiểu nữ hài khẽ xoay chuyển tròng mắt, khóe miệng cười tươi rói lộ ra hai viên răng cửa trắng tinh, chất giọng tràn đầy làm nũng: "Dạ muốn!" Đế Mặc Thần không đợi Mạc Túc liếc xéo chính mình cảnh cáo, đã tự giác nhanh nhẹn cúi người xuống, đưa tay bế gọn tiểu nữ hài ôm vào trong lồng ngực rộng lớn của mình. Mạc Du Hồng choàng tay ôm lấy cổ hắn và cười khúc khích. Thấy muội muội nhà mình không có một chút tiết tháo nào, Mạc Vân Long bĩu môi trợn mắt, khinh bỉ ra mặt. Đông Phương Hạo Hiên siết chặt nắm đấm dưới tay áo, nỗ lực nặn ra một nụ cười ôn hòa, xem như không nhìn thấy cảnh tượng này mà nói với Mạc Túc: "Mọi người trở về cẩn thận, sáng mai thấy!" Lẫn nhau chào hỏi xong, Đế Mặc Thần, Mạc Túc, Mạc Cửu, Phong hộ pháp và hai đứa nhỏ lại cùng Đế Thanh Hàn, Giang Nguyệt hội hợp, sau đó một hàng người khởi hành trở về Lâu Giang Các. Nhưng mà, Lâu Giang Các hôm nay lại náo nhiệt hơn so với mọi ngày, nhìn từ xa đã phát hiện một hàng người dài như đuôi rồng, luân phiên nối đuôi nhau, khuân vác vô số hòm rương báu vật. Nếu không phải sắc mặt ai cũng nhăn nhó buồn bã, người ta còn tưởng rằng là chủ nhân mang đến sính lễ vạn dặm hồng trang đến hỏi cưới người nào trong Lâu Giang Các nữa. Trong khi Mạc Túc và Mạc Cửu như suy tư gì nhìn một màn này, thì Giang Nguyệt lại bất giác mỉm cười xấu xa, châu đầu ghé tai cùng Phong hộ pháp nghị luận: "Thật không nghĩ tới, động tác của bọn họ vậy mà nhanh thật. Biết vậy trong bảng danh sách ta nên đề giá lên gấp hai. Quan lại của Thiên Nguyệt Vương Triều thật là giàu nứt đố đổ vách mà." Giang Nguyệt bĩu môi cảm thán, thần sắc xẹt qua một chút tiếc hận. Phong hộ pháp ôm ngực, nhún vai trầm thấp nói: "Bởi vì có uy danh của Lâu Giang Các, nên bọn họ cho dù không cam nguyện cũng chỉ có thể cắn răng bỏ ra. Nhưng nếu vượt qua thừa nhận của bọn họ, thì e là chúng ta sẽ bị cắn ngược lại. Hơn nữa, người khổ sở nhất vẫn là bá tánh thường dân." Đế Thanh Hàn xoa xoa cằm, chen miệng vào nói, lời lẽ tràn đầy bất bình: "Dân đen vốn đã nghèo đói, cơm không đủ no, áo không đủ mặc, thế nhưng triều đình lại trưng thu binh lính, đánh thuế liên miên, ép bức đến mức táng tận thiên lương. Chẳng lẽ trong lòng đám người đó không có một chút cắn rứt nào hay sao?" Giang Nguyệt vỗ vai Đế Thanh Hàn, nói với lời lẽ thấm thía: "Biết ngươi thay bá tánh bất bình. Nhưng Vân Du công tử à, suy nghĩ của kẻ trị vì thiên hạ, đa phần đều là sống chết mặc bây, bo bo giữ mình. Chỉ cần cuộc sống của bọn họ êm ấm đầy đủ, thì cần gì quan tâm đến ai khác rét lạnh hay cơ cực nữa đâu!" Đế Thanh Hàn nhăn mày khó chịu, bất bình: "Nếu ông vua này không tốt, thì có thể lật đổ, thay người khác không phải tốt hơn sao!?" Mạc Cửu vốn chỉ định yên lặng mà nghe ngóng, thế nhưng khi nghe được lời này, cũng nhịn không được ngứa miệng chen ngang: "Một chế độ đã ăn sâu bén rễ hàng trăm năm, sao có thể nói lật đổ là lật đổ được. Chiến tranh nổ ra, binh hoang mã loạn, thương vong tiêu điều, người khổ nhất vẫn là bá tánh mà thôi. Huống chi, có ai dám đứng ra bảo đảm, ông vua mới sẽ có chính sách tốt hơn ông vua cũ? Cái gọi là minh quân, kì thực chỉ được tính ở một phạm vi tương đối nào đó thôi. Không cần yêu dân như con, chỉ cần không bóc lột quá sức, thì đã được tính là minh quân rồi." Kì thực, so với Huyền Nguyệt đại lục mênh mang rộng lớn, tài nguyên cuồn cuộn, nhân tài đông đú"