Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 286 : muốn đuổi học cô

"Tô Vãn, cậu đừng lấp liếm nữa, bọn tớ đều nghe thấy cậu nói muốn được cậu ấy bao nuôi cậu với giá 200 nghìn một tháng, cậu ấy không chịu, cậu thế mà lại không chịu buông bỏ còn sai người đánh cậu ấy." Trình Dao không chút lưu tình cắm vào một dao, trên mặt vẻ châm chọc, trào phúng. Những lời này cô nghe vào thật sự chói tai, đồng thời trong lòng cũng nể phục trình độ đổi trắng thay đen của cô gái này. Cô ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn ba người bọn Trình Dao: "Việc này chỉ cô nói thì cũng không bằng không chứng thôi? Cô có video hoặc ảnh chụp không? Hay là tìm một nhân chứng nào đó?" "Lúc ấy ở đó đều là người của cô, nên sao có thể phản bội cô mà cung cấp bằng chứng cho chúng tôi?" Dư Hạo nóng giận quát. Tô Vãn chợt bật cười: "Vậy tất cả đều là do cậu bịa đặt hãm hại tôi à?" Không ai lên tiếng. Cô cười, nói tiếp: "Nếu cậu bảo tôi đánh cậu, ok, vậy cậu lấy bằng chứng ra đây để tôi xem nào, nếu không có thì đừng làm mất thời gian của tôi, tôi còn phải về học." Muốn so mặt dày thì cô cũng không thua bọn họ đâu, dù sao cô cũng không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm mình. Cô xoay người muốn rời đi thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại: "Em chờ một chút." Tô Vãn ngừng bước, xoay người lại: "Thưa thầy, thầy còn muốn gì nữa?" "Tôi còn vài lời muốn nói với hai em, các em tạm thời ở lại đây một chút." Giáo viên chủ nhiệm liếc nhìn cô và Dư Hạo sau lại chuyển ánh mắt về hướng Dương Tuyết Tuyết và Trình Dao: "Được rồi, chuyện này tôi đã biết rồi, hai em không liên quan nên về học lại đi." "Dạ." Hai người thu lại dáng vẻ muốn xem kịch, không tình không nguyện đáp một tiếng rồi bước ra ngoài cửa. Hai cô vừa rời đi, giáo viên chủ nhiệm liền nói với Tô Vãn: "Việc lần này ảnh hưởng rất xấu, đã quấy rầy cấp trên, nên trường quyết định là hy vọng em có thể tự thôi học, dù sao thì trường là nơi để học, nên không muốn mấy thứ xã hội đen tới gây sự, Tô Vãn, em đã vi phạm nội quy của trường." "Thưa thầy, em chưa làm sai gì cả." Tô Vãn đáp lại một câu hết sức bình tĩnh. "Không cần chối nữa." Chủ nhiệm bắt đầu khiển trách cô: "Em làm gì thì em biết rõ nhất, bạn cùng phòng của em cũng làm chứng, mấy em ấy sẽ không vì người ngoài mà đổ tội vào em." "Tôi không muốn nghe thêm lời giải thích nào nữa, em đi đi." Chủ nhiệm nói thêm một câu rồi không để ý tới cô nữa. Tô Vãn cũng không biện minh thêm cho mình, mấp máy môi nhìn Dư Hạo bên cạnh, gã trông hả hê lắm. Ánh mắt đó như đang cười trên sự ngốc nghếch và không tự lượng sức của cô. Thực ra cô rất rõ, chủ nhiệm chưa chắc đã tin Dư Hạo và bọn Trình Dao nhưng Dư Hạo là cháu trai của Hiệu trưởng, cậu của Trình Dao còn là Bộ trưởng, ông ta tất nhiên không muốn đắc tội. Vì điều này mà Tô Vãn không thể được đối xử bình đẳng được. Mặc kệ ai đúng ai sai, chỉ cần đắc tội với bọn họ thì đều quy cho Tô Vãn sai, nên cô phải rời khỏi trường. Cô dùng sức siết chặt ngón tay lại, cảm thấy vô cùng khó chịu trước sự đối xử không công bằng này. Nhưng sau cùng thì cô cũng không phải một đứa con nít, sẽ không ngây ngô khờ dại tranh ai đúng ai sai gì nữa, vì thế giới của người lớn thật sự rất tàn khốc. Cô lại nhìn Dư Hạo một bên rung chân, đột nhiên hỏi: "Nếu bây giờ tôi xin lỗi cậu, cậu có thể bỏ qua cho tôi một con đường sống không?"