Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 223 : tìm cho cô một ngôi trường.

Tô Vãn một lần nữa im lặng. Cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi khá lâu, sau đó mới lên tiếng: "Hay là về chính trị pháp luật đi." "Vì sao muốn học nó?" "Không có tại sao hết, chính là muốn học thôi." Diệp Dục Sâm ngừng thao tác tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. Tô Vãn bị hắn nhìn tới mất tự nhiên, nghiêng đầu né tránh tầm mắt của hắn: "Tôi chỉ nghĩ, nếu nghiệp diễn không thể đi tới cuối cùng, có lẽ làm luật cũng là lựa chọn không tồi chút nào cả." "Sao em không chọn học diễn xuất, không phải là em rất thích nó sao?" "Ưa thích là ưa thích, nhưng thanh danh của tôi hỏng rồi, không thấy sao? Còn đạo diễn nào muốn mời cái thứ bị scandal quấn thân đi đóng phim à?" Tô Vãn cười xấu hổ, rũ tay xuống thở dài. Hắn vẫn nhìn cô, trong ánh mắt sâu xa có chút phức tạp khiến người khác nhìn không thấu. Hắn không nói lời nào, Tô Vãn nghĩ gì đó lại nói tiếp: "Tuy rằng đổi chuyên ngành ban đầu có khó khăn, nhưng tôi mới 20 tuổi, người bình thường ở độ tuổi này cũng vừa vào đại học, một lần nữa bắt đầu lại cũng không tính là muộn." "Cũng được." Hắn gật đầu đồng ý, ngược lại lần này hắn đáp ứng rất dứt khoát, "Muốn học thì học đi, tôi tìm giúp em một ngôi trường." Hắn không lo lắng cô đổi ngành nghề liệu có thể học giỏi không, vì kết quả có ra thế nào thì hắn đều muốn nuôi cô. Chỉ cần cô nhóc này an phận đợi hắn mà không gây chuyện hoặc trốn đi là được. Nhưng theo lối suy tính của Tô Vãn. Con đường làm diễn viên không thể lâu dài là bởi vì cô còn muốn chạy nữa. Để phòng ngừa hắn tìm được, cô tự nhiên không muốn xuất đầu lộ diện trên màn ảnh, cho nên tìm một nghề có thể tự nuôi sống bản thân là rất quan trọng. Với lại cô chuẩn bị lần này sẽ an phận ngoan ngoãn ngủ đông, nhân tiện mượn thế của hắn tăng sức mạnh cho mình, chờ tới lúc có sức mạnh chống trả hắn cũng không muộn. Vẫn là câu nói kia, dù sao cô cũng còn trẻ, nhẫn nại thêm 4 - 5 năm cũng không sao. "Không còn việc gì cần nói nữa, vậy tôi đi trước đây." Mắt thấy mình đã đạt được mục đích, cô không muốn ở cùng hắn thêm nữa, đứng dậy muốn rời đi. "Đứng lại!" Diệp Dục Sâm gọi cô lại, thuận tay đóng laptop, "Đạt được mục đích rồi tính vứt bỏ tôi sao, vật nhỏ, ai dạy em thói qua cầu rút ván hả?" Tô Vãn cứng người, xoay người lại nhìn hắn: "Nếu không, còn muốn như thế nào nữa?" "Bổn thiếu gia đây giúp em hoàn thành một việc lớn như vậy, em không nghĩ nên trả ơn tôi sao?" Hắn cong khóe môi, ánh mắt nhiễm ý cười. Tô Vãn nhìn hắn cười, chỉ cảm thấy sởn cả gai ốc: "Anh muốn cái gì đây?" "Sinh cho anh một nhóc con đi." Hắn nói. Tô Vãn: "..." Cô cho rằng cái đề tài kia đã qua, sao lại muốn sinh con nữa rồi? Nhưng cô không dám nói thẳng ra, chỉ có thể cười cầu hòa xin xỏ: "Chuyện này, dường như làm không được, tóm lại anh không thể làm tôi lớn bụng tới trường." "Vì sao không được? Đại học không ngăn cấm việc này, trước tiên em cứ tới trường, nếu mang bầu thì xin tạm nghỉ, chờ sinh xong thì học lại." Hắn nói rất tự nhiên, Tô Vãn chỉ biết ngửa mặt nhìn trời, đây là cảm giác nói không nên lời hai hàng nước mắt lăn dài. "Trước tiên chúng ta đừng nói tới chuyện sinh con được hay không, hãy chờ tôi học xong đại học mới bàn nhé?" Giọng cô đầy van nài, sắp quỳ trước mặt hắn luôn. Diệp Dục Sâm cười lạnh: "Em nói gì?" Trong lòng cô muốn lật bàn lắm à nha. Sinh thì sinh, cùng lắm mai mốt cô mang theo con của hắn chạy cùng. Được rồi, đây chỉ là lời nói nhảm nhí, áp dụng thực sự rất khó.