Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 192 : Anh không dám trễ

Diệp Dục Sâm bóp mặt của cô: "Mặc dù có khi em làm việc hơi ngoan tuyệt một chút nhưng chỉ là với những người chọc đến em trước chứ không hề vô duyên vô cớ ra tay với phụ nữ có thai với đứa nhỏ." "Cũng không phải vô duyên vô cớ, tôi và cô ấy đã có chút tranh chấp phía sau cánh gà." Tô Vãn buông tiếng thở dài: "Tôi không cẩn thận làm ngã chai nước hoa của cô ấy nhưng cô ấy là khăn khăn là tôi cố ý, còn nói đây là quà mà bạn của cổ đưa cho cổ trong ngày lễ tình nhân, số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có mấy chai thôi, muốn đền cũng không được, nhất định phải tìm tôi tính sổ." Diệp Dục Sâm mím môi không nói gì, đôi mắt híp lại, thoáng có chút ý lạnh. "Nhưng mà không nghĩ đến cô ấy sẽ sử dụng chiêu này, vì hãm hại tôi mà không tiếc hi sinh đứa nhỏ của mình." Tô Vãn nhún vai, bất đắc dĩ. "Không đến nỗi vì em mà hi sinh đứa nhỏ." Diệp Dục Sâm cười lạnh, giọng điệu trào phúng: "Có thể cô ta không biết mình mang thai. Một sao nữ hết thời muốn mượn em để tạo đề tài nhưng lại không nghĩ rằng sẽ nháo ra chuyện lớn, ngã mất đứa nhỏ." "Anh biết nhiều quá ha." Cô liếc mắt nhìn anh: "Trước khi đến có điều tra sao?" "Đoán thôi." Diệp đại thiếu tặng cô hai chữ, đủ kiểu cao lãnh: "Trực giác của người đàn ông." Tô Vãn: "..." "Phải rồi, tôi còn muốn hỏi anh, sao anh lại ở chỗ này? Còn tới đúng lúc như vậy? Ai là người mật báo cho anh?" "Không dám không kịp lúc." Diệp Dục Sâm thở dài, cố ý lãng tránh vấn đề: "Lần trước có người trách anh không cứu em, anh sợ với tính tình của em, em sẽ thưởng anh một cái tát." Tô Vãn: "..." Cô cắn chặt răng: "Tôi không hề quan tâm chuyện này được không? Chuyện tôi quan tâm là chuyện anh với Susan..." Cô nói được một nước thì dừng lại, tức giận quay đầu sang chỗ khác, không muốn để ý đến anh. Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm vào mặt của cô, vẻ mặt sâu xa khó dò. Tô Vãn bị anh nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên, lên tiếng đánh vỡ sự im lặng: "Hôm nay vị hôn thê của anh không đi cùng sao?" "Đi rồi." Nhắc đến Susan thì sắc mặt Diệp Dục Sâm liền lạnh hơn, giọng điệu cũng cứng nhắc. "Làm gì phải vội vã tiễn người ta đi sớm như vậy, thế giới hai người lúc tối qua không vui sao?" Cô nhìn một loạt đèn đường bị lùi về phía sau bên ngoài cửa xe, khẽ cười giễu cợt: "Anh nói xem, Susan sống cũng không dễ dàng gì, từ nơi thật xa chạy tới thành phố A tìm anh, sao anh không ở lại bồi người ta chơi chơi vui vui nhỉ?" "Anh có thể hiểu là em như thế là đang ghen không?" Anh không trả lời mà hỏi lại, quay mặt cô về phía mình: "Tiểu Tô Vãn, em đã thích anh rồi phải không?" "Tôi chỉ thích người đàn ông cưới tôi." Cô cười nhạo một tiếng, nâng tay đặt lên ngực anh: "Đừng nói chuyện tình cảm với tôi, đó chính là thứ không đáng giá nhất trên đời, hôm nay thích, mai lại không thích, hứa hẹn cả đời gì đó, nếu không có tờ giấy chứng nhận kia thì đều là nói dối." Diệp Dục Sâm cúi đầu nhìn cô, trùng hợp cô cũng nâng mắt nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau, anh bỗng nở nụ cười. "Tuổi của em còn nhỏ, sao lại chấp nhất chuyện kết hôn quá vậy?" Anh bóp mặt cô: "Tuổi này của em, cần vui vẻ mà hưởng thụ quá trình yêu đương, đừng vội lĩnh chứng như vậy chứ." "Được thôi, anh muốn yêu bao lâu, một tháng? Nửa năm, hay là một năm? Phung phí thanh xuân cũng phải có mức độ chứ? Nếu không thì Diệp tổng cho một thời hạn đi, khi đó tôi sẽ phung phí cùng anh, sau khi vừa đến kì hạn thì anh lại bỏ tôi lại?" Cô cười hỏi một câu, thành công khiến Diệp Dục Sâm không thể trả lời. _____♡♡♡_____ Editor: Crystal Cập nhật 16.7.2020 tại VNO.