Phúc Hắc Không Phải Tội
Chương 25
Chuẩn bị đồ đạc, sắp xếp đâu vào đấy cả, ngày mai sẽ bước sang một năm mới rồi. Hôm nay Lăng Duy Trạch rốt cuộc cũng có thời gian đưa cô về nhà, cho nên sáng sớm Tô Tiểu Đại đã ngồi ở nhà chờ anh đến. Hôm qua Hình Dương đã về quê, mặc dù định nhờ vả hắn một chuyến nhưng đã bị ông lớn gạt ngang. Vì muốn gấp gáp về nhà nên cô không dám có ý kiến với quyết định của anh, cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc ở nhà mong đợi anh. Cũng may Lăng Duy Trạch từ trước đến giờ là một người biết giữ chữ tín, tối qua anh gọi điện bảo cô chuẩn bị hành lý đi, để ngày mai anh đưa cô về, hoan hô!
Tô Tiểu Đại đang nghĩ vẩn vơ thì chợt nhớ tới câu hỏi của anh: “Tiểu Đại, tại sao có chuyện gì em cũng đều không tìm đến anh trước?”
Ngay lúc ấy cô cũng không biết giải thích làm sao, chỉ buột miệng đáp: “Tôi sợ làm phiền anh.” Kết quả cô bị Lăng Duy Trạch liếc mắt lạnh lùng, nhưng rồi anh lại im lặng. Chỉ là hiện tại cô cảm thấy có gì không đúng lắm, giọng của anh… nói như thế nào đây? Quái dị, đó chính là giọng điệu của bạn trai quan tâm bạn gái mình. Trăm mối không tìm ra đáp án, Tô Tiểu Đại không suy diễn lung tung nữa, mắt thấy đồng hồ điểm bảy giờ sáng thì chuông cửa vang lên. Lăng Duy Trạch ấy mà, bao giờ cũng đúng giờ cả.
Đi vào nhà, anh nhìn thấy đồ đạc bị dọn sạch còn phòng khách trống không của cô thì lên tiếng hỏi: “Tiểu Đại, em muốn xách hành lý về quê đón Tết, hay em muốn dọn nguyên cái nhà em đi chỗ khác vậy?”
Tô Tiểu Đại cười khỏa lấp: “Là đón Tết, đón Tết đấy. Thôi không phí thời gian nữa, chúng ta đi thôi.”
Nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô, Lăng Duy Trạch cũng đành cởi khoác ra, bắt đầu làm osin chân tay miễn phí cho cô. Con bé ngốc này tu bao nhiêu kiếp, hưởng bao nhiêu phước đây? Muốn được anh tự mình đưa về nhà, mà anh còn phải nai lưng ra khuân vác đồ đạc từ lầu trên xuống lầu dưới. Hờ, xem như giữ cô ở bên cạnh thì phải chịu giá cao đi, Lăng Duy Trạch chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Hổn hển thở gấp, cuối cùng Tô Tiểu Đại cũng yên vị trong xe anh cùng với mớ hành lý lỉnh kỉnh, mệt chết đi được, Tết đến đúng là không nhàn hạ tí nào. Cô nghĩ đến ba mẹ yêu dấu ở nhà thì liền cảm thấy sự vất vả này cũng là đáng giá, dĩ nhiên cô còn cảm kích luôn cả gã đàn ông điển trai quý phái vừa dọn đồ dọn đạc cho cô nữa kìa.
Cau mày nhìn ghế sau đầy ắp đồ, anh đóng cốp xe lại, hỏi cô: “Hết rồi đúng không?”
Ôm túi nhỏ ngồi ở cạnh vị trí tài xế, Tô Tiểu Đại không ngừng lấy tay quạt quạt trong không khí để mặt bớt nóng: “Hết rồi, làm phiền anh quá.” Ha ha, làm người yêu hờ cũng có ưu đãi nhỉ? Không tệ, không tệ! tâm trạng cô vô cùng tốt vì thế cô ngỡ như Lăng Duy Trạch cả người đang tỏa hào quang lấp lánh, khả ái không ai sánh được.
Lăng Duy Trạch lái xe đi, bắt đầu hành trình về quê đón Tết: “Em chắc là em không dọn nhà?” Thế nào đi ăn Tết mà mang cả tá đồ như vậy nhỉ? Khoa trương nhất là có cả chiếc giường xếp.
Tô Tiểu Đại cười khúc khích: “Tất nhiên không phải rồi, tại vì khi ở trường đại học có rất nhiều món tôi chưa kịp chuyển về nhà, đừng sợ, tôi không phải chạy trốn đâu.” Sau khi tốt nghiệp cô đưa hết thảy vào chung cư, có vô số thứ vô dụng nhưng cô còn tiếc rẻ chưa chịu ném đi, vừa đúng lần này anh đưa cô về nhà cho nên cô mượn nước đẩy thuyền luôn một thể.
Lăng Duy Trạch hừ một tiếng rồi mỉa cô: “Chân ngắn như em chạy trốn kiểu gì chứ?”
Việc anh đả kích cô đã sớm thành thói quen rồi, Tô Tiểu Đại cũng đã sớm luyện xong chiêu thức “mình đồng da sắt, mặt cốt thép bê tông” nên không đau khổ lắm, cô chỉ nhỏ giọng lầm bầm: “Ừ, có anh là chân dài thôi đấy.” Mà thật ra bên dưới chiếc quần tây phẳng phiu kia là cả một đôi chân dài thẳng tắp khiến bao người ước ao ghen tỵ, mà cô thì cũng không ngoại lệ.
Tai của Lăng Duy Trạch rất thính, đương nhiên anh nghe được con bé ấy lầm bầm cái gì, chẳng biết có phải tại mưa dầm thấm đất hay không mà anh cũng quen với việc cô ngốc nghếch hết thuốc chữa. Thôi đi, con bé không được thông minh, anh cũng chẳng buồn yêu cầu cao nữa, như vậy lâu dài cũng thành thói quen. Thời gian đúng là thần kỳ, thói quen thói quen, hai người bọn họ ở trong tiềm thức sớm đã trở thành thói quen của nhau rồi.
“Đôi khi anh là người rất tốt đấy!” Tô Tiểu Đại nói bằng cả lòng chân thành. Mặc dù Lăng Duy Trạch thường hay bắt bẻ cô, ác độc với cô, công kích tinh thần cô, bắt nạt cô, nhưng anh lại thường đưa cô đi ăn ngon, khi bị cúp điện cũng đến nhà cứu giúp cô. Lúc này thì đưa cô về quê, xem ra cũng không hẳn là người xấu.
Người tốt? lăng Duy Trạch đúng là lần đầu tiên nghe người khác đánh giá cao về mình. Thật tình mà nói thì anh hiếm khi giúp đỡ ai, dù sao đối với danh phận người nhà họ Lăng ngày trước, không mấy người có đủ tư cách cầu xin anh, mà bây giờ trừ Đào Dục ra anh cũng chỉ có vài người bạn nhỏ, cho nên từ một khía cạnh khác mà nói dựa vào bản chất của anh cũng không thể coi anh là một người tốt lành. Nhưng có bị ngu anh mới để cho gã hàng xóm kia lợi dụng cơ hội cuỗm đi cô, không ngờ con bé ngốc cũng có kẻ để mắt đến, việc đời đúng là khó liệu, lòng người thì khó dò. Ừ thì, anh làm vậy không phải vì thích cô, anh chỉ đơn thuần không muốn người khác phá hỏng kế hoạch của mình.
Tuy vậy những suy nghĩ sâu xa này không cần để cho cô biết, cô là người đơn giản quá mức mà.
“Hừ, xem như em có lương tâm.”
Tô Tiểu Đại là thế, nếu ai giúp cô dù chỉ là việc nhỏ, cô luôn nhớ đến ơn của họ. Nhưng khi cô giúp người khác, cô chỉ cảm thấy đó là chuyện bình thường không đáng kể tới. Cho nên nếu Lăng Duy Trạch giúp đỡ cô, cô cũng thấy anh là người tốt. Chỉ là cô không thể giúp anh được cái gì ngoài việc đưa tay vỗ ngực: “Anh yên tâm đi, tôi nhất định biểu hiện tốt để giúp anh lừa được mẹ anh.”
Khó có dịp được Tô Tiểu Đại chủ động bàn chính sự, hơn nữa không giống những lần trước đầy vẻ miễn cưỡng, thái độ này khiến Lăng Duy Trạch có chút hài lòng, kế hoạch của anh quả nhiên vẫn có hiệu quả.
“Đấy là nghĩa vụ của em, em thử làm hỏng xem anh có dễ dàng bỏ qua cho em không?”
Hừ, đúng là gã đàn ông độc địa, thời điểm tốt bụng ngắn ngủi chưa từng thấy đã trở về con người nguy hiểm. Giá mà anh cả ngày có thể dịu dàng như vậy thì tốt quá rồi. Thôi được rồi, cô cũng đã quen rồi.
“Tôi biết, còn cần anh nói à?”
Lăng Duy Trạch không đáp, chỉ liếc nhìn cô một cái và thầm mắng, con bé ngốc nghếch.
Thời gian từng phút trôi đi, chiếc xe xé gió lướt đi làm cho người ta lưu luyến thành phố. Bất tri bất giác Tô Tiểu Đại ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy thì đã qua tám giờ đồng hồ, lộ trình cũng hơn mộ nữa. Nhìn Lăng Duy Trạch đáy mắt mệt mỏi, Tô Tiểu Đại chợt thấy muốn giúp anh, phải lái thêm bốn giờ nữa mới đến nhà.
“E hèm, hay để tôi thay anh lái cho?”
Lăng Duy Trạch liếc cô một cái, vẻ mặt anh giống như vừa trông thấy người ngoài hành tinh: “Em sao?”
Bị anh xem thường, Tô Tiểu Đại cực kỳ khó chịu, cô không nói hai lời bắt đầu tìm kiếm trong túi của mình, lát sau đem ra một tấm thẻ: “Hừ hừ, tôi có bằng lái đấy.”
Anh nghi ngờ đáp lời: “Em mua bằng phải không?”
Nếu như không phải Lăng Duy Trạch đang lái xe thì cô đã đánh anh bay ra khỏi cửa như trong phim gấu Teddy rồi: “Anh quá đáng lắm, năm hai đại học lúc nghỉ hè tôi đã thi đấy.”
“Được rồi, nhưng chốt lại em không thể lái xe, anh còn chưa chán sống đâu, chân em ngắn như này chẳng biết đạp phanh tới hay không.” Lăng Duy Trạch tiếp tục công kích cô.
“Này, tuy rằng tôi không có xe hơi nhưng tôi đã lái qua xe của Dương Trừng Trừng nhé!”
Đó là Dương Trừng Trừng chán sống, anh không muốn đem tính mạng ra đùa giỡn. Quán tính hoài nghi chỉ số thông minh hai chữ số của cô là một mặt, mặt khác anh sẽ không đem tính mạng mình giao cho kẻ khác, tai nạn giao thông một lần là quá đủ rồi.
Nghĩ đến ba năm trước anh thoát chết sau một vụ tai nạn thảm khốc, đáy mắt anh chợt hiện lên tia tối tăm khiến Tô Tiểu Đại cũng cảm giác được: “Không lái thì thôi, anh tức cái gì, tôi cũng chỉ lo cho anh mệt mỏi đấy.”
Tô Tiểu Đại nhỏ giọng làu bàu khiến Lăng Duy Trạch từ cơn ác mộng trở lại thực tế: “Sao em học được lái xe vậy?” Trong quan niệm của anh, Tô Tiểu Đại khờ khạo, việc lái xe cần IQ cao không thích hợp với cô.
Nhắc tới việc này, Tô Tiểu Đại có chút phấn khởi: “Bởi vì tôi có một giấc mơ nhỏ.”
Thấy đôi mắt ngời sáng của cô khiến Lăng Duy Trạch có chút ngạc nhiên, nhưng anh vẫn theo thói quen đả kích cô: “Bé ngốc cũng có mơ ước?”
Tô Tiểu Đại lười phải hừ hừ nữa, phớt lờ anh: “Bởi vì tôi mơ ước một ngày nào đó mình có thể lái chiếc Volkswagen Beetle màu hồng, ha ha, chắc trông tôi oai lắm.”
Volkswagen Beetle màu hồng? Lăng Duy Trạch tưởng tượng ra mà muốn buồn nôn: “Đúng là hợp với phong cách em.”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy rất oai đấy.”
Lăng Duy Trạch muốn nói rằng, anh không phải đang khen em đâu, nhưng nhìn cô bé nở nụ cười thì đành im lặng. Thôi, cứ để cô sống trong thế giới mơ ước đi.
“Còn anh có mơ ước gì không?”
Mơ ước? Lăng Duy Trạch tự hỏi mình. Từ bé sinh ra ở nhà họ Lăng, là ông trời con, không có gì anh muốn mà lại không có được, cho nên nghĩ kỹ một chút, anh dường như chẳng có mơ ước gì.
Lúc nhà họ Lăng còn phồn thịnh, anh lấy nó làm mục tiêu, giống như mẹ và ông ngoại đã từng mong đợi anh có thể xuất sắc tiếp quản cơ nghiệp, nhưng chưa đến lượt anh thì nó đã sụp đổ. Nhà họ Lăng sụp đổ làm mục tiêu của anh cũng mất đi, chính vì ý chí kiên cường của mình và sự kiêu ngạo không ai sánh được, anh dựa vào sự trợ giúp của nhà họ Đào mà làm lại từ đầu. Chờ đến khi anh trả thù xong, vậy anh sẽ làm gì? Lần đầu tiên , Lăng Duy Trạch cảm thấy thật mờ mịt.
“Anh không có mơ ước.” Đúng, anh không có mơ ước, thì ra cuộc đời anh không hề có mơ ước.
Trái ngược với vẻ tĩnh lặng của anh, Tô Tiểu Đại vẫn ầm ĩ: “Anh đùa tôi chắc, anh làm sao không có ước mơ chứ? Có kẻ mơ ước một căn phòng to, mơ một chiếc BMW, người khác lại mơ ước gia đình êm ấm, cho nên ai cũng đều có ước mơ cả.”
Chỉ là phòng ốc, xe cộ, thậm chí mọi thứ anh đều có. Vẻ ngoài điển trai, thành đạt trong sự nghiệp, còn có rất nhiều người hâm mộ anh, cho nên: “Ha ha, thứ anh thiếu chính là một nhà đấy, này cũng xem như là ước mơ, hiểu không?”
Thiếu một nhà? Lời Tô Tiểu Đại vừa nói giống như cây kéo vừa cắt đứt sợi dây trong đầu anh.
Rất nhiều người nghi hoặc anh tại sao lại lựa chọn Tô Tiểu Đại, trừ lý do đặc biệt ra thì giống như anh từng bảo với Đào Dục, anh chưa từng muốn sống cô độc cả đời. Nếu nhất định phải kết hôn, thì Tô Tiểu Đại cũng không phải không có điểm gì tốt. Thế nhưng anh chưa từng nghĩ qua một nhà… một gia đình nhỏ.
“Một nhà, thì ra cái này cũng là ước mơ…” Lăng Duy Trạch chợt lẩm bẩm.
Truyện khác cùng thể loại
734 chương
47 chương
436 chương
15 chương
90 chương
53 chương
59 chương