Phục Chế Sơ Luyến

Chương 18 : Tôn nghiêm (1)

Editor: Mộc Du Trần Mạnh Lỵ đi trên giày cao gót ba tấc, bước từng bước một đến phòng làm việc của mình. Vừa đi đến cạnh cửa, liền nghe thấy tiếng động của máy vệ sinh. Cô nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất đang làm việc, đã đổi một người khác, coi như cái công ty vệ sinh kia cũng rất biết điều, biết là nên đổi một người đàn ông trẻ tuổi hơn tới. Cô cao ngạo hất cằm lên, ánh mắt miệt thị nhìn xuống dưới 45 độ, nhìn về phía Tiểu Thất. Cái nhìn này, đã khiến cho cô không thể thu hồi tầm mắt. Trước mắt là thân hình thon dài cao gầy mặt mũi rất tuấn tú, chính là Tiểu Thất người đang làm vệ sinh thảm kia, đã đoạt đi tất cả lực chú ý của cô. Mặc dù trên người Tiểu Thất đang mặc đồng phục làm việc kiểu dáng quê mùa của công ty vệ sinh kia, nhưng vẫn không chút nào ảnh hưởng đến khí chất của anh ta. Từ nước Mĩ đến trong nước, từ đàn ông phương Tây tóc vàng, đến đàn ông châu Á tuấn mỹ nho nhã, cô đã gặp qua rất nhiều kiểu đàn ông rồi, nhưng mà kiểu đàn ông quanh thân cứ phảng phất một loại hơi thở trầm tĩnh tự nhiên giống như người trước mắt này, thì vẫn là lần đầu tiên. Ánh mắt cô lộ ra vẻ kinh ngạc, cô khoanh hai tay đứng ở ngoài cửa, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng, tinh tế chiêm nghiệm nhìn Tiểu Thất một lúc lâu. [email protected]&.q#y.d%n Tiểu Thất tựa hồ cảm giác được sau lưng có một ánh mắt nóng rực như muốn xuyên thủng thân thể của anh, anh theo bản năng nhíu chân mày, chậm rãi quay người lại, thấy ngoài cửa một người phụ nữ đứng thẳng, mặt đánh trắng bệch không khác gì vách tường, môi thì tô son đỏ nhìn giống như cái chậu máu. Anh thật không hiểu, một người đang yên lành như vậy, tại sao lại muốn biến gương mặt của mình thành bộ dạng này, sao không giống như Hàn Tú đi trên mặt tuyệt đối không tô chét thêm một chút sắc thái nào, nhìn dễ chịu hơn. Khi Trần Mạnh Lỵ đối diện với ánh mắt trầm tĩnh như băng của Tiểu Thất, trái tim đột nhiên chấn động. Người đàn ông này thật đúng là cực phẩm nhân gian. "Anh là nhân viên vệ sinh của công ty nào? Hình như trước kia chưa từng gặp qua." Trần Mạnh Lỵ cố ý dùng giọng nói lạnh nhạt, bày ra một dáng vẻ cao quý của nữ vương, đi vào phòng làm việc, bước đến gần Tiểu Thất. Tiểu Thất vốn là không muốn để ý đến người phụ nữ này, nhưng trước khi tới nơi này, Hàn Tú đã dặn dò anh quy tắc phục vụ, tóm gọn trong bốn chữ —— mỉm cười phục vụ. Mỉm cười với người xa lạ, tạm thời việc này anh vẫn không làm được. Vì vậy, anh thản nhiên lên tiếng: "Nhân viên mới tới." "Thì ra là mới tới a, khó trách tôi chưa từng nhìn thấy anh. Anh tên là gì?" Giọng nói Tiểu Thất lạnh nhạt, cùng với thái độ như vậy, khiến cho đáy lòng của Trần Mạnh Lỵ run lên, cô chính là thích bộ dạng xa cách lạnh lùng này của anh ta, vì vậy nên cô mới hỏi tới tên của anh ta. Không đề cập tới chuyện sáng hôm nay Hàn Tú cùng với vị Vương quản lý kia đã thảo luận, chỉ bằng trực giác thôi thì Tiểu Thất cũng đã không muốn quan tâm tới người phụ nữ này, anh thấy ánh mắt của cô ta mang theo ham muốn trắng trợn, như muốn đem toàn thân cao thấp của anh lột sạch vậy. Mặc dù là anhc không thích cái tên Đường Trạch Tề, nhưng mà vào lúc này anh không nghĩ là sẽ nói ra cái tên này. Anh nhớ lại lúc Hàn Tú nghe thấy tên thật của anh thì phản ứng chính là phát điên lên. 074 với ngươi đi tìm chết. Thật là rất giống. Anh trầm tĩnh mấy giây, cực kỳ lạnh nhạt trả lời: "074." Ngươi đi tìm chết? Sau khi Trần Mạnh Lỵ nghe câu trả lời, gương mặt đang tươi cười biến đổi lúc đỏ lúc trắng, vẻ mặt dị thường vặn vẹo, cảm tình trước đó dành cho Tiểu Thất, đã tan biến trong nháy mắt.  Tên nhân viên vệ sinh này, bất quá cũng chỉ là hơi đẹp trai một chút mà thôi, lại dám mắng thẳng vào mặt cô là đi tìm chết, chưa từng có một người đàn ông nào dám nói với cô như vậy. Cô tức đến mức dậm chân, bước nhanh về phía trước, cô cũng muốn xem thử xem, người đàn ông này đến tột cùng là có bản lãnh gì, lại dám nói chuyện với khách hàng của mình như vậy. [email protected]&.q#y.d%n Ai ngờ gót giày quá cao, cô vội bước về phía trước, nên mất thăng bằng, lập tức ngã chúi về phía trước, lại vừa đúng ngã vào trước ngực của Tiểu Thất. Đầu tiên là kinh ngạc, sau nữa là vui mừng, cô vừa định vươn tay vuốt ve phần ngực gầy gò rắn chắc của anh ta, ai ngờ, trước khi dựa được vào người anh ta thì một giây sau đó anh ta lùi lại, cô liền ngã chổng vó. May mắn là ở bên dưới này có trải thảm, còn nếu như dưới đây là gạch, thì sợ là cú ngã nặng nề này, đã khiến cho cô chừng mấy ngày không thể vác mặt ra để gặp mặt người khác rồi. Trần Mạnh Lỵ ngước mắt xấu hổ nhìn Tiểu Thất rõ ràng là chỉ cách mình có một bước ngắn mà thôi, một chút đồng tình cũng không có, đừng nói là đỡ cô, càng quá đáng hơn chính là, rõ ràng là có thể đỡ được cô, vậy mà lại không một tiếng động, không giải thích được, bước lui về phía về sau một bước dài, giống như là trên người cô có cái bệnh truyền nhiễm gì vậy. Cô tức giận nhìn chằm chằm đôi dép lê ở trước mắt, giương mắt tức giận trừng Tiểu Thất hỏi: "Anh đỡ tôi một chút, thì thế nào chứ?" Vẻ mặt Tiểu Thất bình tĩnh, không thấy đau lòng, lạnh băng trả lời cô: "Căn cứ theo thủ tục dành cho nhân viên công ty, trừ tấm thảm ở dưới chân này, thì những đồ vật khác tôi đều không thể đụng vào. Nếu như Trần tiểu thư cô có bệnh thoái hoá xương..., thì đề nghị cô đi gặp bác sĩ sẽ tốt hơn." Đồ vật? Lại còn nói cô là đồ vật, còn có bệnh thoái hoá xương nữa chứ. "Tôi là người không phải là đồ vật gì hết, tôi cũng không có bệnh thoái hoá xương." Nói một tràng dài, đột nhiên Trần Mạnh Lỵ cảm thấy không đúng, giùng giằng bò dậy nói: "Tôi không phải là vật gì đó mà anh nói." Tiểu Thất nhíu chặt chân mày, nghi ngờ hỏi: "Đến tột cùng thì, ý cô là muốn biểu đạt, cô là đồ vật hay không phải là đồ vật hả?" "A ——" Trần Mạnh Lỵ bộc phát ra tiếng thét chói tai: "Người phụ trách anh là ai? Tôi muốn khiếu nại! Tôi muốn khiếu nại!" Hàn Tú nghe tiếng hét ở phía sau, vội vã chạy tới hướng phòng làm việc của Trần Mạnh Lỵ. Trong lòng cô không ngừng than, hừ, quả nhiên là không thể để tên kia ở lại một mình, đây không phải là rước lấy phiền phức cho cô sao. Hàn Tú chưa bước vào phòng làm việc của Trần Mạnh Lỵ, thì đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Tiểu Thất truyền đến: "Nếu muốn người khác tôn trọng mình, thì trước tiên cần phải tôn trọng người khác." Tim của cô đột nhiên rung động, tất cả những lời vốn muốn trách cứ anh ta, đều nghẹn ở nơi cổ họng, toàn bộ nuốt trở lại. Nếu muốn người khác tôn trọng mình, thì trước tiên cần phải tôn trọng người khác. Những lời này, vừa đúng thích hợp với Trần Mạnh Lỵ, vị Đại tiểu thư này không hiểu được thế nào là tôn trọng người khác. Chỉ là một câu nói như vậy, thì cô đã biết là không thể quy hết tất cả sai lầm cho Tiểu Thất. Mặc dù đầu óc của Tiểu Thất có chút không dùng được, nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, cô đã dần dần hiểu rõ tính cách của anh ta, trước khi làm bất cứ chuyện gì hay nói bất kỳ lời nào, thì nhất định đều có lý của anh ta. [email protected]&.q#y.d%n Cô hít sâu một hơi, bước vào cửa, nhìn thấy Tiểu Thất đang thu dọn dây điện của máy vệ sinh, trên mặt bình tĩnh không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu gây chuyện nào, còn Trần Mạnh Lỵ thì đang dùng hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất, vốn dĩ là gương mặt được trang điểm tinh tế xinh đẹp nhưng bởi vì tức giận mà trở nên có chút vặn vẹo. Hàn Tú gõ cửa, trên mặt lộ ra nụ cười nghề nghiệp, ôn nhu nói: "Trần tiểu thư mạnh khỏe, tôi là Hàn Tú, người phụ trách của công ty vệ sinh, xin hỏi cô có gì không hài lòng đối với phục vụ của công ty chúng tôi sao?" "Hàn Tú?" Trần Mạnh Lỵ dùng cặp mắt tức giận nhìn chằm chằm về phía Hàn Tú, tại sao cái tên này nghe thấy quen như vậy? Cô cũng không có suy nghĩ nhiều, dùng giọng nói giễu cợt hỏi: "Cô chính là người phụ trách của công ty vệ sinh sao? Cô có thể đại diện cho tầng cao nhất của công ty các người sao?" "Có thể. Không biết Trần tiểu thư đối với phục vụ của chúng tôi, có chỗ nào không hài lòng?" Hàn Tú giữ vững mỉm cười. Trần Mạnh Lỵ ngẩng mặt lên, ánh mắt miệt thị nhìn xuống Hàn Tú một góc 45 độ, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không biết công ty của các người, đào tạo nhân viên như thế nào? Tháng trước thì gặp vị kia, lúc quét dọn trong phòng làm việc của tôi thì lục lọi đồ trên bàn của tôi, còn tháng này thì tới vị này" Trần Mạnh Lỵ giơ ngón tay sơn màu nâu lên chỉ hướng Tiểu Thất nói: "Chính là anh ta, thái độ phục vụ vô cùng tệ, nói chuyện với khách hàng thì bên ngoài chế giễu, bên trong châm biếm. Có nhân viên đối đãi với khách hàng như vậy sao? Công ty của các người, không thể tuyển dụng những người có tố chất cao một chút sao? Nếu như không trả nổi tiền lương cho nhân viên, chỉ có thể tuyển dụng những người với tư cách thấp kém như thế này đến làm việc, thì tôi thấy, công ty của mấy người cũng sắp bị đóng cửa rồi" Hàn Tú nghe mấy lời này, cũng không tức giận, ngược lại còn cười. Cô đã có thể hiểu được, tại sao ở công ty nhiều nhân viên như vậy, nhưng lại không có một người nào nguyện ý tới nơi này để phục vụ. Người phụ nữ này, thật đúng là một cực phẩm vô địch. Cô bình tĩnh thong dong, đầu tiên là đi về phía Tiểu Thất, kêu anh ta đẩy máy vệ sinh ra ngoài. Tiểu Thất gật đầu một cái, liền kéo máy vệ sinh ra ngoài cửa. Lúc này cô mới nhìn thẳng vàoTrần Mạnh Lỵ, nói: "Thì ra là Trần tiểu thư không hài lòng đối với tố chất của nhân viên trong công ty tôi. Thật ra thì tôi không biết là như thế nào, mới có thể đạt tới tiêu chuẩn tố chất ‘cao’ của Trần tiểu thư. Tôi chỉ biết là có người, mỗi ngày đều không cẩn thận để đồng hồ đeo tay Omega của mình ở trên xe, sau đó thì chỉ trích nhân viên công ty tôi hoặc là một người qua đường nào đó, là ăn cắp đồng hồ của mình, rồi bắt đầu chỉ trích người ta, tôi cũng không biết là, loại người này, được coi như là tố chất cao hay là tố chất thấp đây?" Hàn Tú vừa dứt lời, sắc mặt của Trần Mạnh Lỵ liền thay đổi liên tục. [email protected]&.q#y.d%n Vào cái ngày đó ở tháng trước, sau khi nhân viên kia quét dọn phòng làm việc của cô, cô liền không thấy đồng hồ của mình đâu nữa. Ngày đó cũng do tâm trạng của cô không tốt, chuyện đồng hồ bất quá chỉ là cái cớ để cô phát hỏa mà thôi, cô cũng thật sự không nhớ là mình để đồng hồ ở ngoài xe. Ai mà biết Mạnh Lễ lại nhiều chuyện như vậy, nói ra chuyện đồng hồ của cô để trên xe của nó, làm cho cô rất lúng túng, thêm nữa là nhân viên vệ sinh này toàn những người đàn ông hung thần ác sát cứ muốn cô xin lỗi, chuyện ồn ào đến trình độ đó, thì làm sao cô có thể dễ dàng cúi đầu nhận lỗi, nên không thể làm gì khác hơn là dùng lời nói châm chọc để giữ mặt mũi. Từ trước đến giờ đều là miệng lưỡi cô chiếm thượng phong, lại không nghĩ rằng, trước mặt người phụ nữ này, bất quá chỉ là một người phụ trách của công ty vệ sinh mà thôi, lại dám kiêu ngạo như vậy, lại dám dùng thái độ này nói chuyện với khách hàng. "Thái độ này của cô là sao đây? Sao cô có thể nói chuyện với khách hàng kiểu này? Cái thái độ phục vụ tệ thế này, cả công ty đều cùng một thái độ phục vụ tệ hại. Công ty của các người, sao lại tập trung hết những loại người tố chất thấp này vậy? Cô biết tôi là ai không? Tôi là người chi trả tất cả các chi phí vệ sinh của mấy ngưởi đó. Số điện thoại người phụ trách của công ty các người là số mấy? Tôi muốn gọi điện thoại khiếu nại các người." Ngữ điệu của Trần Mạnh Lỵ vừa nhanh vừa vội, hết sức bén nhọn. Hàn Tú khó có thể ức chế bật cười thành tiếng. Ho nhẹ ba tiếng, cô lộ ra vẻ mặt rất xin lỗi, đối với Trần Mạnh Lỵ nói: "Thật ngại quá, Trần tiểu thư. Kẻ hèn này chính là tầng cao nhất của “Quét dọn vệ sinh đại chúng” đây, cũng chính là người sáng lập công ty. Cô muốn khiếu nại người nào, cứ nói với tôi, tôi xin rửa tai lắng nghe. Bất quá, tôi muốn nhắc nhở Trần tiểu thư thế này, công ty tôi và công ty của cô đã ký hợp đồng phục vụ là ba năm, năm nay chỉ mới là năm thứ hai thôi, tất cả các chi phí dự chi cho phục vụ mỗi quý, nói cách khác, lần này chi phí phục vụ dùng tới trước quý đã thanh toán rồi. Cô có thể không thanh toán vào quý sau." Trần Mạnh Lỵ cười lạnh: "Tôi tự hỏi sao lại có công ty mà thái độ của nhân viên lại kiêu ngạo như vậy, thì ra nguyên do chính là có người chủ không có tố chất, không có phẩm chất văn hóa. Chỉ với thái độ phục vụ thế này của các người, mà còn muốn EC của chúng tôi tiếp tục hợp tác sao? Tôi nhất định sẽ hủy hợp đồng." Hàn Tú nhướng nhướng mày, sắc mặt cũng trầm xuống, khóe miệng khẽ nhếch, lạnh lùng nói: "Có thể. Nếu như EC đối với chúng tôi có bất kỳ chất vấn gì về thái độ phục vụ, thì có thể bàn đến việc hủy hợp đồng, nhưng là người ký hợp đồng làm vệ sinh, tôi, không chấp nhận việc cô nói hủy hợp đồng. Cái nghề nhân viên vệ sinh này của chúng tôi, đa số đều là những người lớn tuổi, có thể là không có nhà cao cửa rộng, hay là một tấm bằng tốt nghiệp, nhưng mà chúng tôi có tay chân và lòng tự trọng, chúng tôi có giá trị tồn tại riêng của mình. Nếu như công ty chúng tôi mất đi cơ hội vì EC phục vụ, thì cũng không có nghĩa là sẽ không còn công ty nào khác nhận nhận bản hợp đồng này, bởi vì EC có sự hoài nghi đối với nhân phẩm của nhân viên công ty chúng tôi. Thật xin lỗi, Trần tiểu thư, hôm nay phục vụ ở EC đã kết thúc, chúng tôi còn phải đi phục vụ khách hàng khác, còn về chuyện hủy hợp đồng, tôi tự mình nói chuyện cùng với Trần đổng." Nói xong, cô xoay người rời khỏi cái phòng làm việc khiến cho cô ta tức giận này, lúc đi tới cửa, cô xoay người lại đối diện với Trần Mạnh Lỵ nói: "Trình độ học vấn của tôi là đại học chính quy." Coi như trình độ học vấn của cô chỉ ở mức tiểu học văn hóa, thì so với cô ta còn tốt hơn nhiều. [email protected]&.q#y.d%n Trần Mạnh Lỵ giận đến gương mặt xanh mét. Hàn Tú liếc mắt một cái, nghênh ngang ưỡn ngực đi ra khỏi phòng làm việc. Chỉ là vừa xoay người lại, nội tâm của cô giống như là quả bóng bị xì hơi, ỉu xìu. Cô cũng không biết mình là thế nào, trước kia đối mặt với khách hàng khó dây dưa hơn nữa, cô cũng có thể giữ vững mỉm cười, bình tĩnh đối phó, hôm nay cũng là lần đầu tiên trở mặt với khách hàng của mình, hơn nữa còn là khách hàng quan trọng của công ty. Rõ ràng là trước khi bước vào phòng làm việc này, cô đã nói thầm ở trong lòng ngàn lần vạn lần, bất kể là cô Trần tiểu thư kia nói lời chanh chua gì thì cứ nói..., cô cũng sẽ nhẫn nhịn. Nhưng mà vị Trần tiểu thư này vừa mở miệng nói chuyện, lại khiến cho sự nhẫn nại của cô đạt tới cực hạn. Cô biết cái nghề nhân viên vệ sinh này, ở trong mắt rất nhiều người là một công việc thấp kém, nhưng mà đối với những người không có trình độ học vấn, chỉ có thể dựa và, những việc làm bán sức lao động mà nói, thì đây không phải là bất công sao. Mỗi người đều có bỏ ra, chỉ là hình thức bỏ ra khác nhau. Những người kia cho tới bây giờ đều chưa từng bỏ ra sức lao động của mình, chỉ biết mở miệng sai khiến, thì căn bản không có tư cách đánh giá bọn họ. Tự trọng so với tiền thì quan trọng hơn. Cô luôn coi trọng nghề nghiệp của mọi người, cô buồn không phải là vì khách hàng, mà là càng ngày càng có ít nhân viên nguyện ý bỏ ra sức lao động. Cho nên, cô sẽ không để cho nhân viên của mình vô duyên vô cớ bị người khác làm nhục.