Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 54 : Lần Đầu Gặp Gia Đình Parkinson

“Kính chào ngài – Người thừa kế của Slytherin- Phan Ngọc Minh! Kẻ hèn này tên gọi Jame Parkinson (*), Pansy Parkinson là con gái của kẻ hèn này. Kẻ hèn này mong muốn gặp mặt ngài một lần, xin mới đến trang viên của dòng họ Parkinson ở trang viên Shaking Palsy. Kính thư! Jame Parkinson” Đây là một lá thư do một con cú màu nâu đem đến cho Minh ở đảo Celt. Nó cũng là dấu hiệu cánh cửa vào thế giới của những phù thủy thuần chủng đang mở ra trước mắt nó. Minh khẽ mỉm cười, dù sao còn hai tuần nữa mới đến kỳ Quidditch thế giới. Nó bèn quyết định đi đến trang trại của nhà Parkinson xem thế nào. Nghĩ là làm, Minh lập tức viết thư trả lời: “Kính chào ngài, Jame Parkinson. Ta đã nhận được thư mời của ngài! Sẽ đến thăm ngài vào thứ Ba của tuần tới, kính xin gửi đến cho ta một cái khóa cảng. Rất mong được gặp ngài! Kính thư! Phan Ngọc Minh” Đến thăm một quý tộc bằng hệ thống Floo là không lễ phép, lái xe hay cưỡi chổi bay, thậm chí là độn thổ, đều được chấp nhận, nhưng đi bằng khóa cảng là phương pháp lịch sự, cao quý và đặc biệt là... nhanh nhất lúc này. Dù Minh và Tom đều biết độn thổ (Minh học Tom) nhưng hai đứa nó không có giấy phép, và Minh hoàn toàn không muốn gặp rắc rối với cái bộ Pháp Thuật cổ lỗ sỹ ấy. Chiều thứ Hai, một bầy cú mang đến cho Minh một chiếc khóa cảng có hình một pho tượng Merlin bán thân. Sáng thứ Ba, Minh mang theo Jame, Tom, hai phù thủy, hai người đột biến, một người dung hợp gen của Chimera, một người dung hợp gen của Minotaurus, cùng chạm tay vào pho tượng. Một lực lượng giật mạnh cơ thể nó tới trước không cách gì cưỡng lại được. Cả đám người lao đi rất nhanh trong cơn gió hú và màu sắc quằn quện. Nhưng mọi người rất nhanh hạ cánh xuống đất, Minh khẽ lắc người, triệt tiêu lực đẩy, việc này khiến nó không bị lảo đảo. Tom và các phù thủy đã nhiều lần di chuyển bằng khóa cảng, nên tỏ ra khá vững vàng, còn Jame và hai người đột biến thì đều là kẻ luyện võ, giống như Minh chỉ khẽ lắc người là triệt tiêu được xung lực. -Ngọc Minh! – Một tiếng kêu mừng rỡ vang lên, từ phía xa, Pansy đang chạy lại, theo sau cô bé là một đám người mặc áo chùng dài. Minh mỉm cười, vẫy tay, lấy từ trong nhẫn chứa vật ra một bó hoa hồng, đưa cho Pansy, mỉm cười nói: -Những đóa hoa xinh đẹp tặng cho người con gái xinh đẹp! -Cảm ơn! – Pansy ửng hồng hai má, mỉm cười. -Ngài hẳn là Ngọc Minh? – Một người đàn ông với mái tóc vàng, khuôn mặt mảnh khảnh bước lên, hơi cúi mình và nói bằng một giọng khá là... tôn kính chăng? -Vâng, ta chính là Ngọc Minh – Ngọc Minh khẽ cúi người, lễ phép hỏi – còn ngài đây có phải là ngài Parkinson? -Vâng, rất vui được đón ngài đến thăm trang viên của nhà Parkinson chúng ta – Người đàn ông nói. Jame Parkinson sai mấy con gia tinh an bài chỗ nghĩ cho người của Minh, còn ông ta thì đích thân dẫn Minh, Tom và Jame đi thăm thú xung quanh nhà. Trang viên của nhà Parkinson rất rộng, với một số sinh vật kỳ bí, mê cung bằng dây leo mà lâu lâu lại chuyển đổi một lần, những bức tượng đá nói chuyện với nhau, những bộ giáp đi đi lại lại... Trong trang viên, tất cả mọi thứ đều được tự động hóa, nến tự tốt, đồ ăn tự xuất hiện, chăn màn tự trải... Nếu nói về tiện nghi và xa hoa, có lẽ Muggle còn lâu mới đuổi kịp phù thủy. Trong bữa ăn trưa, ông Parkinson hỏi Minh: -Tôi nghe nói, ngài là truyền nhân của phù thủy vĩ đại Salazar Slytherin, không biết có đúng không? -Tôi, tôi chỉ là kẻ thừa kế dự bị thôi, Tom đây mới là người thừa kế chính thức của Slytherin – Minh mỉm cười, chỉ tay vào Tom giới thiệu. -À... – Ông Parkinson có vẻ hơi thất vọng, hai mắt hơi giật giật. -Hiện tại Tom làm việc cho tôi, lo việc huấn luyện phù thủy của gia tộc – Minh mỉm cười nói nốt phần dở. Ông Parkinson tỏ ra khá ngạc nhiên, đường đường là người thừa kế chính thống của Slytherin mà lại đi làm thuê cho Minh, vậy thì... đôi mi của ông hơi nhíu lại, khẽ đánh giá lại giá trị của Minh, đôi môi mỏng khẽ cong thành một nụ cười. -Ngài Parkinson này – Minh đột nhiên nói – ngài đánh giá sao về thế giới Muggle? Ông Parkinson có vẻ khá ngạc nhiên với câu hỏi của Minh, trầm tư một lát rồi nói, trong giọng nói không giấu vẻ khinh bỉ: -Thế giới Muggle à? Theo tôi được biết, đó là một đám dã man, lạc hậu, ngu dốt. -Ha ha? – Minh không nói gì, chỉ khẽ cười, đưa cốc rượu vang lên nhấm nháp, rồi nhẹ giọng – thật thế sao? -Ý ngài là sao? Tôi không hiểu? – Ông Parkinson khẽ chau mày. -Không có gì. Tôi chỉ muốn hỏi, một phù thủy vĩ đại có thể hủy diệt cả một thành phố chỉ trong nháy mắt không? Ông Parkinson ngẫm nghĩ một lát, rồi thở dài nói: -Không thể. -Đúng vậy – Minh mỉm cười, xoay xoay ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nói – nhưng Muggle có thể làm được. Chỉ trong vòng chưa đến một giây, hai thành phố Hiroshima và Nagasaki hoàn toàn bị hủy diệt, 150000 đến 200000 người bị hủy diệt, và hàng triệu người chết trong những năm sau đó. Có phù thủy nào làm được như vậy không? -Nhưng... – Ông Parkinson muốn nói gì đó, nhưng Minh đã cắt lời ông. -Tôi hiểu ý của ngài. Đúng là khi Muggle còn đi bộ, chúng ta đã bay lượn trên cán chổi. Nhưng đến lúc này, khi Muggle đã di chuyển dưới đất bằng xe đạp, xe máy, ô tô, tàu hỏa, tàu điện ngầm, bay trên trời bằng máy bay trực thăng, máy bay chở khách, máy bay siêu âm thậm chí cả tàu vũ trụ, thì thế giới phù thủy vẫn loay hoay với chổi, nhà bay, xe bay... Chẳng có gì cải tiến, không có vũ khí, không có gì cả. Bao nhiêu năm không thay đổi. Dừng một lát, Minh nói tiếp: -Các vị biết không? Trước đây, người ta thường dùng từ quý tộc để chỉ những người có hành vi cao thượng, phẩm cách đáng được tôn trọng. Quý tộc, cũng như phù thủy thuần chủng, ở thời đại Merlin, đó là danh từ để chỉ phẩm chất cao quý, nề nếp, sang trọng mà lịch thiệp. Còn bây giờ? Tôi chỉ thấy sự cao ngạo, khinh người, hợm hĩnh mà thôi. Quý tộc chính vì biến chất mà bị cách mạng xã hội lật đổ, đứng sang một bên trong dòng chảy của lịch sử. Vậy phù thủy thuần chủng nếu như cứ tiếp tục cổ lỗ sỹ, ắt hẳn cũng sẽ đi vào vết xe đổ của Quý tộc, cuối cùng đi đến diệt vong, hoặc sụp đổ mà thôi. Ngài cứ tưởng tượng, một ngày mâu thuẫn giữa phù thủy và Muggle không thể điều hòa được, chiến tranh nổ ra, phù thủy thả sức giết hại Muggle, Muggle lại dùng đạn đạo, vũ khí hạt nhân công kích phù thủy... Như vậy, kết quả cuối cùng sẽ là cả hành tinh này biến thành một cái lò phản ứng hạt nhân, phù thủy hay nhân loại cuối cùng cũng đi đến chung kết mà thôi. -Ai... – Ông Parkinson suy nghĩ một lát, rồi khẽ thở dài – Ngài nói đúng. Thế nhưng chúng tôi có thể làm sao đây... -Không, ngài sai rồi. Hoàn toàn ngược lại. Khi cách mạng xảy ra, rất nhiều quý tộc đã đứng về phía nhân dân, chính vì thế mà bọn họ có người bị đưa lên đoạn đầu đài, máy chém, trường bắn, nhưng có người lại trở thành quý tộc kiểu mới, tiếp tục truyền lưu. Cái chính là ngài chọn vị trí đứng ở chỗ nào mà thôi – Jame cũng lên tiếng, bắt đầu dụ dỗ. -Ý các ngài là... – Ông Parkinson có vẻ hiểu ra một chút, nhưng tất cả còn lại thì vẫn quá mơ hồ. -Không có gì. Đến lúc đó ngài sẽ biết. Chỉ hy vọng các ngài không đứng sai đội hình mà thôi. – Minh khẽ mỉm cười. Mấy ngày sau đó, Minh dành thời gian cùng Pansy đi dạo vòng quanh sân vườn, xoa xoa tay, hôn hôn môi gì gì đấy, rồi lại cùng người nhà Parkinson trao đổi tâm đắc về ma thuật, nói chuyện vu vơ không dinh dưỡng. Cuối cùng, ông Parkinson mời Minh cùng đi xem Quidditch thế giới. Minh vốn chả khoái gì cái vụ này, nhưng so với Quidditch, năm nay diễn ra một sự kiện mà Minh muốn tham dự, bởi vậy nó quyết định chấp nhận lời mời của ông Parkinson. Tối ngày thứ bảy, kể từ khi Minh đến trang viên Parkinson, trong căn phòng của ông Parkinson đột nhiên xuất hiện mấy bóng người. Ông Parkinson khẽ đứng dậy, quay lại nói: -Các bạn của tôi, các bạn biết tôi gọi mọi người đến có việc gì chứ? Mấy người đều gật đầu, ông Parkinson nói: -Về việc này, mọi người có ý kiến gì không? Không ai lên tiếng. Cuối cùng, một người nói: -Tôi nghĩ chúng ta cần thêm thời gian để quan sát. Việc đứng sai vị trí ảnh hưởng không chỉ đến chúng ta mà còn đến cả gia tộc nữa, bởi vậy, chúng ta cần phải cẩn thận. Vừa nói, bóng đen vừa cởi bỏ mũ trùm đầu, để lộ ra một mái tóc dài màu bạch kim. -Đồng ý! -Không ý kiến! -Tán thành! Những bóng đen còn lại nhao nhao tán thành ý kiến vừa đưa ra. Ông Parkinson cũng khẽ gật đầu, chậm rãi nói: -Như vậy chúng ta cứ theo lời anh Lucius mà làm! Mọi người về đi. Nghe ông Parkinson nói vậy, những bóng đen cũng lập tức biến mất. Ông Lucius là người đi cuối cùng, trước khi đi, ông ta còn khẽ nhìn ông Parkinson một cái, rồi mới độn thổ đi mất. Ông Parkinson khẽ cười chua chát, nói thầm: -Thật xin lỗi anh Lucius, nhưng việc thông gia... ai... Thôi, cứ để xem thế nào vậy. Cuối cùng thì cái ngày diễn ra trận chung kết cũng đến. Trước đó, Minh đã gửi Jame cùng hai người đột biến trở về đảo Celt, bởi có mang theo họ cũng không vào được. Còn lại hai phù thủy sẽ mang theo Tom và Minh độn thổ đến sân vận động, nơi diễn ra trận đấu. Trên ngọn đồi nhỏ, có một mảnh đất dành cho nhà Parkinson, trên đó có tấm biển ghi “Nơi cắm trại của gia tộc Parkinson”. Minh đi dạo vòng quanh, và tìm thấy khu cắm trại của nhà Weasley, với cái tên đã bị ghi sai WEZZELEY. Ở đó nó gặp cả Harry, Hermione. Ở khu vực của phù thủy Mỹ, Minh tìm thấy Vương Minh Thy, lễ phép cùng bố mẹ cô bé nói chuyện một chút, rồi rủ Thy đi về tìm Malfoy và Pansy.