Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 53 : Tàn Dư Của Chúa Tể Hắc Ám Đời Trước

-Đừng nghe hắn, nhất định hắn muốn giết Mẹ Rừng. Giết bọn hắn... giết... Một người sói lông màu bạc gào lên, nhảy phốc lên, móng vuốt chụp xuống đầu Minh. Jame lúc này đã gỡ cái lá chắn và thanh kiếm xuống, gào lên một tiếng, trường kiếm quét ngang, đem quái vật chia thành hai nửa, máu tươi tung tóe... -Thế nào Jame. Cảm giác lực lượng thế nào? – Tom hỏi, mặc kệ ánh mắt giết người của đám người sói xung quanh... -Quá tuyệt. Ta thậm chí muốn tay không vật nhau với gấu – Jame cười lớn, trả lời. Sau hai tháng, Atlantis và các nhà khoa học cùng các phù thủy đã tìm ra phương pháp dung hợp gien của các quái vật tiền sử vào cơ thể các chiến binh, tạo ra những người đặc biệt đầu tiên, với tên gọi... X-men. Trong đợt dung hợp tiếp theo, Jame đã đăng ký và được Minh đồng ý cho dung hợp gien của Minotaurus, do đó hiện tại hắn có sức mạnh rất là trâu bò, xứng với danh xưng là hậu duệ của kỵ sỹ bàn tròn năm xưa. Gr... gr... Lũ quái vật gầm lên, nhảy lên tấn công ba người bọn Minh. Haizzz, đàm phàn thất bại... – Minh thở dài, mũi thương đâm mạnh về phía cổ của con quái vật lông vàng, kết liễu tính mệnh của nó. Tom liên tục phóng ra những lời nguyền giết chóc, lũ quái vật thi nhau ngã xuống dưới chân hắn. Jame thì vừa dùng khiên đỡ đòn, vừa dùng kiếm chặt chém, như một chiếc thiết giáp xông lên trước, tung hoành ngang dọc. Móng vuốt của lũ quái vật làm sao có thể xé nát bộ giáp đặc biệt được làm từ hợp kim của Jame, bởi vậy nên chỉ sau một lát, chiến đấu đã kết thúc, máu tanh nồng nặc... Cả ba người tiến sâu hơn vào bên trong rừng, men theo con đường mòn nhỏ đến một khu phế tích gần giống với ngôi đền của Thor. Có vẻ nơi này trước đây cũng có đá Rune, nhưng do bị ai đó lấy mất mới khiến ngôi đền sập xuống. Vừa đến cửa, một con sói trắng nhảy ra, cản đường Minh lại, nhe răng. Một âm thanh lạnh lẽo vang lên: “Người khách lạ, trở về đi. Việc này không phải việc của ngươi, đừng nhúng tay vào!” -Ta chỉ muốn nói chuyện – Minh nhún vai, đeo thương vào lưng rồi mỉm cười. “Không có chuyện gì để nói cả. Nợ máu phải trả bằng máu! Lũ tiên phải chết” – con sói trắng nói. “Ngươi là phù thủy, ta đoán thế. Ngươi biết người sói là bị động hóa sói, mất hết lý trí, nhưng lũ sói ở rừng Storbeget này thì khác. Trọn đời trọn kiếp bọn họ phải sống trong kiếp sói, lý trí vẫn còn, nhưng bản năng lại điều khiển cơ thể. Điều đó còn đáng sợ hơn là cái chết” -Giết nó đi, nó chính là con sói độc ác... – Zathrian đột nhiên xuất hiện, chỉ vào con sói nói... “Ngươi, Zathrian, ngươi mới là kẻ xấu xa, ngươi làm đen tối linh hồn ta, đem lời nguyền lan rộng khắp khu rừng này” – Con sói nhe răng nói. -Đám Muggle tàn phá thiên nhiên, ta chỉ thay mặt thiên nhiên trả thù chúng mà thôi – Zathrian nói. -Hey, cho ta có ý kiến – Minh giơ tay – vậy lời nguyền người sói là xuất phát từ ngươi hả Zathrian. -Đúng vậy – Zathrian trả lời – ta là người hầu trung thành của chúa tể hắc ám Khorne đã 500 năm nay. -500 năm, đủ lâu đấy – Minh cười, quay sang sói trắng – chuyện gì xảy ra nếu giết hắn? “Lời nguyền sẽ biến mất, sẽ không có người sói sinh ra do lời nguyền nữa, những người sói này sẽ trở thành người sói bình thường, sau khi hết 5 năm, bọn họ hoàn toàn có thể chủ động hóa sói mà không bị ánh trăng tròn biến thành sói, và ta nghĩ xem... khoảng 10 năm... 10 năm... đúng thế, sau 10 năm, họ sẽ trở lại thành người. Mãi mãi” -Ta muốn người sói rừng Storbeget chiến đấu cho ta trong vòng 5 năm, sau 5 năm ta sẽ trả tự do cho bọn họ. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ giúp ngươi giết hắn – Minh chỉ vào Zathrian nói. “Ta phải trao đổi với họ” Con sói trắng nói, nhắm đôi mắt của nó lại, một lát sau, nó mở mắt ra, nói “Họ đồng ý!” -Ngươi, các ngươi đều phải chết!!! – Zathrian điên cuồng hét lên, miệng lẩm nhẩm thần chú. Từ dưới lòng đất, những sinh vật xấu xí xuất hiện. Bọn chúng có thân thể màu nâu, cánh tay là những lưỡi đao, thân dưới như rắn, bò sát mặt đất, đầu tròn, mắt đỏ rực, không có mũi miệng. -Những sinh vật tuyệt đẹp này là Rake, là sinh vật ma pháp do chủ nhân vĩ đại của ta tạo lên. Các ngươi rất may mắn được chết dưới tay chúng – Zathrian cười nói. Minh gật đầu, cả người phồng lên, mắt lòi ra, làn da đỏ rực, vòm miệng tiến về phía trước, xương sống nhô lên, mọc thành cánh, xương cụt vươn dài, chân to ra... Chỉ trong chốc lát, một con rồng khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, trong ánh mắt khiếp sợ của con sói và tuyệt vọng của Zathrian. Con rồng giơ cái chân khổng lồ lên và dẫm mạnh xuống, đạp một tên Rake thành cặn bã. Tên còn lại giơ đao chém tới, nhưng bị con rồng dùng cái đuôi quất bay, rồi bồi thêm một quả cầu lửa nữa đốt hắn thành tro. Zathrian giơ gậy phép, run rẩy niệm chú... nhưng đột nhiên... ĐOÀNG!!! Một tiếng nổ chát chúa vang lên, giữa mi tâm Zathrian thủng một lỗ to tướng, máu và óc tràn ra trông phát khiếp. Jame phẩy phẩy khẩu súng, mỉm cười nhún vai nói với Minh: -Ai nói kỵ sỹ không được dùng súng? Minh, Tom và Jame trở lại ngôi làng của các tiên, chiếu phim đoạn Zathrian gọi lên lũ Rake và tự nhận mình là người hầu của chúa tể hắc ám. Mọi người trong làng rất phẫn nộ, cho rằng Zathrian làm như vậy là phản bội lại tộc tiên. Maggie được bầu làm tộc trưởng mới của tộc tiên. Nàng cùng Sói trắng ký kết hiệp định chung sống bình đẳng, lũ người sói dơ bẩn tiến vào ở vòng ngoài, bảo vệ ngôi làng của tiên... Có vẻ là một kết thúc có hậu. Minh bí mật bàn bạc kế hoạch với sói trắng và Maggie một tối, sau đó cùng Jame và Tom nhanh chóng trở về Luân Đôn, chuẩn bị tụ họp cùng Harry và đồng bọn, cùng xem Quidditch giải thế giới và chuẩn bị đón một năm học mới đầy thử thách...