Phu thê vốn là chim cùng rừng
Chương 20 : Vui Vẻ
Editor: Masha
Cha Lê Hoa thích người đọc sách, lúc trước Lý Lê Hoa không được gả cho người đọc sách mà gả cho Triệu Thủy Sinh, ông ta rất không thích Triệu Thủy Sinh, nếu biết Triệu Thủy Sinh có thể đọc sách biết chữ, trình độ còn không tồi, ông ta chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ.
Hơn nữa, nếu biết Triệu Thủy Sinh có ý định khảo tú tài, ông ta nhất định mừng rỡ làm thầy cho Triệu Thủy Sinh, đương nhiên điều kiện là ông ta lại không thi đậu tú tài vào năm sau.
Đã có ý tưởng như vậy thì không thể nào đi làm chưởng quầy cho Hoàng lão bản.
Sau vài ngày Triệu Thủy Sinh nói rõ với Hoàng lão bản, Hoàng lão bản cảm thấy thực đáng tiếc.
Bất quá cũng không cưỡng cầu.
Lý Lê Hoa cũng không tiếp nhận thêu phẩm của bà chủ tú phô nữa.
Bắt đầu làm quần áo cho hai người.
Vì hai người họ đều không có quần áo tốt, quần áo đang mặc đều có mụn vá.
Mùa đông thời tiết lạnh, cho nên Lý Lê Hoa làm áo bông cho cả hai, bên trong độn bông, bên ngoài là vải bông.
Tuy rằng không phải lăng la tơ lụa gì, nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng.
Trong người bọn họ có tiền, cũng không muốn uất ức bản thân, mặc y phục ấm áp mới có thể thoải mái trong lòng để làm chuyện khác.
Hiện tại hai người bọn họ đều quét dọn sạch sẽ phòng ở mỗi ngày, so với lúc ở Triệu gia thoải mái hơn nhiều.
Triệu Thủy Sinh mặc quần áo mới Lý Lê Hoa làm, cảm giác đặc biệt tốt.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn mặc quần áo nàng làm, trước kia sao có thể có cơ hội này, chắc chắn không thể.
Quần áo của hắn, đều có chuyên gia làm, ngay cả màu sắc của quần áo cũng được quy định.
Cho nên, hiện tại mặc quần áo tức phụ làm, có một loại cảm giác nói không rõ, tóm lại, đặc biệt tốt.
“Nhạc phụ? Đại ca?” Triệu Thủy Sinh mở cửa, nhìn cha Hoa Lê và Lý Hạch Đào đứng ở bên ngoài.
Hắn cảm thấy kỳ quái sao bọn họ lại tìm tới, bất quá trên mặt vẫn rất nhiệt tình mời người vào trong.
Ít nhất, ngoài mặt không thể thất lễ, cho dù nhạc phụ này vào lúc bọn họ khó khăn nhất, không hề giúp đỡ bọn họ, ngược lại còn đuổi bọn họ đi.
Hơn nữa, có một số việc cần phải làm cho ông ta tiếp nhận.
“Ai tới vậy?” Lý Lê Hoa đang nhóm lửa ở trong phòng bếp, hỏi.
“Là nhạc phụ và đại ca.” Triệu Thủy Sinh cười nói.
Cha Lê Hoa hừ một tiếng, nghênh ngang đi vào, hai người quyết định làm lơ thái độ của ông ta.
Người như vậy, tức giận với ông ta, chỉ thêm bực bội cho chính mình.
Lý Hạch Đào ngượng ngùng nhìn muội phu, hắn cũng không có cách nào với cha hắn.
Cho hai người một ánh mắt các ngươi thông cảm một chút.
Cha Lê Hoa tiến vào liền nói: “Các ngươi có biết hiếu đạo hay không? Không nói người khác, Lê Hoa, ngươi là nữ nhi của ta, ngay cả bà bà cũng dám ngỗ nghịch? Ngươi như vậy, cho dù bị hưu, ta bên này cũng không nói nửa lời.”
Gần đây cứ bị nói chuyện hưu thê không ngớt, Triệu Thủy Sinh nghe được liền nhíu mày, lập tức nói: “Nhạc phụ, chuyện hưu thê này hãy để cho ta nói thẳng, làm cha mẹ, vẫn nên tìm hiểu rõ tình huống trước đã, còn chuyện này sao không giáp mặt nói lại đi nói xấu sau lưng, chúng ta chưa từng làm chuyện gì đuối lý, cũng không sợ người khác đi tìm hiểu!”
Người này vừa tới gây sự, người kia lại tới khiển trách, thật xem bọn họ là quả hồng mềm à?
Cha Lê Hoa vừa nghe, thật được quá, con rể lại dám lớn tiếng với lão đồng sinh là ông ta, lá gan thật không nhỏ.
“Ngươi làm càn! Sao dám nói chuyện với trưởng bối như vậy?”
“Nếu trưởng bối không đúng mực làm trưởng bối, ta không ngại làm càn một chút! Nhạc phụ, thỉnh không cần ném mặt mũi của mình! Chúng ta chưa bao giờ thiếu ông!” Hắn cũng lười đề cập chuyện lúc trước hai vợ chồng nhà mình bị vị nhạc phụ tốt này đuổi đi.
Khi đó, là thời điểm bọn họ khó khăn nhất, trên người đều không có tiền, ngay cả một chút thời gian nghỉ ngơi ông ta cũng không cho, đã vội đuổi đi, hiện tại còn nói như thế, cũng không biết tự tin này của ông ta là từ đâu đến.
Còn nói làm càn, rốt cuộc là ai làm càn?
Cha Lê Hoa bị tức giận quá sức, chỉ là con rể không phải nhi tử, không thể tùy ý đánh chửi, liền muốn quở trách nữ nhi là Lý Lê Hoa.
Lý Lê Hoa nghĩ, người này thật là, trước đó nàng còn muốn cho ông ta một mỹ danh, không ngờ ông ta lại là dạng người này, không hỏi phải trái trắng đen, đã tới chỉ trích nàng, ngay cả chuyện hưu thê cũng nói ra.
“Cha cũng không cần vừa mở miệng đã nói ta, ông cũng nói, chân tướng sự thật là dạng gì, ông cũng chưa xem qua hay nghe qua, đã tới cửa quở trách ta một trận, ta bị quở trách, ông là cha còn thể diện sao? Không biết là ai khua môi múa mép với ông, ông đã tới cửa nói ta, ta tự nhận từ khi làm tức phụ Triệu gia, cần cù chăm chỉ, làm so với người nào cũng nhiều hơn, nhưng dù như vậy, cũng mỗi ngày nhìn ta không vừa mắt, nói đến nói đi, ta bị đối đãi như vậy, bà bà bọn họ có xem ở mặt mũi lão nhân gia ông sao? Bọn họ còn chê cười nhà của chúng ta đó, nói cái gì khảo tú tài cũng thi không đậu, bất quá chỉ là một lão đồng sinh, chẳng lẽ họ nói lão nhân gia ông như vậy, ta còn phải chịu đựng? Bởi vì ta không đành lòng, bọn họ càng xem ta không vừa mắt, cái gì dơ bẩn mệt mỏi đều bắt ta làm, cha, ông nói thử xem, chẳng lẽ ta có thể không màng mặt mũi của cha, cứ theo bọn họ như vậy sao?”
Cũng không tin, ông ta nghe xong những lời này, còn đứng về phía Triệu bà tử bên kia?
Người này xem thể diện là quan trọng nhất, không vui nhất là người khác nói ông ta không thi đậu tú tài, nàng cứ nhắm vào chuyện này nói với lão.
Không phải không muốn đóng băng quan hệ với ông ta, mà nghĩ về sau Triệu Thủy Sinh cần có lý do để thoái thác, phải dựa vào người này, nên dời hỏa khí qua chỗ khác.
Dù sao trong trí nhớ của Lý Lê Hoa, Triệu bà tử và Hà Thúy Cô từng nói những lời đó, cũng không tính là oan uổng các nàng.
“Cái gì? Bọn họ quả thực nói như vậy?” Cha Lê Hoa vừa nghe đã phải dậm chân, ông ta ghét nhất người khác nói ông ta là lão đồng sinh, cả đời thi tú tài không đậu, đây còn không phải là chọc vào chỗ đau nhất của lão à.
“Nếu không phải bọn họ hạ thấp mặt mũi của cha như vậy, có thể trực tiếp phân chúng ta ra sao? Cho dù phân ra rồi, còn tìm tới cửa nói chúng ta cất giấu tiền riêng, còn nói chúng ta mua được sân viện này, ta làm gì có nhiều tiền như vậy, sân viện thế này ở trấn trên, ta và con rể cha cho dù bán cả hai cũng không mua nổi, nhưng các nàng không tin, còn muốn đuổi chúng ta khỏi đây.
Lần trước ta và Thủy Sinh đến nhà cha, chính là vì bọn họ khinh thường cha, nói ta không thể trông cậy vào cha chống lưng cho ta, một hai phải bắt ta thay đại tẩu nấu cơm, đây không phải khi dễ người sao? Cho nên ta và Thủy Sinh mới nghĩ đi tìm cha, nhưng lúc ấy cha cũng không hỏi rõ, đã bảo chúng ta đi rồi.
Bọn họ rõ ràng là khinh thường cha! Bằng không sẽ dám làm như vậy sao? Ngay cả phân chúng ta ra, cũng không cho cha đi qua chủ trì công đạo, khẳng định là trong lòng cảm thấy cha bất quá là một đồng sinh, có mặt mũi gì chứ? Cho dù đắc tội cha, cha cũng không dám làm gì bọn họ!”
Cha Lê Hoa tức giận đến mức bốc khói trên đầu.
“Nhãi ranh đáng giận! Người đàn bà chanh chua, độc phụ! Chờ lão phu thi đậu tú tài, nhất định làm cho bọn họ đẹp mặt!”
Cha Lê Hoa nổi giận đùng đùng rời đi, lần này không phải vì tức giận Lý Lê Hoa bọn họ mà bỏ đi.
“Tốt, bị một trận gió thổi đi rồi.” Lý Lê Hoa vỗ tay, nàng không hề cảm thấy mình đang nói dối chút nào, mà trong lòng sảng khoái, một chút gánh nặng cũng không có.
Triệu Thủy Sinh cũng buồn cười lắc đầu, cuộc đời cha Lê Hoa sợ nhất người khác nói ngay cả tú tài ông ta cũng thi không đậu, lần này nếu ông ta thật sự vì cảm thấy thẹn mà nỗ lực vươn lên, thi đậu tú tài, cũng không tính là chuyện xấu.
Đương nhiên, xem tình cảnh này, rất có khả năng ông ta vẫn không thi đậu.
Chờ ông ta thi không đậu, bên mình lại hạ bậc thang cho ông ta bước xuống, ông ta tuyệt đối sẽ tiếp nhận.
Đến lúc đó, hết thảy đều rất dễ nói chuyện.
Lý Lê Hoa nói: “Người bên kia thật là dai dẳng, ngay cả nhà mẹ đẻ ta cũng đi qua nói, bằng không cha ta cũng sẽ không tìm tới.”
Khẳng định là nói lời khó nghe gì đó với cha Lê Hoa, cha Lê Hoa lại là người sĩ diện, nổi giận đùng đùng tìm tới cửa?
Nàng cũng không phải ăn chay, làm cho lần tức giận này đều rải qua bên kia.
Hơn nữa, theo Lý Lê Hoa biết, cho dù cha Lê Hoa thật sự tức giận bên kia, cũng sẽ không tìm tới cửa Triệu gia tranh cãi với người khác, ông ta cũng chỉ có thể tới cửa tìm nữ nhi là nàng để giáo huấn, đối với người khác, ông ta vẫn coi trọng mặt mũi, vạn nhất bên kia thật sự nói ông ta như vậy, sau đó ông ta tìm tới cửa, lặp lại lần nữa, thể diện của ông ta coi như hoàn toàn vứt bỏ.
Thà rằng bản thân nghẹn ra nội thương, cũng không có khả năng đi Triệu Gia Trang.
Trong lòng ông ta hẳn nghĩ nhất định phải thi đậu tú tài, sau đó hung hăng vả mặt những kẻ nói ông ta thi không đậu.
“Đã thanh tĩnh, về sau cũng không lo ông ta không tiếp nhận bậc thang của chúng ta.” Lý Lê Hoa nói.
Dám tìm tới cửa giáo huấn người, nên bị nghẹn đến mức hộc máu.
Nàng cũng không nghĩ vì đối phương là cha ruột Lý Lê Hoa thì giống như chim cút bị người giáo huấn đến độ không dám ngẩng đầu nói chuyện, như vậy phải nghẹn khuất rất nhiều đó.
Triệu Thủy Sinh cười nói: “Phố phường tiểu dân cũng có chỗ sảng khoái của phố phường tiểu dân.”
Đại gia tộc, cho dù hận đối phương đến mức muốn hắn chết, gặp người cũng là cười, duy trì mặt ngoài bình thản.
Bên này không cao hứng, có thể nói những lời thống khoái, cũng không cần lo lắng không còn mặt mũi.
“Đúng vậy, ta đã sớm muốn làm ‘người đàn bà đanh đá’ một lần, nhưng trước mắt cũng chỉ mới phát huy một hai phần mười, dù sao sức lực ta lớn, đến lúc đó đánh nhau với người khác cũng không yếu thế.”
Trong lòng Triệu Thủy Sinh đổ mồ hôi, vui vẻ thế này cũng phóng khoáng quá mức rồi?
Trong lòng hai người đều ghi nhớ rõ lần gây chuyện này của người Triệu gia, những người này, ăn mệt ở bên này xong liền lợi dụng tính tình sĩ diện của cha Lê Hoa, khuyến khích lão lại đây, thật là tà tâm không dứt.
Bọn họ vốn định hai bên an tường không có việc gì, ai lo phận nấy, nhưng có vài người không muốn để bọn họ sinh hoạt tốt.
Nếu như vậy, bọn họ có phải nên ‘hồi báo’ thâm tình hậu đãi của những người này hay không?
Bằng không, có vẻ hai người bọn họ không hiểu chuyện lắm nhỉ..
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
48 chương
110 chương
41 chương
13 chương