Kình phong cuồn cuộn như vũ bão hướng tới thanh sam tuyết trắng, Lăng Tiêu  tay áo phất lên, đem Tư Phi Tình đẩy qua một bên, bản thân nhưng lại không chút dịch chuyển, chưởng lực trong nháy mắt in trên ngực hắn, thân ảnh hơi lung lay, một đường tơ máu chảy xuống theo khóe môi. “Lăng Tiêu?!” Tư Phi Tình kinh hãi kêu to, tại sao Lăng Tiêu không tránh cũng không đánh trả? ” Một chưởng này có hay không thỏa mãn cơn giận của ngươi?” Lăng Tiêu một tay xoa ngực, nhìn thẳng Mạnh Thiên Dương, tiếu dung thản nhiên: ” Lăng Tiêu ta từ trước tới nay làm việc không thẹn với trời đất, nhưng lần này, ta lại đoạt đi người ngươi thích…” Ho nhẹ hai tiếng, rồi thở dài một hơi, con ngươi huyền băng lộ ra vẻ ưu thương vô cùng mệt mỏi: “Ngươi cho dù mắng ta hèn hạ vô sỉ,  nhưng ta vẫn sẽ không buông tay… trừ phi chính hắn rời ta đi…” Hai mắt băng hàn tựa như không chịu nổi sức nặng mà khép lại —— Mạnh Thiên Dương, ta hoàn toàn có thể nhận thức được tâm tình của ngươi lúc này, loại thống khổ bị người mình yêu rời bỏ, ghen ghét, bi phẫn, lẫn tuyệt vọng… Bởi vì đây cũng chính là lo lắng của ta, có một ngày sẽ phủ xuống trên người ta. Nhưng dù vậy, ta vẫn không muốn để y theo ngươi rời đi. Ít nhất lúc này, y vẫn như cũ yêu ta, dù là phần tình cảm này chỉ là bởi vì y mất đi trí nhớ, dù là phần yêu thương này chỉ là ngắn ngủi như sương mai… ta vẫn không muốn buông tay. Ta đều không buông tay! Thẳng thắn mà nhìn chăm chú bạch y thắng tuyết trước mặt, nam tử ý chí thanh cao, Mạnh Thiên Dương mười ngón tay niết đến trắng bệch, thái dương nổi lên gân xanh, trong lòng buồn bực trướng đến muốn nổ tung —— Lăng Tiêu! vì sao ngươi có thể quang minh chính đại, mặt dày nói ra những lời như thế? Là ngươi đoạt đi người ta yêu! Nếu không có ngươi cản trở, một người khó hiểu sự tình như Tư Phi Tình, lại như thế nào sẽ thích ngươi! Ngươi biết rõ hắn là người ta trân quý nhất, lại  vẫn chen ngang cướp đoạt! Ngươi tuyệt đối không thể tha thứ!!! “Lăng Tiêu! Ta tuyệt không tha cho ngươi ——” Mạnh Thiên Dương điên cuồng hô lên, cắt ngang một mảnh tịch mịch , chưởng lực như dời núi lấp biển cuồn cuộn nổi lên. Lăng Tiêu như thế nào còn không tránh? Tư Phi Tình kinh hoảng nhìn hắn vẫn đang nhắm mắt đứng sừng sững, tựa như chưa phát giác được hiểm cảnh trước mắt, bối rối không kịp suy nghĩ, mũi chân một điểm nhẹ một cái đã lấy được thanh trường kiếm của Nguyệt nô lúc trước rơi xuống trên mặt đất, cả người và kiếm như tia chớp nhằm về phía Mạnh Thiên Dương —— Chưởng phong như vũ bão ập tới, Lăng Tiêu hất tay lên, hàn quang lóe sáng,  kiếm khí dày dặc trực tiếp nghênh đón, con ngươi băng lãnh lạnh lùng vừa chua sót chậm rãi mở ra—— Tư Phi Tình, một kiếm này nếu làm bị thương người ngươi thích, một ngày nào đó ngươi nhất định  sẽ càng hận ta  đến tận xương… Con ngươi băng lãnh chợt mở ra, Tư Phi Tình cư nhiên đã che ở trước người hắn, thủ kiếm kia chẳng phải là muốn đánh trúng lưng Tư Phi Tình —— “Tư Phi Tình? ——” không ngờ đến Tư Phi Tình lại sẽ đột nhiên xuất kiếm, Mạnh Thiên Dương hoàn toàn thay đổi sắc mặt, nhưng song chưởng đã không thể thu trở về, chỉ nghe liên tiếp hai tiếng nặng nề vang lên, Tư Phi Tình ngực như bị ngàn tảng đá đè xuống, có thể nghe được tiếng xương sườn rạn nứt, Cắn răng một cái, trên tay kiếm thế không ngừng, cố gắng chống đỡ, mũi kiếm mang theo cả chuỗi huyết châu, vung vẩy  trên mặt băng tuyết  —— Gương mặt tuấn mỹ lần đầu tiên thật sự hoàn toàn thất sắc, Lăng Tiêu đồng tử co rút, tay phải giơ lên đỡ chưởng, nhưng kiếm khí lúc trước phát ra vẫn cuốn thẳng vào Tư Phi Tình. Tay trái cũng nhanh chóng tung ra chưởng lực, tại không trung đem kiếm khí cắt thành hai đoạn, nhưng vẫn là chậm một bước, tiếng gió lướt qua, phía sau lưng Tư Phi Tình huyết như dòng suối tuôn ra. Lăng Tiêu một tiếng rống to, bất động tại chỗ. ” A ——” Ngực một trận đau đớn, sau lưng phút chốc mát lạnh, đau đớn kịch liệt  thấm vào sâu trong lòng, Tư Phi Tình vô lực chống đỡ, ngồi xổm trên tuyết, môi hơi động, máu nhân tiện từ cổ họng không ngừng  tuôn ra —— Toàn thân dường như sắp phân tán thành từng mảnh nhỏ, có phải hay không sắp chết? Tư Phi Tình chậm rãi  ngẩng đầu, ôm ngực nhìn Mạnh Thiên Dương, trong ngực vừa là một trận đau đớn, nhưng vẫn dùng hết  khí lực còn lại lắc đầu, thanh âm yếu ớt gần như nghe không được, đứt quãng nói: ” không cho phép ngươi thương tổn Lăng Tiêu…” “… Tư Phi Tình!” thần trí rốt cục khôi phục, Lăng Tiêu nhanh chóng vọt lên,  ôm lấy Tư Phi Tình đã chống đỡ không nổi ngã xuống đất, thoáng cái quay về Cửu Trọng Hiên. Không cho phép thương tổn Lăng Tiêu! Mạnh Thiên Dương khóe miệng co rút, muốn cười, nhưng lại chỉ phát ra mấy tiếng hô khàn khan. Buông bàn tay đặt trước ngực ra, một đạo máu tươi nhất thời bắn ra không trung, ánh mắt chuyển từ bàn tay dính đầy máu dời về phía khuôn ngực, một đạo vết thương thật sâu,  Mạnh Thiên Dương  khép lại tầm nhìn. —— không nghĩ tới ngươi sẽ thay hắn ngăn trở chưởng lực của ta, càng không nghĩ tới ngươi sẽ hướng ta ra tay… Một kiếm này thật là lợi hại! Lời nói cũng rất kiên quyết ! Ngươi rất si tình cũng đồng dạng rất tuyệt tình! Si tình vì hắn, cũng tuyệt tình đối với ta… Tại sao ngươi phải đối với ta như vậy? Ngươi, rất tàn nhẫn! Ta, rất hận! Hơi ngửa đầu, không tiếng cười, nước mắt rơi xuống, làm ướt một mảng y phục, rồi hòa tan vào tuyết. Đột nhiên chân khẽ nhún, cẩm bào tung bay, thân hình không chút dừng lại cấp bách xuống núi. Vừa khụ ra một búng máu, Nguyệt nô hơi chống đỡ thân mình, nhìn một đường máu tươi và nước mắt lưu lại trên nền tuyết trắng —— là máu của cái kia Phong Nhã lâu chủ đáng ghét lưu lại, nước mắt chảy ra… **** “… Lăng… Tiêu…” “Đừng nói nữa ——” thu hồi bàn tay để ở phía sau lưng Tư Phi Tình, Lăng Tiêu sắc mặt trắng bệch, trái tim trầm đến mức thấp nhất, nội lực của hắn truyền vào rất  nhiều, cũng kích không nổi chân khí trong người Tư Phi Tình hồi phục… Thân thể run rẩy nhẹ nhàng ôm lấy Tư Phi Tình vô lực dựa vào trước ngực, máu đã ngừng chảy ra, xương sườn bị gãy đã nối lại, nhưng ngũ tạng lục phủ lại bị chưởng lực hùng hậu của Mạnh Thiên Dương cùng kiếm khí sắc bén của hắn đánh trúng cơ hồ  muốn vỡ vụn, toàn thân kinh mạch loạn thành một đoàn… Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn quả thật thúc thủ vô sách(*), xoay chuyển thiên địa cũng không có cách —— cho dù tìm hết tất cả đan dược trong thành, cũng bất quá chỉ kéo dài thêm một chút thời gian  mà thôi.   (*) thúc thủ vô sách:  hết cách Tư Phi Tình sẽ chết! nỗi sợ hãi kịch liệt nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần của Lăng Tiêu, ngực như bị xé ra đau đến khó chịu, trống rỗng đến phát điên, hối hận đến tuyệt đỉnh —— đều là vì ta! Nếu như không phải ta muốn lưu ngươi lại, nếu như không phải ta hại ngươi mất đi  trí nhớ, nếu như  không phải ta khiến ngươi yêu ta, nếu như không phải ta cùng Mạnh Thiên Dương tranh đấu, ngươi sẽ không phải chết… Vốn dĩ ta chỉ nghĩ muốn đơn thuần yêu ngươi, nhưng tại sao ta rốt cuộc vẫn là một lần lại một lần thương tổn ngươi? Hại ngươi ở thạch thất như vậy thống khổ, hại ngươi chặt đứt tay, dồn ép ngươi hai lần đi đến đường cùng, mà hôm nay, ngươi vì bảo vệ ta, bảo vệ ta người đã từng khiến ngươi thương tổn còn vô sỉ lừa gạt tình ý của ngươi, sắp sửa mất đi tánh mạng ngươi khó khăn lắm mới đổi được… Ta không muốn ngươi chết! Rõ ràng hết thảy đều là ta sai, tại sao trời cao nhưng lại muốn đoạt đi tánh mạng của ngươi? Là muốn trừng phạt ta sao? Phạt ta mất đi người ta yêu nhất, phạt ta phải thống khổ hối hận, cả đời áy náy? Ta không muốn! ta thà rằng ngươi  rời ta đi, căm hận ta, cũng không muốn ngươi chết a! Tư Phi Tình, ta không muốn  ngươi chết… Trước mắt một mảnh mơ hồ, cái gì cũng thấy không rõ, chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi minh tịnh trong suốt không có chút tạp niệm… bên tai cũng mơ hồ, cái gì cũng nghe không rõ, chỉ nghe được tiếng kêu vang vọng trong sơn cốc: “Ta thích ngươi, Lăng Tiêu! … thích ngươi, Lăng Tiêu! … thích ngươi… thích ngươi… Thích…” Nước mắt lướt qua gương mặt, chảy xuống cằm, nhỏ giọt trên y phục tuyết trắng đại thanh. “… Ngươi  lại khóc rồi…” Tư Phi Tình nhẹ nhàng thở gấp, những giọt nước mắt kia rơi xuống ngực, ngay cả trái tim cũng như bị thiêu đốt đau đớn : ” Đừng, đừng khóc nữa… Ta muốn ngươi vui vẻ… ta, Ta thích nhìn bộ dáng ngươi cười…” Nước mắt ẩm ướt một mảng y phục: “Tại sao? … ta như thế thương tổn ngươi… tại sao ngươi vẫn thích ta? …” “… tại sao a? … Ta, ta chưa nghĩ qua…” nghĩ muốn nâng tay thay Lăng Tiêu lau đi những giọt nước mắt, nhưng cổ tay căn bản không động đậy được, Tư Phi Tình buông tha, nhẹ nhàng buông xuống rơi mi mắt: ” Có lẽ là… bởi vì ngươi cũng thích ta… ta biết ngươi là thích ta, có đúng hay không? …” Khóe môi câu dẫn ra một nụ cười, nước mắt theo khóe môi chảy tiến vào trong miệng, chảy xuống tận đáy lòng: ” Đúng, cả đời này người ta thích nhất chính là ngươi, cả đời này người ta duy nhất thích cũng là ngươi… Nhưng ta, lại luôn thương tổn ngươi… “ “… thật sự không được khóc nữa… Lăng Tiêu…” Tư Phi Tình nỗ lực lộ ra một nụ cười đạm bạc như tơ liễu: “… Ta biết ngươi sẽ không thương tổn ta… Cho dù, cho dù ngươi có, kia, kia cũng nhất định là  vô ý… Đừng khóc…” “Tư Phi Tình…” bàn tay dán chặt vào khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc vuốt ve, nước mắt dính ẩm ướt hai bên,  cẩn thận hôn lên khóe môi tinh tế lạnh lẽo, mềm mại, mang theo  hàm vị nước mắt, còn pha lẫn mùi máu nhạt nhạt… *** Chậm rãi mở mắt, Tư Phi Tình ngơ ngác nhìn chăm chú vào ánh trăng trong sáng trước giường: “… rất sáng…” “Đêm nay là mười lăm… muốn nhìn sao? …” Cẩn thận ôm Tư Phi Tình nghiêng thân qua một bên, Lăng Tiêu vung tay áo,  mở cửa sổ ra, ánh trăng sáng như nước mặt hồ thu lập tức chiếu soi nơi đầu giường, phủ lên hai người một tầng sáng bạc. Mặt trăng rất tròn rất đẹp… Tư Phi Tình xuất thần nhìn mặt trăng tròn như cái thâu: ” Thật giống như khi trước kia ở nhà… a… ta còn nhớ rõ, hình như mười lăm mỗi tháng, mẫu thân đều dâng hương cầu trời cao phù hộ cho ta được bình an sống thêm nhiều tháng…” Trái tim  một trận đau đớn, càng ôm sát thân thể bị thương nặng kia vào lòng: “… Tư Phi Tình…” “… Ta nhớ ra rồi, ta trước đây… thật sự mắc bệnh rất lợi hại… ta, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là có thể, có thể như một người bình thường… khỏe mạnh, không có bệnh tật không có tai ương mà sống… Nhưng ta bây giờ, có phải hay không sắp chết? …” Thất vọng quay đầu lại, Tư Phi Tình ngón tay dùng sức cầm lấy ống tay áo Lăng Tiêu: ” Nhưng, ta còn không muốn chết a… Lăng Tiêu…” Nước mắt vừa mới dừng lại tuôn ra như mưa: ” Tư… Phi Tình… Tư Phi Tình…” Dùng hết tất cả khí lực, Tư Phi Tình run rẩy sờ lên gương mặt vương đầy nước mắt của Lăng Tiêu: “Ta, ta không muốn chết… Nếu không ngươi, ngươi sau này thương tâm, cũng, cũng không có người… không có người đến giúp ngươi lau nước mắt … Lăng Tiêu, đừng khóc…” Đầu vai kịch liệt chấn động, Lăng Tiêu đã nói không nên bất cứ lời gì, chỉ có thể tùy ý nước mắt theo ngón tay Tư Phi Tình uốn lượn chảy xuống, nhiễm ướt  thanh sam. —— Tư Phi Tình! Tư Phi Tình! ta có thể nào ngồi nhìn ngươi chết! ta như thế nào nhẫn tâm để ngươi như vậy mất đi tánh mạng!  Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp, để ngươi hảo hảo mà sống! Hô hấp thật sâu, ổn định khí tức, Lăng Tiêu đỡ Tư Phi Tình chậm rãi nằm xuống,  mỉm cười nói: ” Ngươi sẽ không chết, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống khỏe mạnh… ta có biện pháp, tin tưởng ta…” Thật không? Tư Phi Tình khóe môi có chút cong lên, nhưng lại mang theo tất cả đau đớn cùng mệt mỏi  trên người, nhíu mi, khép lại mi mắt —— Chăm chú nhìn rất lâu, dường như vẫn không đủ, Lăng Tiêu bỗng nhiên cúi đầu, ở trên trán tái nhợt ấn xuống nụ hôn, phất tay áo một cái, đã bước ra bên ngoài hiên, không quay đầu lại. **** “Chủ nhân muốn đi Miêu Cương tìm người kia sao?” Phong nô kinh ngạc nhìn tay áo tuyết y nam tử tung bay trong gió: ” Thỉnh cầu chủ nhân chấp thuận để Phong nô đi theo hầu hạ —— “ “Không cần.” Lăng Tiêu lạnh lùng từ chối, chỉ búng nhẹ một cái, một mảnh giấy bay ra rơi vào trong tay Phong nô. “Tư công tử mỗi ngày cần dùng dược, trên giấy đều viết rõ ràng, ngươi lưu lại trong thành cùng tam tỷ khác thay ta chiếu cố y.” Lăng Tiêu than nhỏ: “Ta vốn nên dẫn y cùng đi, nhưng lấy thương thế của y hiện tại, sao có thể chịu được chướng khí Miêu Cương …  bất quá cũng tốt, một mình ta lên đường, càng sớm đi tìm được người nọ, thỉnh cầu  hắn quay  về làm phép —— “ Phong nô nguyên bản nhìn chằm chằm trang giấy kia ngẩn người, nghe vậy chấn động, hoảng sợ nói: “Chủ nhân chẳng lẽ muốn dùng cổ thuật cứu y sao? đây,  đây như thế nào có thể?” Lăng Tiêu sắc mặt trầm xuống: “Chuyện của ta khi nào cần ngươi nhiều lời?” Ánh mắt lạnh như băng xẹt qua trên mặt nàng, Phong nô nhất thời run rẩy nín thinh. Lăng Tiêu xoay người ngửa mặt nhìn lên ánh trăng tròn trên trời, lo lắng nói: ” Thương tổn của y nếu không mượn xuân tàm* lực, trong mấy ngày gần đây hẳn phải chết không thể nghi ngờ —— “              (*) Xuân tàm: là một loại độc cổ dùng dể hạ trên người những cặp tình nhân ( ta chỉ biết có thế OxO, ai biết thêm nữa xin chỉ tan ha  ^_^) “Xuân tàm?” Phong nô không nhịn được lại kêu lên một tiếng sợ hãi, nàng nhớ đã từng xem qua ghi chép ở tại thư phòng, đó là một loại huyết cổ trong cổ thuật Miêu Cương cực kỳ quỷ bí ác độc, không phải là sớm đã thất truyền rồi sao? Nghe được tiếng kêu kinh ngạc của nàng, Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:  ” Ta nguyên bản cũng tưởng rằng thuật này sớm đã thất truyền, nhưng hôm lễ hội hoa xuân ở Lạc Dương lúc so kiếm, người kia lại nói nguyện lấy thuật này làm trao đổi, thỉnh cầu ta thay hắn trừ bỏ một người. Ta lúc ấy vì thấy thuật này quá mức ác độc, liền không đáp ứng, hôm nay vừa lúc —— “ “Nhưng… chủ nhân, ngươi thật sự muốn vì công tử làm như vậy sao?” Phong nô cuối cùng thần trí quay về, sắc mặt trắng bệch một mảnh: ” Nếu như Phong nô nhớ không lầm, xuân tàm vừa vào trong cơ thể chủ nhân, liền đem suy nghĩ khí huyết của chủ nhân, thậm chí cả sinh mệnh của chủ nhân sẽ cùng người trong lòng lập tức tương liên a.” Mi tâm khẽ nhíu, Lăng Tiêu có chút không vui: “Không sai, nếu không thì sao cứu được y? Chỉ có thuật này, mới có thể làm cho y khởi tử hồi sinh, dựa vào mạng của ta để sống, chỉ cần Lăng Tiêu ta còn sống ở trên đời một ngày, y cũng liền có thể không có bệnh tật không có tai ương mà sống tốt một ngày…” đột nhiên cười: “Ngươi đã xem qua ghi chép, nên biết, xuân tàm này lúc đầu vốn là tình cổ giữa tình nhân  dùng để đồng sinh cộng tử của Miêu Cương… a, đồng sinh không có khả năng, cộng tử nhưng thật ra nửa điểm không giả. Ta nhất định sẽ khiến mình sống thêm sáu mươi năm nữa, một trăm năm, y cũng liền có thể cùng ta giống nhau trường mệnh trăm tuổi, ha ha…” Tiếng cười bi thương lạnh như băng không giống ngày thường khiến Phong Nô  toàn thân phiếm lạnh, lui về phía sau từng bước, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo: “Chủ nhân, đây mới là chuyện Phong nô lo lắng nhất a. Xuân tàm cố nhiên vốn là tình cổ, nhưng toàn bộ dựa vào yêu thương áp chế mạng người, nếu ngày nào đó, y nhớ lại chuyện cũ, không hề thích chủ nhân, vậy cổ trùng ẩn trong máu chủ nhân sẽ lập tức thức tỉnh, độc cổ khiến chủ người tâm can đoạn trường a! Hơn nữa cứ cách một canh giờ liền phát tác một lần, phệ tâm hấp tủy, đến chết mới thôi.” “Những điều này ta đều biết.” thanh âm Lăng Tiêu bình tĩnh nghe không ra chút nào tâm tình lo lắng, nhẹ nhàng khép lại hai mắt, ánh trăng phát sáng phủ trên người hắn, dung nhan tuấn mỹ hiện ra khí thế mạnh mẽ khiếp người, như khói như sương mù, như mộng như ảo… im lặng chỉ chốc lát, tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng phiêu đãng trong đêm: “Xuân tàm đến chết tơ tình mới hết… tơ tình này  nhập vào tận xương cốt, giống như tự trói buộc mình, nhất định là phải dây dưa đến chết.” “Nhưng Phong nô không cam lòng! Ta có thể nào mắt thấy chủ nhân sau này vì một người đã không còn yêu mình ngày đêm chịu đựng dày vò sống không bằng chết? Phong nô thật sự,  thật sự…” Lời chưa nói hết đã nghẹn trong cổ họng, nước mắt  không ngừng chảy xuống hai má, trái tim vốn là đau đớn, nước mắt  tựa hồ cũng là lạnh… Không quay đầu lại, Lăng Tiêu chỉ nhẹ nhàng thở dài: “Lòng ta ý đã quyết, ngươi không nên nhiều lời nữa…” Đôi mắt lạnh lẽo như băng chậm rãi mở ra, chăm chú nhìn vầng trăng, khóe môi xinh đẹp cong lên ý cười thản nhiên —— Tư Phi Tình, ngươi sau này nhất định có thể bình an mà  ngắm rất nhiều lần trăng mười lăm, thẳng đến ngày nào đó Lăng Tiêu ta chết… Cho dù sau này ngươi nhớ lại tất cả, không yêu ta nữa, dứt khoát rời đi, cho dù  sau này chỉ lưu lại ta cô độc một mình ở chỗ lạnh như băng này chịu đựng cổ độc hành hạ, ta vẫn sẽ hảo hảo quý trọng tánh mạng của mình, khiến mình sống thật lâu thật lâu, bởi vì ta khi đó, ta đã vì ngươi  mà sống … Đây là việc duy nhất trước mắt ta có thể vì ngươi mà làm… Dùng một đời của Lăng Tiêu  ta sau này nhớ đến đau đớn của ngươi, trả lại ngươi thời khắc nhất thời đối với ta si mê, ta rất cam tâm tình nguyện. Y sam tuyết trắng dưới ánh trăng bay lượn, rốt cuộc đi rồi Phong nô vẫn đứng đó ngốc lăng rơi lệ. **** Mùi dược tràn ngập, cùng hương thơm lượn bay khắp cả phòng, phiêu tán ra không trung. Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào, tỏa ra vài tia lãnh đạm. Thất thiếu gia lẳng lặng đứng ở trước giường, trên giường Tư Phi Tình một thân đại thanh đang mê man, sắc mặt trắng bệch đến mức khiến người ta sợ hãi, hô hấp cực kỳ yếu ớt, trừ ngực nhẹ nhàng phập phồng ra, thì giống như đã chết, nhưng mi tâm vẫn như cũ nhíu chặt, dường như  trong mộng cũng đang phải chịu đựng đau đớn. Sắp chết rồi sao? Rất khó chịu sao? Thất thiếu gia chậm rãi nâng tay, sờ lên khuôn mặt lạnh lẽo của Tư Phi Tình, hàn khí nhất thời từ đầu ngón tay truyền tới đáy lòng, hai gò má hắn có chút co quắp, hai tay dời xuống cổ Tư Phi Tình, đồng dạng lạnh như băng, chỉ duy nhất có thể cảm giác được huyết mạch hơi đập. Chỉ cần dùng lực một chút, huyết mạch liền sẽ không thể đập đi, cũng sẽ không còn thống khổ nữa đi… Thất thiếu gia khép mắt lại, bóp chặt mười ngón ——  Tư Phi Tình! Ta không muốn nhìn ngươi mất đi trí nhớ sống mơ hồ như thế nữa! Không muốn ngươi hại lâu chủ bị thương nữa! Ngươi cũng biết, ngày hôm qua ta ở bên trong hiên lúc nhìn thấy  ngươi một kiếm nhằm vào Lâu chủ, ta cơ hồ đều muốn nổi điên, nhưng ta lại không cách nào hận ngươi, bởi vì sau khi ngươi thanh tỉnh cũng nhất định sẽ vì người mình thích bị thương căm hận chính mình… Cho nên, liền để ta tới giúp ngươi giải thoát đi. Ngón tay lại dùng sức, bỗng nghe một tiếng quát: ” Làm cái gì vậy?” Bỏ rơi chén dược trong tay, Phong nô một cái tát đem Thất thiếu gia quét đến bên tường,  nhanh chóng thăm dò khí tức của Tư Phi Tình, trong lòng nàng hơi bình tĩnh, xoay người lại nắm  Thất thiếu gia lên, cả giận nói: “Ngươi thật đúng là chết không thay đổi, lần này lại muốn làm gì? Y không phải người ngươi thích sao? Ngươi cư nhiên muốn bóp chết y?” Nàng nghiêm mặt, Thất thiếu gia nhưng lại buông xuống ánh mắt, mặt không chút thay đổi. Phong nô hít vào một hơi, cười lạnh nói: “Ngươi là không cam lòng y yêu chủ nhân đi, hừ, ta sẽ không để ngươi xằng bậy, lầm bầm, ngươi có phải hay không muốn ta đem tay ngươi chặt xuống —— “ Lời còn chưa dứt, bên ngoài hiên một trận tiếng động lớn xôn xao, Phong nô mày liễu hơi nhíu, Lăng Tiêu thành khi nào ồn ào như thế? Bỏ lại Thất thiếu gia, đang muốn đi ra ngoài nhìn xem thế nào, Hoa nô một trong bốn thì tì lảo đảo vọt vào, xiêm y dính đầy vết máu: ” Có kẻ địch đến xâm phạm, Tuyết nô đã bị giết, a ———” sau lưng hàn quang chợt lóe, nàng giữa tiếng kêu gào thê thảm ngã xuống đất. Lau đi vết máu trên đao, hán tử áo xám đem thi thể Hoa nô kéo qua một bên, hình dáng cực kỳ cung kính cúi đầu đứng trang nghiêm. Con ngươi xinh đẹp của Phong nô tối sầm lại, chậm rãi rút kiếm, nhìn chằm chằm người đang đi vào phòng, tuấn nhã nam tử cẩm y đai ngọc. “… Phong Nhã lâu chủ sao?” Phong nô đồng tử co rút lại, ngày hôm qua mặc dù nàng ở nơi khác khóc thảm thương, không chính mắt nhìn thấy Mạnh Thiên Dương, nhưng sau khi trở về đã nghe các thị tỳ khác nói lại tình hình, đối với tướng mạo Mạnh Thiên Dương cũng biết đại khái. Không khỏi càng nắm chặt trường kiếm trong tay, nghĩ không ra chủ nhân đêm qua mới xuống núi, liền có người xâm phạm. Mạnh Thiên Dương làm như không nghe thấy, tầm mắt lướt qua người đang mê man trên giường phía sau nàng, thẳng hướng Tư Phi Tình đi đến. Lâu chủ… từ khi Mạnh Thiên Dương bước vào, Thất thiếu gia liền mở to hai mắt, lúc này ánh mắt hoàn toàn ảm đạm xuống, cho dù gần ngay trước mặt, Lâu chủ ngay cả khóe mắt cũng không nhìn về phía hắn, hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của  hắn … Khuôn mặt diễm lệ mất đi huyết sắc, lập tức không có bất cứ biểu tình gì, cúi đầu chạy ra ngoài hiên. “Đứng lại!” Phong nô một kiếm cắt ngang,  ngăn ở trước giường. Tiếu dung dày đặc hiện lên, Mạnh Thiên Dương lạnh lùng nói: “Tránh ra! Lăng Tiêu không có ở đây, ngươi như thế nào là đối thủ của ta. Đoạt ái chi cừu này, ta sao lại dễ dàng dừng tay? Vân Thương, truyền lệnh xuống, phàm là người Lăng Tiêu thành, một người cũng không để lại.” Vân Thương lên tiếng chạy đi, trước khi rời đi hướng Tư Phi Tình trên giường, trong lòng đầy hận ý liếc mắt một cái, lần này theo lâu chủ ngàn dặm xa xôi đến Thiên Sơn thăm Tư Phi Tình, vậy mà ngày hôm qua Lâu chủ mỉm cười lên núi, lại chịu thương quay về, Tư Phi Tình cư nhiên như thế bạc tình bạc nghĩa, đối với Lâu chủ ra tay tàn nhẫn. Đừng nói Lâu chủ, Vân Thương hắn cũng nuốt không nổi khẩu khí này, lập tức suốt đêm triệu tập nhân thủ phân đường Phong Nhã lâu quay về, sáng sớm  ở dưới núi lại nghe được tin báo Lăng Tiêu đã xuống núi, liền lập tức xông thẳng vào thành. Chỉ là, không biết Lâu chủ sẽ như thế nào xử trí Tư Phi Tình phụ lòng tuyệt tình… Mạnh Thiên Dương từng bước đến gần, Phong nô trường kiếm đâm thẳng vào yết hầu hắn, kiếm đến nửa đường, Mạnh Thiên Dương đã như tia chớp một chưởng  đánh trúng ngực nàng, ngón tay khép lại, chế trụ cổ tay nàng, ném về phía sau, Phong  nô thân thể đụng vỡ chấn song cửa sổ xa xa rơi xuống nền tuyết bên ngoài hiên. Xoay tay đè lại miệng vết thương trên ngực hơi đau đớn, Mạnh Thiên Dương đứng ở trước giường, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú vào Tư Phi Tình vẫn đang hôn mê bất tỉnh —— Cả người tựa hồ đều bị rơi đến vỡ nát, Phong  nô mạnh mẽ chống đỡ khuỷu tay, yết hầu ngọt ngọt, khụ ra một bãi máu tươi, thở hào hển nhìn về phía Cửu Trọng Hiên, không biết Mạnh Thiên Dương kia một thân sát khí sẽ không vì yêu thành hận, đả thương Tư Phi Tình… Nghĩ muốn khởi động thân thể, cuối cùng lực bất tòng tâm, lay động hai cái, lại ngã ngồi trên mặt đất. Vừa nâng mí mắt, đã thấy bên cạnh cách đó không xa Thất thiếu gia đang ngơ ngơ ngác ngác rơi lệ, nàng sửng sốt, bỗng dưng nhớ tới sự khác thường của Thất thiếu gia  lúc Mạnh Thiên Dương đi vào, trong lòng tỉnh ngộ, lộ ra một tia khổ sáp cười: ” Ngươi khóc cái gì? Con mắt Mạnh Thiên Dương đều không nhìn ngươi, ngươi vì hắn thương tâm như vậy làm cái gì?” Thất thiếu gia run rẩy, thu lại nước mắt, mịt mờ nhìn Phong nô. Ho khan vài tiếng, Phong nô cười khổ nói: “Nguyên lai người ngươi thích vốn là Mạnh Thiên Dương… ha ha, Tư Phi Tình vốn phải là người ngươi căm hận nhất, ngươi nhưng lại còn bảo hộ y như vậy, muốn giúp y khôi phục trí nhớ, khụ, ta còn tưởng rằng chính mình đủ ngốc, không nghĩ tới cư nhiên ngươi so với ta còn ngốc hơn, a” tâm tình kích động, máu không ngừng được tràn ra khóe môi anh đào. —— kỳ thật ta cũng giống ngươi, biết rõ chủ nhân sẽ không để mắt nhìn ta, nhưng vẫn như cũ vì hắn vui, vì hắn buồn, vì hắn bảo vệ người ta căm hận nhất… Nhưng bây giờ, ta không cách nào chiếu cố hắn nữa rồi, chủ nhân… Thân hình chậm rãi yếu đuối, gương mặt áp vào trên tuyết lạnh như băng, một trận hàn ý xâm nhập vào tận đáy lòng, nhưng băng tuyết rất nhanh bị máu trong miệng chảy ra hòa tan, một mảnh nóng ẩm… tâm tư bay tán loạn, nàng giống như lại nhìn thấy hình ảnh nhiều năm trước kia, ngay ở dưới chân núi, nàng liều mạng ôm lấy mẫu thân bị tuyết đông chết mà khóc, nhưng mẫu thân cũng không  thể sống lại. Ngay trong lúc nàng khóc đến khàn tiếng, một người nam tử xa lạ một thân y phục trắng như tuyết thay nàng lau đi nước mắt trên mặt, người lạnh như băng , nhưng tay lại ấm áp… Nàng ngẩng đầu, liền không thể di dời được ánh mắt, một khắc đó, nàng chỉ biết, nam tử tuấn mỹ trước mắt vừa lạnh lùng vừa là người nàng cả đời đi theo… Năm ấy, nàng mười hai tuổi… … Im lặng đứng bên, Mạnh Thiên Dương ánh mắt thủy chung không rời gương mặt trắng bệch trên giường, giống như khi ở Phong Nhã lâu bệnh không chịu nổi, Tư Phi Tình thời khắc hắn muốn chiếu cố…  ý nghĩ chưa phản ứng, thân thể đã ngồi ở trước mép giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay tái nhợt lạnh lẽo, dùng bàn tay mình bao lấy . Ngày hôm qua hai chưởng kia của ta cùng một kiếm của Lăng Tiêu khiến ngươi bị thương nặng đến thế sao? Ngươi tại sao muốn xông lên? Mạnh Thiên Dương cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm mại lạnh lẽo của y —— ta thật sự rất hận ngươi vô tình vô nghĩa, nhưng ngươi hôm nay thành cái dạng này, bảo ta như thế nào hận ngươi? … Tư Phi Tình… Ta đến Thiên Sơn thăm ngươi trên đường đi đã nghĩ tới vô số tình cảnh chúng ta gặp mặt, nhưng ta tuyệt đối không nghĩ đến sẽ là cục diện hôm nay. Ta vẫn luôn đau khổ chờ đợi ngươi quay về, nhưng ngươi lại cư nhiên  thích người khác. Hơn nữa lúc đầu, còn là ta muốn ngươi theo  người kia rời đi, a, thật sự là châm chọc… Cho tới bây giờ ta đều sẽ không bỏ qua người mắc nợ ta, Nhưng ta thật sự không biết nên xử trí ngươi như thế nào. Tư Phi Tình, ngươi nói cho ta biết, ta nên xử trí ngươi như thế nào đây? Ta rốt cuộc nên xử trí ngươi như thế nào đây? Nâng bàn tay Tư Phi Tình lên,  Mạnh Thiên Dương một ngón một ngón hôn lên ngón tay tinh tế của y, Trong lòng chua xót. Là Lăng Tiêu sao? Tư Phi Tình khẽ hô hấp, cố sức muốn mở hai mắt ra, mí mắt nhưng lại nặng nề không cách nào nâng lên, toàn thân đau đớn đều đang kêu gào, rất khó chịu… Lăng Tiêu, ngươi ở bên người ta sao? Ngón tay run rẩy  bắt được bàn tay ấm áp: “… Lăng Tiêu… Là ngươi sao?” “A —— Lăng Tiêu?” trên tay đột nhiên truyền đến đau đớn khiến Tư Phi Tình không khỏi kêu lên, tại sao Lăng Tiêu dùng sức mà nắm tay y như thế? Giống như muốn dùng sức  bẻ gãy cả bàn tay y —— Phẫn nộ chế trụ bàn tay suy yếu vô lực, Mạnh Thiên Dương hung hăng nhìn chằm chằm Tư Phi Tình như trước nhắm mắt, tức giận cùng đố kị như lửa thiêu đốt, huyết mạch cũng tựa hồ muốn sôi trào, vết thương trước ngực càng đau đớn đến không thể tăng thêm —— Lăng Tiêu! Lăng Tiêu! Ngươi liền chỉ biết Lăng Tiêu! Tư Phi Tình, ngươi  mở mắt nhìn rõ đi, ta là Mạnh Thiên Dương! Mạnh Thiên Dương là người ngươi thích nhất, lưu luyến nhất không rời! Ngươi nhìn rõ đi! “Lăng Tiêu? Tay của ta rất đau…” Trái tim đau đớn đến quên hết thảy, Mạnh Thiên Dương mạnh mẽ buông tay ra, giáng  một cái bạt tai lên khuôn mặt không chút huyết sắc của y: “Tư Phi Tình! Ngươi nhìn rõ đi, ta là Mạnh Thiên Dương!”