Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình
Chương 18
Ánh mắt lạnh lẽo đến mức đóng băng cả lòng người, khiến Nguyệt nô toàn thân phát lạnh, không tự chủ được lui ra phía sau hai bước, cúi đầu: “Nguyệt nô đã nhắc nhở qua hắn, Lăng Tiêu thành xưa nay không tiếp đãi khách bên ngoài, nhưng hắn nói không cầu lên núi, chỉ cần cố nhân gặp mặt một hồi, nhưng…”
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, Nguyệt nô lén nhìn trộm khuôn mặt chủ nhân không chút thay đổi, trong lòng thở dài không thôi.
Rốt cuộc tới rồi sao? con ngươi băng lãnh của Lăng Tiêu vẫn thản nhiên nhìn phía chân trời xa xôi, lẳng lặng nói: “Dẫn hắn đến Cửu Trọng Hiên.”
“Chủ nhân?!”
Nguyệt nô khiếp sợ miệng không khỏi há to, Lăng Tiêu nhưng lại đột nhiên cười: “Có một số việc cuối cùng vẫn là không cách nào trốn tránh… nhanh đi đi.”
“Lăng Tiêu? ——” thấy Nguyệt nô vội vội vàng vàng rời đi, Tư Phi Tình buồn bực xoay người đối mặt với hắn: ” Là ai muốn tới đây?”
Lăng Tiêu mỉm cười vuốt mấy sợi tóc của Tư Phi Tình bị gió phất loạn tung bay, chăm chú nhìn đôi mắt minh tịnh trong suốt của y: ” Mạnh Thiên Dương…”
Ách? Tư Phi Tình có chút bất ngờ, đó không phải là tỷ phu của mình sao? Cái kia cố nhân hẳn là chỉ mình đi? …
Y mờ mịt xuất thần, Lăng Tiêu yên lặng nhìn hắn một lúc, rồi xoay người rời đi. Tư Phi Tình sửng sốt, từ sau lưng hô một tiếng, Lăng Tiêu cũng không dừng lại, chậm rãi nói: ” Các ngươi hảo hảo trò chuyện đi, ta sẽ không đến trở ngại các ngươi…”
Tiếng thở dài lạnh lẽo phân tán tứ phía, thân ảnh tuyết trắng đã cách xa khỏi tầm mắt, Tư Phi Tình kinh ngạc đứng ở vách đá, hết sức hoang mang.
Không biết đứng bao lâu, nghe được phía sau tay áo hơi lay động một bên tay, bên ngoài hơn một trượng có một cẩm y nam tử tuấn nhã đang cười cười nhìn y. Nguyệt nô thần sắc cổ quái theo sát phía sau, nhìn Tư Phi Tình, lắc đầu, sau đó cũng quay về Cửu Trọng Hiên.
Người này chính là Mạnh Thiên Dương? Tiếu dung tao nhã ân cần khiến Tư Phi Tình trong lòng hơi sợ, vừa cảm thấy mơ hồ lại có chút quen thuộc, y hướng về phía Mạnh Thiên Dương nhợt nhạt cười —— Mặc dù không có ấn tượng, nhưng khuôn mặt tươi cười ôn hòa kia lại khiến y cảm thấy an tâm.
Vẻ mặt tươi cười bày ra nửa ngày, tuấn nhã nam tử kia đột nhiên nhẹ nhàng tới gần, hai tay hợp lại đã đem y ôm vào lòng.?! Tư Phi Tình bất ngờ không kịp phòng bị, bị người ôm chặt chẽ trong lòng, khí tức ấm áp lập tức vây quanh, y kinh ngạc, ngược lại đã quên lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn nam tử gần ngay trước mắt, trong đầu một trận mờ mịt, Mạnh Thiên Dương như thế nào vừa thấy mặt liền như thế thân mật mà ôm lấy y? … hơn nữa, y cư nhiên cũng không cảm thấy khó chịu, tựa hồ bị Mạnh Thiên Dương như vậy ôm, vốn là hết sức tự nhiên, như chuyện bình thường…
Sao có thể như thế? Tư Phi Tình khẽ nhếch miệng, nói không ra lời. Bộ dáng ngốc lăng này của y đều rơi vào trong mắt Mạnh Thiên Dương, nhưng tình trạng giống như kinh hỉ đến quên hết tất cả. Mạnh Thiên Dương khẽ nhíu mi, cười nói: “Nghĩ không ra ta sẽ đột nhiên đến thăm ngươi đi? ha ha, ngươi ngược lại khỏe, khỏi bệnh còn lưu lại chỗ này học kiếm, không để ý tới ta nữa sao?” Miệng hắn giống như đang trách cứ, trong mắt nhưng lại tràn đầy sự sủng nịch, thấy Tư Phi Tình vẫn là mở to hai mắt, ngốc đến đáng yêu, không khỏi cười ha ha, thanh âm theo gió nhẹ nhàng tan đi.
“Tư Phi Tình a…” Mạnh Thiên Dương vừa cười vừa than: “Ngươi là ở trên núi bị đông lạnh lâu lắm rồi sao? ngay cả nói cũng không nói được? ha ha, ngược lại ta không nhịn được đến thăm ngươi, nếu không, qua một thời gian, ngươi có thể hay không ngay cả ta cũng không nhận ra nữa? ha ha ha…” hắn tự tiếu phi tiếu mà phe phẩy đầu, thân thủ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tư Phi Tình, không còn vẻ tái nhợt không có chút huyết sắc như trước đây, lúc này Tư Phi Tình, sớm đã không còn bộ dáng ốm yếu trước kia nữa, thắt lưng giữa cánh tay mặc dù còn hơi gầy, nhưng là mềm mại dẻo dai… Hắn ôm lấy, vốn là khỏe mạnh, không cần lo lắng Tư Phi Tình sẽ đột nhiên biến mất nữa…
Khỏe mạnh, Tư Phi Tình có thể cùng hắn cùng nhau sống… Mạnh Thiên Dương cũng đè xuống không được tâm tình vẫn đang kích động từ lúc lên núi, ra vẻ thoải mái cười cúi đầu thấp xuống, hôn lên trán Tư Phi Tình, nỉ non : ” Phi Tình, Phi Tình… ngươi có nhớ ta không? … Phi Tình…”
—— ta rất nhớ ngươi! từ lúc ngươi rời khỏi Phong Nhã lâu, trái tim của ta phảng phất cũng đi theo ngươi rồi. Chính ta cũng không dám tin, ta đúng là như thế nhớ ngươi! Không biết ngươi ở Lăng Tiêu thành có thể sống tốt hay không? Không biết người lạnh lùng như băng kia có hay không khiến ngươi bị ức hiếp? không biết thân thể của ngươi có phải hay không đang dần dần chuyển biến tốt đẹp? …
Lúc ta nhận được tin ngươi nói bệnh đã trị tận gốc, ta quả thực vui mừng đến mức sắp điên, tất cả thuộc hạ đều nhìn ta giống như nhìn một người điên, nhưng ta cũng không quản, thật sự, đó là một khắc từ trước đến nay ta vui vẻ nhất. Mặc dù ngươi nói còn muốn lưu lại học kiếm, khiến ta có chút thất vọng, nhưng, không quan hệ, chỉ cần ngươi cao hứng, ta không thèm để ý, tạm thời biệt ly, Bởi vì chúng ta còn có thời gian cả đời để bên nhau.
“… Phi Tình, ta rất nhớ ngươi…” Mạnh Thiên Dương gắt gao ôm lấy người trong lòng mà hắn nhung nhớ bao ngày —— ta cũng muốn chờ ngươi học kiếm trở về, nhưng ta lại không tự kiềm chế được suy nghĩ của mình, ta nhẫn nại rât lâu rồi, vẫn là quyết định đến Thiên Sơn. Mặc dù Lăng Tiêu bất cận nhân tình(*) không cho ta đến thăm ngươi, nhưng hắn cũng không nói qua không cho ngươi xuống núi tới gặp ta a, hắc hắc. Bất quá bản thân ta có chút ngoài ý muốn, Hắn như thế nào trở nên hào phóng như thế, để ta vào Lăng Tiêu thành gặp ngươi?
(*) Bất cận nhân tình ( 不近人情): không hợp với đạo làm người, không hợp tình hợp lý
Đột nhiên một tia nghi ngờ nổi lên chợt hòa tan nỗi vui mừng khôn xiết, Mạnh Thiên Dương lúc này mới cảm thấy Tư Phi Tình thủy chung không nói một lời, hơi cảm thấy kinh ngạc nâng mặt y lên, cười nói: ” Phi Tình, ngươi như thế nào không nói lời nào?”
Muốn ta nói cái gì? Tư Phi Tình ý nghĩ đã bị một loạt hành động liên tiếp của Mạnh Thiên Dương quấy nhiễu thành một mảnh hỗn loạn, vô phương suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ có thể ngốc lăng nhìn Mạnh Thiên Dương khiến y khó mà lý giải, bỗng dưng, một cỗ cảm giác kỳ quái nói không nên lời từ đáy lòng tràn ra ——
Mạnh Thiên Dương! Ngươi thật sự chích là tỷ phu của ta sao? Tại sao ta cảm giác được ngươi giống như là đang cùng người ngươi thích nói chuyện? Là ta ảo giác sao?
Đôi con ngươi minh tịnh không chớp nhìn chằm chằm hắn —— dung nhan tuấn nhã, nụ cười tao nhã… dường như từ trước liền đã khắc ở trong đầu rồi. Đúng vậy, ngươi là tỷ phu của ta, lại thu lưu ta, ta đương nhiên sẽ có ấn tượng. Nhưng, ta luôn cảm thấy không chỉ như thế, không thể nói tại sao, nhưng ta chính là có loại cảm giác không cách nào hình dung được…
“… Phi Tình? …” Mi hơi nhăn lại, Mạnh Thiên Dương tiếu dung có chút lãnh đạm: “Ngươi làm sao vậy?”
Hai người mở to mắt nhìn nhau , Tư Phi Tình không ý thức được nâng tay, xoa hai mắt nam tử trước mặt—— trong ánh mắt chợt hiện lên thứ y quen thuộc nhưng rồi lại biểu đạt không rõ … Tựa hồ rất lâu trước đây, hắn cứ như vậy nhìn y…
Ánh nắng ấm áp… Mang theo hạ ý thấu hiểu lòng người … Y một thân thanh sam nằm trên nhuyễn tháp, Mạnh Thiên Dương mỉm cười hướng y đến gần, trong tay còn giống như ôm một thứ gì đó…
Là cái gì a? —— trong giây lát, một trận đau đớn kịch liệt đột nhiên không hề báo hiệu xuyên vào não, đầu giống như bị mấy trăm ngàn cây châm đâm vào, Tư Phi Tình hai tay ôm lấy đâu: ” Rất… Đau…”
—— Ta nghĩ không ra, nhớ không nổi…
” Phi Tình?!” Mạnh Thiên Dương giật mình nhìn vẻ mặt cố nén đau đớn của y, nghĩ muốn kéo tay y xuống, lại bị một tia ngân bạch lạnh như băng chợt lóe lên trong ống tay áo y, thu hút ánh mắt hắn ——? Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay dài nhỏ thanh tú bị mình chế trụ, đột nhiên lấy xuống ngón tay ngân bạch kia ra, Mạnh Thiên Dương cả người lập tức cứng đờ ——
Ngón tay thon dài chỉ có nửa đoạn! Mạnh Thiên Dương khóe miệng co quắp , toàn thân run rẩy, bỗng nhiên rống to một tiếng, chấn động núi non ——
Như thế nào sẽ biến thành như vậy? Đây là tay Tư Phi Tình a! Là bàn tay có thể phát ra thứ âm thanh của tự nhiên a! Ai có thể nhẫn tâm như thế cắt đứt tay ngươi? Ai tàn nhẫn như thế thương tổn ngươi? Là ai?!
“Là ai? ——” Mạnh Thiên Dương lại điên cuồng gào thét, làm băng vì thế nứt ra, tuyết vì thế mà vỡ vụn.
“Mạnh Thiên Dương? …” cơn đau đầu mới vừa giảm xuống, Tư Phi Tình lại kinh ngạc thấy Mạnh Thiên Dương tao nhã ân cần đột nhiên điên cuồng, không nhịn được kêu hắn một tiếng, lại bị hắn bỗng nhiên ôm chặt suýt nữa ngẹt thở.
Đem hết toàn lực ôm chặt Tư Phi Tình, Mạnh Thiên Dương cúi đầu hôn xuống cánh môi đạm sắc của y, trong lòng vô cùng hối hận—— Tại sao ta không sớm một chút tới nơi này? Tại sao ta không kiên trì cùng ngươi đi Lăng Tiêu thành? Nếu như ta ở bên cạnh ngươi, tuyệt sẽ không để ngươi chịu thương tổn này!
Lúc ngươi thống khổ tột cùng, ta liền thề, tuyệt sẽ không để cho người khác thương tổn tới ngươi! Nhưng bây giờ, ngươi nhưng lại ở Lăng Tiêu thành chặt đứt ngón tay, là ta muốn ngươi tới nơi này…
Lăng Tiêu! Lăng Tiêu! Uổng công ta Mạnh Thiên Dương còn tin ngươi là một nam tử không màng tới thế sự, mới yên tâm đem người ta quý trọng giao cho ngươi! Mà ngươi, cư nhiên làm hắn đứt tay!
Dung nhan tuấn nhã nổi đầy sát khí ——chỗ vết thương ở ngón tay Tư Phi Tình mặc dù sớm đã khép lại, nhưng vẫn từ miệng vết thương có thể nhìn ra người ra tay lực đạo sắc bén mau lẹ thế nào, thế gian hiếm thấy. Trong thành này, trừ Lăng Tiêu ra, còn ai có được thân thủ như thế? Thị tỳ kia kiếm pháp mặc dù cũng không tồi, nhưng sao dám ở trước mặt chủ nhân hành hung? Càng không cần nói người ngoài, ai dám cả gan đến Lăng Tiêu Thành gây chuyện?
Là Lăng Tiêu!!!
“Là Lăng Tiêu sao? Phi Tình, ta nhất định bắt hắn phải trả giá!” Buông đôi môi Tư Phi Tình bị hôn đến sưng đỏ ra, Mạnh Thiên Dương vuốt ve gương mặt y, ánh mắt tràn đầy yêu thương: ” Ta sẽ không để ngươi lưu lại đây chịu khổ nữa. Cũng nên theo ta xuống núi… về phần Lăng Tiêu, sau khi ta quay về Phong Nhã lâu, sẽ suy nghĩ một chút, như thế nào đáp tạ hắn mới tốt? hắc hắc “
Đầu đang bị hắn hôn đến bất tỉnh, nghe được tiếng cười cuối cùng của hắn lộ ra vô vàn tia tàn nhẫn, Tư Phi Tình từ sau khi Mạnh Thiên Dương lên núi thần trí liền một đường mơ hồ cuối cùng thoáng tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn Mạnh Thiên Dương —— hắn vừa mới nói cái gì? Muốn mình theo hắn xuống núi? …
” Đi!” Mạnh thiên Dương thói quen ôm lấy thắt lưng Tư Phi Tình, cất bước muốn đi.
A? Tư Phi Tình đang muốn thoát khỏi cánh tay hắn, tiếng nữ tử xinh đẹp quát lớn lọt vào tai: “Mạnh Thiên Dương! Lăng Tiêu thành này không phải chỗ ngươi có thể tùy ý như vậy —— “
Bóng người nhanh nhẹn đi tới, ở trước mặt Mạnh Thiên Dương dừng lại, nhưng là vẻ mặt giận dữ của Nguyệt nô, Phong Nhã lâu chủ đáng ghét này, quả thực không đem chủ nhân để vào mắt. Kiếm ra khỏi vỏ, căm tức nhìn Mạnh Thiên Dương.
“… Lăng Tiêu…” Tầm mắt lướt qua Nguyệt nô, Tư Phi Tình nhìn thấy Lăng Tiêu không biết khi nào đã đứng ở một bên, con ngươi băng lãnh dường như mang theo tia bi thương so với bất cứ lúc nào đều muốn sâu nặng hơn, đang yên lặng chăm chú nhìn y ——
Lăng Tiêu bi thương như thế khiến người ta đau lòng! Tư Phi Tình ngực khó chịu cơ hồ không cách nào hô hấp, thân ảnh thoáng một cái, đã thoát khỏ cánh tay Mạnh Thiên Dương, vọt đến bên người Lăng Tiêu.
“Tư Phi Tình?” kinh ngạc nhìn Tư Phi Tình nắm lấy tay Lăng Tiêu, Mạnh Thiên Dương lui từng bước, lớn tiếng nói: “Ngươi đây là đang làm cái gì vậy?” rồi chỉ về phía Lăng Tiêu: “Người này hại ngươi mất ngón tay, ngươi ngược lại muốn ở lại chỗ này học kiếm sao? Mau cùng ta quay về Phong Nhã lâu, ta tuyệt sẽ không để người khác lưu lại thương tổn trên người ngươi nữa. “
Lời chỉ trích sâu sắc khiến Lăng Tiêu chấn động, con ngươi băng lãnh đột nhiên nhiễm lên một tầng đau đớn, nhưng không nói gì.
“Lăng Tiêu sẽ không thương tổn ta ——” cảm thấy được Lăng Tiêu khẽ run, Tư Phi Tình càng dùng sức nắm chắc tay hắn: “Ta sẽ không theo ngươi trở về, ta muốn ở lại chỗ này.”
Nhìn thần sắc kiên định của Tư Phi Tình, Mạnh Thiên Dương vừa sợ vừa giận: ” Tại sao? Bệnh của ngươi sớm đã tốt rồi, tại sao không theo ta trở về? Ngươi không muốn cùng ta cùng một chỗ sao? Ngươi —— “
“Ta thích Lăng Tiêu, ta sẽ không rời khỏi hắn ——” Tư Phi Tình cắt ngang lời hắn, thấy Mạnh Thiên Dương đột nhiên há mồm cứng lưỡi, sắc mặt đột biến, y trong lòng đột nhiên cứng đờ, ngực như bị ai đó hung hăng đập một chùy, không khỏi ngừng lại.
Thích Lăng Tiêu! —— Hai tai Mạnh Thiên Dương bị những lời này làm cho bùng nổ không thôi, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Chăm chú nhìn bàn tay Tư Phi Tình cùng Lăng Tiêu vững vàng giao quện, kinh hãi đến mức không cách nào cử động —— Tư Phi Tình, ngươi nói cái gì?
Như thế nào có thể? Ngươi ban đầu không phải như vậy chán ghét hắn, bài xích hắn sao? Ngươi không phải không muốn đến Lăng Tiêu thành sao? Tại sao ngươi bây giờ cư nhiên nói cho ta biết, ngươi thích hắn?
Những ngày ngươi rời ta đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi có thể chặt đứt ngón tay? Tại sao ngươi có thể thích Lăng Tiêu? Tại sao ánh mắt ngươi nhìn hắn, lại tràn ngập tình ý mà ta chưa bao giờ thấy qua? …
Cặp mắt minh tịnh kia nguyên bản chăm chú nhìn mình giờ phút này nhưng lại rơi vào trên người Lăng Tiêu, còn mang theo vô hạn thâm tình… khuôn mặt tuấn nhã của Mạnh Thiên Dương một trận vặn vẹo —— Ta vẫn luôn chờ ngươi trở về, dạy ngươi như thế nào yêu ta. Nhưng hôm nay, ngươi đã hiểu được tình yêu rồi đi, trong mắt của ngươi rõ ràng đã lĩnh hội được ái dục tình ý, ngươi đã biết như thế nào yêu một người, đáng tiếc, người ngươi yêu lại không phải ta…
Người ngươi yêu cư nhiên không phải là ta… cho nên bệnh của ngươi đã trị tận gốc, nhưng vẫn không muốn quay về Phong Nhã lâu. Mà ta, vẫn còn ngây ngốc chờ ngươi… ha ha, nếu như hôm nay ta không tới tìm ngươi, ngươi, có phải hay không muốn để ta cứ thế chờ đợi? Tư Phi Tình…
Người ngươi yêu không phải ta!
Trái tim như bị kiếm đâm vào, Mạnh Thiên Dương lắc đầu, gian nan mà cười —— Tư Phi Tình, ngươi, thật đúng là vô tình!
Ở Tàng Hoa quán, ngươi còn từng chủ động ôm ta, hôn môi ta! ở trên xe ngựa, ngươi như lưu luyến không rời mà níu kéo tay áo ta! Chẳng lẽ ngươi đều quên hết rồi sao? Ngươi lại như cây ngay không sợ chết đứng mà nói với ta, ngươi thích Lăng Tiêu!
Ta đây, đến tột cùng xem là cái gì?
“… Tư Phi Tình! Ngươi coi Mạnh Thiên Dương ta là cái gì? …”
Khuôn mặt tuấn nhã, nhưng lại thống khổ, Tư Phi Tình tim cấp tốc đập loạn nhịp, rất khó chịu… trong nháy mắt, y lại xúc động nghĩ muốn tiến lên xà vào lòng Mạnh Thiên Dương, cuối cùng nhịn xuống, hít một ngụm khí thật sâu, bình phục bất an trong lòng, áy náy nói: “Ta biết trước kia là ngươi thu lưu ta, còn thỉnh Lăng Tiêu cứu ta, nhưng, ta thật sự rất thích Lăng Tiêu, ta muốn ở lại chỗ này. Ta, ta không thể cùng ngươi trở về…” ngực buồn bực phát hoảng, hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của Mạnh Thiên Dương, nhẹ giọng nói: “Ngươi hẳn xem như tỷ phu của ta đi, mặc dù tỷ tỷ của ta chưa gả cho ngươi liền đã qua đời… bất quá ta vẫn là rất cảm kích ngươi vì ta làm tất cả —— “
Mặt không hề co quắp, Mạnh Thiên Dương hoàn toàn trầm tĩnh, chăm chú nhìn Tư Phi Tình, chậm rãi, tựa hồ như nhìn thấy chuyện gì hoang đường, lại lớn tiếng cười —— Tư Phi Tình, ta vừa rồi còn tưởng rằng ngươi thật sự cái gì cũng quên hết rồi! nguyên lai ngươi còn nhớ rõ là ta thu lưu ngươi, là ta hao tổn tâm cơ tìm Lăng Tiêu cứu ngươi… ngươi cư nhiên còn nhớ rõ ta là tỷ phu của ngươi!
Nguyên lai ta ở trong lòng ngươi chỉ là tỷ phu của ngươi! Thật nực cười! Mối liên hệ duy nhất giữa ta và ngươi cư nhiên chỉ là một người ta trước giờ chưa từng thấy mặt, nữ nhân hài cốt đã lạnh! Tư Phi Tình, ngươi như thế nào có thể nói ra những lời hoang đường như thế? Ngươi như thế nào là môt người tuyệt tình như thế? Lại như thế dễ dàng gạt bỏ tất cả tình ý của ta đối với ngươi?
Ngươi, rất tàn nhẫn.
Chua xót khép mắt lại, rồi mở ra, đã không có bất cứ cảm giác gì. Mạnh Thiên Dương sải từng bước, thân hình đột nhiên vọt lên, một tiếng thét kinh hãi, Nguyệt nô ngăn ở trước mặt hắn bay thẳng ra ngoài, té xuống nền tuyết xa xa, lien tục thổ huyết. Trường kiếm lạch cạch rớt ở một bên.
“Bây giờ không ai vướng chân vướng tay nữa.” Mạnh Thiên Dương đối với mặt Lăng Tiêu, thâm trầm cười: “Mạnh mỗ muốn lĩnh giáo tuyệt thế thần kiếm của thành chủ, thỉnh —— “
“… Mạnh Thiên Dương? …” khuôn mặt tuấn nhã ôn hòa chợt băng lãnh, Tư Phi Tình tim mạnh mẽ đập một cái.
“Ngươi thích hắn, ta cũng đành chịu. Bất quá đoạn chỉ chi cừu, ta nhưng lại không thể không báo.” Mạnh Thiên Dương lạnh lùng nói, ánh mắt nhưng lại thủy chung nhìn tuyết y nam tử băng lãnh như băng lạnh lùng như kiếm, không hề nhìn Tư Phi Tình: “Ta đã thề qua, tuyệt sẽ không để người khác tổn thương tới ngươi… Người nào thương tổn ngươi, ta tự nhiên muốn hắn phải trả!”
—— Ngươi có thể không thấy tình ý của ta, thích người khác, nhưng ta, sẽ không quên hứa hẹn của mình, quên lời thề của mình.
Cho dù ngươi không hề thích ta! Cho dù ngươi có thể tha thứ cho hắn! cho dù ta biết rõ ta không phải đối thủ của Lăng Tiêu! Ta cũng tuyệt sẽ không bỏ qua người đã thương tổn ngươi!
Tay áo lay động, một đạo chưởng phong mạnh mẽ hướng ngực Lăng Tiêu đánh tới.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
263 chương
29 chương
131 chương
21 chương
189 chương