Ngày hôm sau, Lý Tử Du và Lý Tử Châu dưới ánh mắt hâm mộ của Lý Tử Lung mà đi đến cẩm y phường. Lý Tử Lung sau khi đập vỡ mấy tách trà thì bị Triệu di nương chạy đến mắng cho một trận. “Đã sớm khuyên con tạo quan hệ tốt với Tứ cô nương mà con lại không nghe, lại còn cùng Đại cô nương chèn ép Tứ cô nương, bây giờ con đã thấy kết quả chưa? Nhị cô nương ngay từ đầu đã làm thân với nó, hiện tại còn được tham gia cuộc săn bắn của hoàng gia, còn con thì đâu có được đưa theo cùng! Cơ hội tốt như vậy mà lại đánh mất! Con nhìn con xem, lớn lên cũng có thua kém gì Nhị cô nương đâu nhưng ánh mắt người ngoài nhìn vào thì con chẳng bằng một nửa của nó!” Lý Tử Lung nói: “Di nương nói dễ nghe thật đấy! Lúc trước là ai bảo ta làm thân với Đại tỷ vậy hả? Còn nói cái gì mà lão thái thái ngay cả hôn sự của Tứ tỷ cũng cho Đại tỷ, nhất định là bà ta thích Đại tỷ hơn Tứ tỷ, khuyên ta giữ mối quan hệ tốt với Đại tỷ. Bây giờ lại nói khác đi, đến mắng ta ánh mắt không tốt cơ đấy!” Triệu di nương ngượng ngùng, nói: “Được rồi, được rồi. Đều là lỗi của di nương, được chưa? Bây giờ phải nghĩ cách thôi. Ngày đi săn còn cách 10 ngày nữa, nói không chừng còn có cơ hội đó! Tứ cô nương cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia đâu, đúng không?” “Có thể làm gì được chứ? Trừ khi là Nhị tỷ không thể đi!” Đúng rồi! Nhị tỷ mà không đi được thì Tứ tỷ chỉ có thể mang mình theo! Tam tỷ là người không thích náo nhiệt, Lục muội sao dám tranh với mình được? Thất muội lại càng không thể! Vậy nên chỉ cần lúc đó Nhị tỷ không tới, như vậy có phải sẽ tốt không. …. Trên đường đi, Lý Tử Châu hào hứng kể tên các cửa hàng nổi danh trong kinh thành cho Lý Tử Du, cứ nói hoài không dứt nhưng mà cũng không đến nỗi đáng ghét. Nhị tỷ mặt mũi thon dài, có đôi mắt hạnh giống Nhị bá mẫu, thoạt nhìn rất có tinh thần, nhan sắc cũng thuộc tầm trung thượng. Nếu không kể đến lúc nàng ta tính kế nàng thì Lý Tử Du còn cảm thấy nàng ta rất đáng yêu. Không biết nàng ta coi trọng người nào nhỉ? Nếu có thể xuất hiện ở cuộc săn bắn của hoàng gia thì khẳng định thân phận không thấp rồi. “Đến rồi kìa! Ngay chỗ góc phía trước ấy! Người khác đều mở cửa hàng ở chỗ náo nhiệt mà Cẩm Y phường này lại khác biệt, mở ở nơi yên tĩnh này. Nhưng mà vì tay nghề rất tốt nên cửa hàng đều tranh không lại. Muội yên tâm, chúng ta cứ đến chào hỏi thì sẽ có người mời chúng ta đi vào.” Cẩm Y phường, tên vừa nghe là đã biết không làm quần áo bình dân. Khi Lý Tử Du đi vào cũng không thấy người nào khác bởi cửa hàng có những dãy ghế riêng biệt phân theo gian, đảm bảo từng khách nhân đến đây đều không bị quấy rầy. Lý Tử Du và Lý Tử Châu được đưa lên một gian ở lầu hai, sau đó liền có hai nữ tử mặc váy trắng điểm hoa xuân tiến vào hầu hạ. Lý Tử Du lúc nãy đã bảo Lý ma ma đi mua cho mọi người một ít điểm tâm. Hai nữ tử nãy khoảng chừng hai mươi tuổi hỏi Lý Tử Du và Lý Tử Châu thích gì, như là thích màu sắc thế nào rồi lại đưa ra một tập tranh cho các nàng chọn mẫu mình thích. Một trong hai người nói: “Nếu khách nhân cảm thấy xem tranh không có hiệu quả thì chúng tôi có hàng sẵn có thể mặc thử. Đương nhiên là số đo không chính xác được nhưng nếu khách nhân thích thì chúng tôi sẽ theo số đo của hai người mà may lại. Hai vị thấy thế nào?” Lý Tử Châu cũng hiểu xem tranh thế này căn bản không thấy rõ được nên nói: “Ta muốn thử, Tứ muội, muội thì sao?” “Nhị tỷ cứ thử đi, muội thì không cần. Muội chọn bộ này là được rồi!” Lý Tử Du tùy tay chỉ một bộ, nữ tử còn lại liền nói: “Ánh mắt khách nhân thật tốt. Mời khách nhân đi theo ta, ta sẽ đo cho người một chút.” Bạch Vi cũng muốn đi theo nhưng lại bị ngăn lại: “Đây là quy củ trong điếm của chúng tôi. Khách nhân cứ an tâm, chúng tôi đo ở lầu 3, tuyệt đối an toàn!” Lý Tử Du gật đầu với Bạch Vi rồi theo người kia lên lầu 3. Lầu 3 rất yên tĩnh. Người đó dẫn Lý Tử Du vào một căn phòng rồi tự mình đo cho nàng. “Xong rồi! Cô nương có thể yên tâm. Chờ ba ngày nữa sẽ có người đem trang phục đến quý phủ cho cô nương. Chỉ là cô nương thật sự chỉ cần một bộ thôi sao? Hay là làm thêm mấy bộ nữa? Trang phục ở Cẩm Y phường của chúng tôi đều rất tốt, cô nương mặc vào đảm bảo sẽ không hối hận!” Người này rất thạo việc buôn bán. Lý Tử Du mỉm cười nói: “Chỉ là trang phục dùng cưỡi ngựa thôi, cũng không thường xuyên mặc. Nhưng mà cô nương này, cô cố ý đưa ta lên lầu 3 này chắc cũng không phải đơn giản chỉ để đẩy mạnh tiêu thụ của các người đâu nhỉ?” Người nọ sửng sốt rồi sau đó lại nở nụ cười, nói: “Cô nương thật trí tuệ. Chỉ là không hiểu sao cô nương lại biết được?” “Lầu 3 này nếu thật sự là chỉ dùng để lấy số đo thì ta nghĩ lão bản của các cô chắc rất có tiền. Vừa rồi lúc ở lầu hai ta phát hiện ra ở phòng đó cũng có tất cả dụng cụ cần thiết, cô lại làm ra vẻ phải đi nơi khác đo mới được, cố tình đưa ta đến lầu 3. Không phải những người làm ăn các cô đều xem thời gian là tiền bạc sao? Nếu không phải có việc thì cô cũng không mất công đem ta tới lầu 3 làm gì. Mặt khác, có nơi nào lại chỉ cho chủ tử đi lên mà không cho dẫn theo nha hoàn? Về sau ít dùng cớ này thôi.” “Ha ha, cô nương nếu đã biết ta dụng tâm kín đáo sao còn dám theo ta lên? Không sợ ta gây bất lợi cho cô nương sao?” “Cô chẳng phải không gây bất lợi cho ta đó sao? Huống chi vừa rồi nha hoàn của ta đã biết ý tứ của ta, nếu ta ở trên này quá lâu mà không xuống thì cửa hàng của các ngươi, ta không dám cam đoan sẽ không có gì tổn thất đâu!” “Cô nương thật sự tin tưởng khả năng của nha hoàn đó sao? Nếu ta đem người của cô đi thì sao?” Người đó lại tiếp tục nói, nhưng biểu hiện trên mặt cũng không nghiêm túc đến thế. Lý Tử Du cười nói: “Vừa hay nhũ mẫu của ta còn ở bên ngoài, ta nghĩ khả năng bà ấy sẽ đi tìm viện binh là rất lớn.” “Chẳng trách cô nương lại cho vị ma ma kia đi mua điểm tâm. Chẳng lẽ cô nương thật sự biết trước rồi?” “Ta thấy thời gian cũng khá lâu rồi. Nếu cô còn không nói, ta đây đành phải đi thôi.” Lý Tử Du không muốn cùng nàng ta nói qua nói lại như thế nữa. Hơn nữa ánh mắt người này không giống như ánh mắt của kẻ sắp làm hại người khác. Vậy nên Lý Tử mới không sợ chút nào. “Nhanh như vậy mà đã vội vã muốn đi rồi à? Chẳng lẽ không muốn gặp lại bạn bè cũ sao?” Giọng nói rất quen thuộc nhưng Lý Tử Du nghe thấy lại không nhớ ra gì cả. Chẳng qua là khi nhìn thấy người này, Lý Tử Du có chút lo lắng. Đây là chuyện gì chứ? Lại bị người khác bắt buộc nàng gặp gỡ một nam nhân khác. Lần trước là Thái phu nhân, lần này thì xem ra chính nam nhân này an bài. Thật ra với chuyện nam nữ ở chung một phòng thì Lý Tử Du cũng không quan tâm nhiều. Sư phụ cũng đã nói, chẳng lẽ nam nhân vừa gặp nữ nhân đã là đồi phong bại tục? Nhưng mà sư phụ cũng nói, ở thời đại này đôi khi nàng phải chú ý, nếu không chịu thiệt cũng chính là nàng! Cảm giác bị tính kế thật không tốt! Lý Tử Du nhìn người này liền biết là ai! Mình còn là “ân nhân cứu mạng” của tên này đấy! Chỉ là Lý Tử Du cũng sẽ không thừa nhận. Dẫu sao thì người đó cũng không thấy dáng vẻ thật sự của nàng. Chỉ là, thật sự như vậy sao? Xem biểu hiện của người này thì hắn đã biết hết rồi, nếu không cũng không sắp xếp cuộc hẹn ngày hôm nay. Nữ tử kia đã lặng lẽ ra khỏi phòng mà không gây chút tiếng động nào cả, chỉ còn lại hai người. Lý Tử Du đang muốn giả như không biết người này nhưng người ta lại nói trước: “Có phải nàng muốn nói “ngươi là ai? Ta chưa từng gặp ngươi.” Phải không?” Nàng thật sự nghĩ rằng sẽ nói như vậy. Người nọ vừa cười thì nàng đã cảm thấy trời đất như biến đổi, quả nhiên là mỹ nhân! Xin tha thứ cho Lý Tử Du dùng từ “mỹ nhân” để miêu tả một người nam nhân, nếu không nàng thật sự không thể nghĩ ra từ nào khác nữa. “Nếu biết thế sao còn không đi?” Lý Tử Du nói: “Chúng ta xem như chưa từng quen biết, không phải rất tốt sao?” “Sao có thể thế được? Nàng là ân nhân cứu mạng của ta mà. Ta nếu không biết tri ân báo đáp thì thật có lỗi với cha mẹ, huynh đệ ta đó.” Người đó nói. Đầu năm nay thật là chuộng kiểu vội vàng báo ân. Lý Tử Du biết hắn cố ý nói như vậy, nàng nói: “Nếu biết ta là ân nhân cứu mạng của ngươi thì ta sẽ để ngươi có cơ hội báo đáp ta. Đó là về sau chỉ cần ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta, xem như không quen biết, vậy thôi!” Người này lại dám nói chuyện trước kia, tốt lắm! “Chỉ sợ không được thôi. Rõ ràng là người quen lại tỏ ra không biết gì mà ta lại là người thành thật, không thể giả vờ được đâu!” Lý Tử Du khó thở, nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?” Có nhầm không vậy? Ta mới là người cứu mạng ngươi sao bây giờ lại ngược lại là ngươi áp chế ta? Gặp được người này cứ luôn không có chuyện gì tốt, xem ra Cẩm Y phường này là người này mở. Lý Tử Du vốn làm gì cũng bình tĩnh nhưng khi gặp hắn liền chẳng bình tĩnh nổi! “Ta chỉ muốn báo ân thôi. Vốn là trước kia ta đã đem bạc đến chỗ ân nhân như giấy vay nợ viết chỉ là không nghĩ ân nhân rất rộng rãi, ngay cả bạc cũng không cần. Vậy nên ta phải dùng biện pháp khác để báo ân thôi.” Người này lòng dạ thật hẹp hòi! Không phải ta chỉ đùa giỡn ngươi một chút thôi sao? Vậy mà cũng để bụng! Ta là vì tốt cho ngươi, xem như không có chuyện gì chẳng phải tốt à? Ta thì không muốn nhớ lại sự kiện kia còn ngươi lại cắn mãi không buông! Căn bản là cố ý!