Phu Quân, Xin Chào!
Chương 50
“Vương thúc, trẫm viết xong rồi!” Tiểu hoàng đế buông bút lông xuống rồi cung kính nói với Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương buông cuốn sổ con trong tay rồi cầm bản viết chữ của tiểu hoàng đế lên, nhìn kỹ trong chốc lát rồi nói: “Lực bút vẫn không đủ.
Được rồi. Hôm nay dừng ở đây đi.”
Nhìn thấy tiểu hoàng đế có vẻ do dự, Nhiếp Chính vương hỏi tiếp: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Có việc thì phải nói ra. Con là hoàng đế, sau này lúc tự mình chấp chính, con cũng nhát gan như thế này sao?” Nhiếp Chính vương nhíu mày.
Tiểu hoàng đế Tư Đồ Hoằng nói: “Tháng sau đi săn, trẫm muốn tự mình đi!”
“Sao?” Nhiếp chính vương nhìn thoáng qua tiểu hoàng đế rồi nói: “Khả năng kỵ xạ của con đã tốt rồi sao? Hoàng đế đích thân tham gia nhưng nếu không có thu hoạch gì thì mất mặt sẽ là cả Đại Chu đấy!”
Tiểu hoàng đế mặt đỏ bừng, vội nói: “Vương thúc, trẫm có thể làm được!”
“Tốt lắm. Vậy đến lúc đó con cứ đi đi. Nhưng mà không thể xảy ra sự cố gì đâu!”
“Đạ ta Vương thúc.” Tiểu hoàng đế vui vẻ nói tiếp: “Vương thúc, con muốn mang theo một vài người khác đi nữa!”
“Con là hoàng đế, muốn mang ai thì cứ mang đi!”
Nhiếp chính vương Ninh vương là em trai nhỏ nhất của tiên đế, hiện đang cầm quyền lớn của Đại Chu. Có rất nhiều người đoán rằng vị vương gia này muốn tự mình làm hoàng đế nhưng vẫn phải giống như Chu Công Đán* phò tá hoàng đế. Đoán là đoán vậy nhưng trước mắt hoàng đế không thể tự mình chấp chính, Nhiếp chính vương cũng đã làm tốt phần việc của mình. Nhưng nay Vương thái hậu, Trần Thái hậu và Nhiếp chính vương hình thành nên thế lực ba bên khiến mọi người lo lắng, sau này không phải gió đông át gió tây thì cũng là gió tây áp đảo gió đông.
….
“Vương gia, hôm nay ngài đã đồng ý cho tiểu hoàng đế đi săn sao?” Trương tiên sinh, mưu sĩ của Ninh vương vừa thấy Ninh vương đã vội hỏi.
“Sao? Tin tức của ngươi cũng thật linh thông. Vương Nghĩa, ngươi tự vả miệng mười cái đi!” Vương Nghĩa là thái giám theo hầu của Nhiếp chính vương, việc này chính Vương Nghĩa sau khi trở về đã nói với Trương tiên sinh.
Trương tiên sinh nói: “Vương gia, Vương Nghĩa cũng chỉ do Trương mỗ bắt buộc thôi. Mong ngài đừng trách phạt hắn.”
“Tiên sinh, ý của ngươi bổn vương rất minh bạch. Chỉ có điều bổn vương đều tự có chủ trương, ngươi không cần nói thêm gì nữa! Bổn vương chỉ muốn làm một Nhiếp chính vương thôi!” Ninh vương nói rõ lại một lần nữa.
“Nhưng mà, vương gia, tiểu hoàng đế kia có năng lực gì chứ? Ta cũng chỉ suy nghĩ vì Đại Chu thôi! Vương gia sao lại không vì Đại Chu mà đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia?”
“Câm miệng!” Nhiếp chính vương lạnh lùng nhìn Trương tiên sinh, nói: “Tiên sinh sinh bệnh nên đã miên man suy nghĩ quá nhiều rồi, mời tiên sinh trở về tịnh dưỡng cho tốt đi! Nơi này của bổn vương tạm thời không cần tiên sinh giúp! Người đâu, đưa tiên sinh trở về!”
Trương tiên sinh chỉ có thể thở dài, như vậy cũng đã tốt rồi, ông đã nói ra những lời đại nghịch bất đạo nhưng vẫn không mất mạng. Dù thế nào ông cũng sẽ nói những lời đó. Vương gia cũng là con rồng cháu phượng, vậy thì vì sao không thể ngồi lên ngai vàng chứ? Chỉ trách Vương gia lúc đó không nhẫn tâm đem một ly rượu độc để trực tiếp độc chết hoàng đế! Nếu làm vậy thì chỉ còn lại vương gia có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Vậy mà vương gia lại không làm, lại chấp nhận đứng sau làm một Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương, nghe qua thì thật tốt nhưng chờ cho hoàng đế lớn lên rồi thì có bao nhiêu Nhiếp chính vương có kết cục tốt đâu? Vương gia sao lại không suy nghĩ cho bản thân mình một chút? Hiện giờ hoàng đế đã biết từ từ nắm quyền, vốn dĩ hoàng đế chưa trưởng thành nên những dịp thiên tử đi săn đều do Nhiếp chính vương thay thế, vậy mà bây giờ hoàng đế lại mở miệng muốn đi, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh hoàng đế đã bắt đầu không cam lòng! Trương tiên sinh vì thế mới không kiêng kị gì nói ra những lời đó nhưng vương gia lại chẳng cảm kích chút nào!
“Nghe được chuyện gì?” Nhiếp chính vương như đang nói chuyện với khoảng không trước mặt.
“Trần thái hậu triệu kiến cháu gái bên ngoại, hoàng thượng cũng ở bên cạnh.
Sau đó hoàng thượng đến hỏi sư phó dạy kỵ xạ có thể đi săn hay không.”
“Ngươi là nói đến vị Lý Tứ cô nương của phủ Trấn Viễn Hầu kia?” Nhiếp Chính vương hỏi.
“Vâng. Trần thái hậu muốn vị Lý Tứ cô nương đó cùng nhau đi săn mà Lý Tứ cô nương lại muốn mang theo một vị tỷ muội cùng đi, hoàng thượng cũng đã đồng ý.”
“Ngươi lui xuống đi.” Nhiếp chính vương nói.
Y nhìn ngoài cửa sổ thật lâu. Vương Nghĩa tự phạt xong rồi lẳng lặng đứng bên cạnh.
“Vương Nghĩa, ngươi biết sai chưa?”
“Nô tài biết sai, nô tài đáng chết!” Chủ tử của hắn chỉ có một người là vương gia nhưng hắn không nên tự cho là đúng mà lo lắng thay cho vương gia rồi tiết lộ cho Trương tiên sinh biết.
Nhiếp chính vương nhìn Vương Nghĩa, người từ nhỏ cùng lớn lên với mình rồi nói: “Nếu trên đời này nói ta dễ dàng tín nhiệm ai nhất thì người đó phải là ngươi. Vương Nghĩa, trước kia chúng ta cùng nhau chịu khổ, ta đều nhớ rõ. Sau này ngươi đừng để ta thất vọng!” Y xưng
“ta” chứ không phải “bổn vương”.
Vương Nghĩa vội quỳ xuống, nói: “Vương gia, là nô tài bị mỡ heo lấn đầu, nô tài không bao giờ làm thế nữa!”
Hắn chỉ là một phế nhân, nếu không phải nhờ vương gia thì hắn ngay cả chó cũng không bằng. Cuộc sống trước kia của vương gia gian nan đến thế mà cũng không khiến bản thân mình bị ủy khuất, huống chi là bây giờ. Hôm nay hắn thật sự không nên làm vậy.
“Được rồi, ngươi đứng lên đi.”
Vương Nghĩa này một lòng trung thành với y, y hiểu được nhưng nếu không nói rõ thì hắn lại vì lo lắng cho y mà làm ra việc ngu ngốc. “Cứ tin tưởng vương gia nhà ngươi đi, năng lực tự bảo vệ mình thì ta vẫn có.”
…..
“Tứ muội, chuyện đó có thành công không?” Nhị cô nương Lý Tử Châu hỏi.
“Nhị tỷ không tin ta? Thành công rồi. Ngày mười tháng sau sẽ cùng đi săn nhưng mà chúng ta đều không có trang phục, tư trang để cưỡi ngựa, cần phải chuẩn bị trước.”
“Cái này có là gì đâu!” Lý Tử Châu nghe thấy tin tốt thì thật vui vẻ mà nói: “Người ở phòng may mặc của chúng ta có tay nghề rất tốt! Nhưng mà cũng không được! Người ở chỗ chúng ta không quen làm mấy thứ đó. Ta nghe nói ở kinh thành mới mở một cẩm y phường, trang phục làm ở đó được rất nhiều người yêu thích. Hay là chúng ta nói với tổ mẫu rồi chọn một ngày đến đó xem thử?”
Lý Tử Du gật đầu, nói: “Chỉ sợ tổ mẫu không đáp ứng thôi!” Không đáp ứng mới là lạ! Chuyện náo nhiệt như thế Thái phu nhân nhất định ước gì tất cả các cô nương trong nhà đều được đi. Chỉ là Lý Tử Du không muốn đến cầu Thái phu nhân nên mới nói như vậy.
Lý Tử Châu nói: “Có ta ở đây, cam đoan nhất định sẽ được!”
Cũng không biết Nhị bá mẫu nói thế nào với Thái phu nhân mà bà ta chẳng những đồng ý còn bỏ tiền ra để làm cho tỷ muội hai người trang phục tốt nhất. Có người đưa tiền, Lý Tử Du sẽ không cự tuyệt.
Lúc không còn ai khác, chỉ có Lý Tử Du nói với Lý ma ma và Bạch Vi: “Khó có cơ hội được đi ra ngoài, đến lúc đó Lý ma ma tìm cách đến ngõ nhỏ kia tìm cả nhà Mãn Thương rồi xem tình cảnh thế nào.”
Đến bây giờ Lý Tử Du vẫn không thu được tiền lời từ hồi môn của mẫu thân. Lẽ ra mọi người hẳn đã biết nàng trở về nhưng lại không hề có động tĩnh gì, nhất định là có vấn đề!
“Nô tỳ đã biết!” Lý ma ma nói tiếp: “Cô nương, người muốn xem cửa hàng hồi môn của phu nhân sao?”
“Đúng vậy, cũng đến lúc rồi! Chúng ta không thể bị dắt mũi mà không nói một câu được.” Kỳ thật Lý Tử Du biết được chuyện này và phủ Trấn Viễn hầu khẳng định không thể thoát khỏi liên can nhưng bọn họ không tự giác thì nàng cũng không thể bỏ qua! Muốn lợi dụng nàng còn muốn giữ đồ cưới của mẹ nàng nữa, chuyện tốt như thế làm sao nàng có thể để bọn họ được như ý?
“Nhưng nếu làm thế thì chẳng phải người và Thái phu nhân sẽ phải xé rách mặt sao? Hôn sự của người còn chưa được định đâu!” Lý ma ma lo lắng.
Bạch Vi nói: “Ma ma, nhân thiện nhân khi, người tốt vẫn luôn bị khi dễ, người trong phủ này có ai thật tâm đối xử tốt với cô nương đâu? Nếu cô nương không vì chính mình thì bọn họ sẽ nghĩ cô nương dễ bị bắt nạt. Hơn nữa ma ma cảm thấy là Thái phu nhân thật sự suy nghĩ vì hôn sự của cô nương sao? Ta mới đến không lâu nhưng cũng nhìn ra được nếu như cô nương có đồ cưới của phu nhân thì có thể thoát ly quan hệ với phủ này, về sau sẽ sống thật tốt.”
Lý ma ma trong lòng thở dài, cảm thấy cô nương và Bạch Vi đều suy nghĩ quá đơn giản. Nếu không có núi dựa thì ở kinh thành này sẽ phải bị bắt nạt thôi. Cầm được đồ cưới thì có ích gì? Thôi quên đi, cứ tìm được Mãn Thương rồi nói sau.
(* Chu Công Đán: Chu
Công (chữ Hán: 周公), tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 – 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
14 chương
7 chương
112 chương
54 chương