Phu Quân Chết Trận Trở Lại
Chương 9
//
<img alt="" data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21284/2020-03-kicking-icon-17.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://static.8cache.com/chapter-image/21284/2020-03-kicking-icon-17.png" data-pagespeed-url-hash=2910405286 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Edit + Beta: Cù lão bản
Hoắc Nghiêm Đông mới trở về không bao lâu. Sau khi về y vốn suy nghĩ xem rốt cuộc có nên gọi cửa hay không, dù sao trời cũng đã tối muộn. Nghe động tĩnh dường như người bên trong đều đang ngủ, nếu y đi vào khó tránh khỏi đánh thức người nhà, nương y nhất định sẽ kích động cả đêm không ngủ được. Vì thế y liền đứng chệch một bên nhà do do dự dự một lát. Thật sự chỉ một lát thôi, ai biết đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.
Người đầu tiên đi ra từ sau cửa là một nữ nhân. Đêm nay trăng khá sáng, y có thể nhìn ra đối phương là nữ nhân. Y nhìn vóc dáng của đối phương, còn đang suy đoán chắc đây không phải là vị thê tử mà mẫu thân cưới cho y đâu, kết quả thì sao, má nó chứ, từ đằng sau lại có thêm một người đi ra, lại còn là nam! Tóc cột thành đuôi ngựa cao cao ở sau gáy, ngay cả thân hình cũng là nam nhân luôn a!
Trời tối thui còn có đàn ông ra vào? Hoắc Nghiêm Đông không ngoài ý muốn mà nghĩ tới mấy chuyện kỳ kỳ quái quái. Ba năm qua y chưa từng về nhà, nếu như nói thê tử cho y đội nón xanh cũng không phải không thể, chớ nói chi đôi mắt của nương y còn không được tốt lắm. Năm ấy y rời nhà mắt mẫu thân đã bị mờ nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chăm sóc bản thân. Bây giờ ba năm qua đi, cũng không biết mẫu thân thế nào.
Lúc này y nghe thấy âm thanh mơ hồ của nương y từ trong nhà truyền tới, có vẻ mơ mơ màng màng: “Thải Y muội tử, muội tỉnh dậy sao?”
Người gọi là “Thải Y” nói: “Đúng vậy tỷ tỷ, xin lỗi đã đánh thức tỷ.”
Nương y nói: “Có cái gì mà xin lỗi, mau ngủ đi. Tiểu Âm đang ngủ hả?”
“Thải Y” nói: “Đang ngủ.”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Tưởng tức phụ nhi lại không phải tức phụ nhi. Có vẻ như người tên “Tiểu Âm” kia mới là vợ y thì phải? Hoắc Nghiêm Đông biết mình và Lương Nhiễu Âm có hứa hôn, nhưng y không cho rằng Lương Nhiễu Âm sẽ gả tới.
Năm đó nương y có đến Lương gia, nhưng đối phương không có lên tiếng đáp ứng, y có thể nhìn ra Lương gia không muốn y làm con rể. Sau đó y bị tuyển làm binh vội vàng theo đội ngũ đi chinh phạt, cho nên việc này bị gác lại. Y còn tưởng rằng việc hôn nhân cũng theo đó mà thất bại, không nghĩ tới một năm sau mẫu thân sai người truyền tin, nói đã cưới thê tử cho y. Chẳng biết vì sao trong thư không có đề cập đến thê tử của y là cô nương nhà ai, thành ra y còn tưởng rằng tức phụ nhi không phải Lương Nhiễu Âm. (Editor: đố mọi người vì sao không đề cập đến, Hoắc lão thái thái làm thế là có lý do đấy)
Lần này Hoắc Nghiêm Đông càng nghĩ càng không rõ. Mà nếu mẫu thân cảm thấy không có việc gì, y quyết định đi xem xem người kia rốt cuộc là ai. Trời đã tối mà hắn dám ra khỏi cửa, lại còn là đi lên trên trấn chứ không phải nơi nào gần đây. Hừ, mấy người này đừng mong kết phường bắt nạt mẫu thân y bị mù mắt!
Vì vậy Hoắc Nghiêm Đông nhanh chóng ẩn vào màn đêm.
Lương Hiểu Tài đi rất nhanh. Hắn đến đây đã được nửa tháng, mỗi ngày đều dùng các loại phương thức kỳ quái để rèn luyện, mỗi ngày đều làm việc nhà nông, cho nên thân thể càng ngày càng tốt, hỉ là đêm nay không biết làm sao luôn cảm giác có người theo dõi hắn.
Hắn đột nhiên dừng bước, quay lại liếc mắt một cái, chỉ có tiếng gió vù vù. Dù là vậy hắn vẫn giữ tâm đề phòng, đồng thời chân bước cũng mau hơn.
Nếu không phải sợ bát bỏng gạo rơi vỡ hắn đã sớm bỏ chạy rồi, cơ mà như vậy cũng không có gì. Người qua lại trong rừng buổi tối không phải không có (nghe ghê ghê -.-!), hắn chỉ cần nhanh chóng đi về phía mục tiêu là được.
Năng lực nhìn đêm của Hoắc Nghiêm Đông mạnh hơn người khác, lăn lộn trên chiến trường mấy năm tố chất thân thể tự nhiên cũng không kém. Hơn nữa y phát hiện người trước mặt còn rất cảnh giác nên y thả chậm tốc độ. Hiện tại có thể xác định mục đích của người này chính là đi lên trên trấn, vậy thì chờ đến trên trấn lại theo dõi tiếp vẫn được, bởi vì y nhớ quần áo người này mặc chính là quần áo của y.
Ngược lại Lương Hiểu Tài muốn đổi bộ đồ mới đây, nhưng lúc này quần áo mới còn đang nằm trong tay lão đầu nên đành phải mặc xiêm y cũ thêm một hôm nữa. Đợi khi tới chỗ hắn sẽ thay thành quần áo mới, thế là được!
Tốc độ của hai người cũng không chậm, một hồi sau liền đến trấn trên. Hoắc Nghiêm Đông nhìn thấy người hắn muốn theo đuôi đi về hướng Trấn Tây cũng không gấp. Sau khi vào trấn thì cứ cách một đoạn lại có đèn lồng, cho nên nhìn càng rõ. Y không muốn để cho đối phương phát hiện, đương nhiên không thể hấp tấp.
Lương Hiểu Tài hoàn toàn không biết “phu quân” của hắn đang lặng lẽ theo hắn hơn hai mươi dặm. Sau khi hắn đến Liễu Xuân Uyển chuyện đầu tiên làm là đi tìm lão đầu, lão đầu đưa cho hắn một bộ áo vải thô màu tím.
Y phục này chỉ có một lớp, bất quá một trăm văn hiển nhiên không thể tìm được áo bông đàng hoàng. Lương Hiểu Tài nói cám tạ, rồi khoác áo đơn bên ngoài bộ xiêm y cũ, coi như đang mặc đồng phục công sở. Sau đó hắn đến chỗ cũ, lớn tiếng hét: “Bán bỏng gạo ngọt đâyyy! Bỏng gạo ngọt thơm ngon giòn xốp đâyyy!”
Vừa lên tiếng chính là giọng nam.
Hoắc Nghiêm Đông trốn một chỗ cách đó một đoạn an toàn, tỉ mỉ quan sát, phát hiện việc làm ăn của người này không tệ. Sinh ý của mấy người bán kẹo hồ lô bánh tô hạt dưa bên cạnh đều không tốt như người này. Hắn vừa tới, bên kia liền vắng vẻ không ít.
Thỉnh thoảng Lương Hiểu Tài hét lên một hai câu. Trên cơ bản người đến mua bỏng của hắn đều là khách nhân bên trong Liễu Xuân Uyển. Theo lí đồ hắn bán rất mắc, người bình thường quả thật ăn không nổi. Ai ngờ chỉ qua một lát từ thành đông có một người đàn ông cực kỳ cao lớn mặc áo vải màu đen đi tới. Nam nhân kia ít lắm cũng cỡ một mét tám bảy, thân hình thẳng tắp, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, đứng ở nơi ấy như một cây lao, tự thân mang theo một luồng anh khí.
Lần đầu tiên sau khi xuyên qua Lương Hiểu Tài cảm thấy bị người khác áp bách, theo bản năng ngừng hò hét, cười nói: “Khách quan, mua một khối không? Vừa ngọt vùa xốp, rất ngon.”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Bán thế nào?”
Y vừa mở miệng trong nháy mắt Lương Hiểu Tài ganh tỵ a. Âm thanh thật trầm, thật sắc bén! Không giống hắn, nói chuyện luôn mang theo cảm giác ngả ngớn không đứng đắn. Hắn chỉ vào bỏng gạo ngọt trong bát: “Một khối như vầy mười lăm văn.”
Lúc trước Hoắc Nghiêm Đông không nhìn kỹ gương mặt Lương Hiểu Tài, cho nên lúc này nhìn thấy hắn híp mắt, thoạt nhìn như có chút tàn tật, liền cảm thấy đây không thể nào là người cho y đội nón xanh. Lương Nhiễu Âm kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể coi trọng thể loại này.
Chẳng lẽ đây là nhân tình của người tên “Thải Y” kia?!
Ý nghĩ này chợt lóe lên, Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy cũng không phải không thể. Sau đó hắn nói: “Lấy một khối.”
Lương Hiểu Tài xiên cho y một khối, thu mười lăm đồng tiền. Hắn thấy người này cầm bỏng gạo ngọt rời đi, theo bản năng liếc nhìn bóng lưng người ta. Ở cửa Liễu Xuân Uyển hiếm thấy ai có vóc người cường tráng bước chân vững vàng như thế.
Người kia đi cũng không xa, trốn bên cạnh cây liễu ở cửa sau một hộ nhân gia. Y ăn bỏng gạo ngọt trong tay, cảm thấy vật này bán đắt như vậy cũng không phải không có đạo lý. Quả thực rất ngon! Xưa nay y không thích ăn ngọt, nhưng bỏng gạo này không ngấy như mấy món điểm tâm khác, hơn nữa vị ngọt còn được trung hòa với hương vị của bỏng gạo, thật vừa vặn.
Ai kia nào biết được, Lương Hiểu Tài vì tiếc tiền mua đường mới thả đường ít lại (=))))))))). Đương nhiên cũng bởi đường nhiều hơn bỏng gạo sẽ cứng, để nguội ăn không ngon. Ngược lại vì để bán thật đắt hắn rất dụng tâm. Chỉ là vật này bán bảy tám ngày là được, qua một quãng thời gian cảm giác mới lạ không còn nữa có thể không dễ bán như vậy. Hơn nữa vật này rất dễ làm, người có tâm tìm đầu bếp ăn thử sẽ biết làm như thế nào. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, thử nhiều cũng có thể làm ra được.
Hắn cảm thấy vẫn nên bán chim sẻ nướng mới tốt. Thơm như vậy, ở trước cửa Liễu Xuân Uyển bán làm đồ nhắm rượu đảm bảo đông khách, nhưng đặt bếp ở đâu chính là vấn đề. Xem ra hắn phải tìm lão đầu một chút rồi, đương nhiên hắn còn phải mua cái bếp.
Lương Hiểu Tài vừa nghĩ tới chim sẻ nướng bản thân liền chảy nước miếng. Mấy ngày không ăn, hắn rất thèm a.
Ngày hôm nay vẫn là hai bát bỏng gạo ngọt lớn, thế nhưng hết chậm hơn hôm qua một chút. Lương Hiểu Tài bán xong liền đi tìm lão đầu tán gẫu một chút, liên quan tới vấn đề đặt bếp ở đâu và một vài chuyện khác, thời điểm bắt đầu về nhà đã qua giờ Tý.
Hoắc Nghiêm Đông một mực chờ đợi, y muốn nhìn một chút người nọ sẽ quay về nhà hay sẽ thế nào, vì thế tránh trong tối đuổi theo Lương Hiểu Tài. Cả hai đều đi về phía thôn, cho nên y đổi qua đường khác.
Đường y đi không giống đường Lương Hiểu Tài đi, địa hình tương đối không tốt. Nhưng vùng này y rất thông thạo, hơn nữa chân dài, cho nên về nhà trước Lương Hiểu Tài một bước. Y ở trong bóng tối chờ, muốn nhìn một chút xem tên tiểu tử này có quay trở lại nhà y không.
Lương Hiểu Tài đi đường không quá nhanh, bởi vì lúc đi luôn cảm giác có người theo dõi làm cho hắn có chút lưu ý, do đó hắn cố ý thả chậm, muốn nhìn một chút có phải có người đánh chủ ý lên hắn hay không. Hai ngày nay hắn kiếm tiền thật dễ dàng, thật ra là có mấy người khẳng định hắn rất dễ dàng, tỷ như Vương Cửu Đản. Ánh mắt tiểu tử kia nhìn hắn như muốn phun lửa, nếu như nói là người này kéo phường chặn đường hắn cũng không phải không thể.
Nhưng thẳng một đường về đến nhà Lương Hiểu Tài đều không có cảm giác bị nhìn chằm chằm kia nữa. Hắn bắt đầu hoài nghi có phải là do bản thân suy nghĩ nhiều hay không. Lúc này khoảng chừng đã đến giờ Dần. Lương Hiểu Tài quan sát một chút, đúng là không có ai, liền tìm chỗ nhẹ nhàng đặt bát xuống, mở cửa vào phòng.
Âm thanh của Lý Thuận Liên vang lên: “Thải Y muội tử, là muội dậy hả?”
Lương Hiểu Tài đè lên cổ họng, nhẹ nhàng ôn nhu mà nói: “Nương, là con, Tiểu Âm. Con mới ra ngoài một chút.”
Lý Thuận Liên nói: “Tiểu Âm a, hiện tại giờ gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Vừa qua giờ Dần không bao lâu, còn sớm lắm, nương ngủ tiếp một lát đi. Sáng sớm con nhóm lửa xong sẽ kêu nương dậy.”
Lý Thuận Liên “Ai” một tiếng: “Vậy con cũng ngủ đi.”
Lương Hiểu Tài “Dạ” một tiếng, sau đó trong phòng không có động tĩnh nữa.
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Giờ khắc này không biết nên làm ra loại biểu tình nào để diễn tả nội tâm khiếp sợ của y a! Nếu như y không đoán sai, người vừa mới trả lời nương y, đồng thời tự xưng là “Tiểu Âm” chính là người bán bỏng gạo ngọt. Nhưng không phải hắn là nam tử sao?! Đương nhiên cũng có thể có người khác ở trong phòng trả lời, thế nhưng người kia không đi ra ngoài, trong phòng tối lửa tắt đèn làm sao biết được vừa qua khỏi giờ Dần?
Hoắc Nghiêm Đông càng nghĩ càng cảm thấy việc này quái quái. Giữa lập tức đi vào hỏi rõ và tiếp tục quan sát thêm một chút, y lựa chọn cái sau, bởi vì bây giờ có thấy thế nào cũng là nương y bị gạt. Nhưng lúc này không thể kích thích nương, hơn nữa vạn nhất là có hiểu lầm gì đó thì sao?
Vì vậy Hoắc Nghiêm Đông quyết định đợi tiếp, dù sao cách hừng đông cũng không còn bao lâu. Y nhịn được mấy năm, thêm chốc lát cũng chẳng kém. Hơn nữa y nhất định phải hỏi rõ ràng vì sao những người này lại lừa nương y. Y muốn xem xem, thê tử của y rốt cuộc là yêu ma quỷ quái phương nào.
Thời điểm trời sắp sáng Hoắc Nghiêm Đông ra sau đống củi trốn. Củi được xếp chồng lên nhau thành một đống cao, bình thường đã chẳng có ai nhìn về hướng đó, chớ nói chi y đã che đậy cẩn thận. Lúc Quan Thải Y đi ra tự nhiên không thấy Hoắc Nghiêm Đông, mà Hoắc Nghiêm Đông cũng không lên tiếng.
Y lặng lẽ ẩn thân, sau đó không bao lâu liền nhìn thấy một người khác ra ngoài một mình. Người kia áo váy màu xanh nhạt, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, vóc dáng cũng tốt hơn. Dáng dấp tất nhiên không cần nói, da trắng như ngọc, mày rậm mắt to, môi đỏ như son. Rõ ràng là nữ tử, chẳng biết vì sao nụ cười tựa hồ mang theo khí chất cà lơ phất phơ.
“Nương, hôm nay khí trời không tệ a.”
Hoắc Nghiêm Đông nhìn thấy người này nói xong liền quay vào nhà, không bao lâu dìu nương y đi ra. Y nhìn thấy mắt của nương thế mà không còn nhìn rõ đường nữa, hai mắt đột nhiên đỏ lên, lại nghe được người dìu nương y lên tiếng.
“Con định tranh thủ tu sửa hàng rào trong sáng hôm nay, sau đó dẫn ngài đi dạo xung quanh.”
“Được.” Lý Thuận Liên cười nói, “Nhớ đừng để bản thân mệt mỏi.”
“Vâng, nương yên tâm.” Người dìu Lý Thuận Liên tất nhiên là Lương Hiểu Tài. Hắn dẫn Lý Thuận Liên đi vài vòng ở trong sân, “Bây giờ trời có chút lạnh, chúng ta vào nhà lau mặt chải đầu trước đi. Chờ mặt trời lên cao chút con sẽ dìu nương ra ngồi.”
“Được, tất cả đều nghe theo con.” Lý Thuận Liên vừa cười vừa vỗ vỗ tay Lương Hiểu Tài. Nụ cười kia mang theo sự vui mừng tản ra từ trong nội tâm.
Hoắc Nghiêm Đông nhìn thấy nương y trở vào trong nhà, kích động đến mức thiếu chút nữa chạy ra gọi bà. Nhưng y không có. Y yên lặng rời khỏi đống củi, đi lên trên trấn mua quà cho nương, sau đó y đi loanh quanh rồi đến Trấn Tây.
Sắc trời tối lại, y thật tò mò người kia có quay trở lại bán bỏng gạo ngọt không đây.
Đương nhiên là hắn có quay trở lại nữa a. Lương Hiểu Tài không chỉ quay lại, còn cầm theo hai bát bỏng gạo ngọt.
“Ồ, đại ca, lại tới nữa?” Lương Hiểu Tài nhìn thấy nam nhân cao lớn lại tới mua bỏng gạo ngọt trước mặt, cười nói, “Ta đã bảo là ăn ngon đúng không?”
“Ừm.”
Hoắc Nghiêm Đông đáp lại một câu, thừa dịp người đối diện dùng que gỗ xiên bỏng gạo quan sát hắn thật tỉ mỉ. Y phát hiện đối phương không có hầu kết, hay là nói hầu kết không hiện rõ, quả nhiên giống hệt như “Tiểu Âm” y đã nhìn thấy.
“Đây, cầm cẩn thận.”
Lương Hiểu Tài đưa cho y một khối bỏng gạo ngọt. Hoắc Nghiêm Đông đưa đủ tiền, lần thứ hai cầm bỏng gạo ngọt rời đi, chỉ là lần này y không cố ý trốn nữa. Y tìm một chỗ ngồi xuống ăn, rồi quay về nhà trước. Khoảng chừng một canh giờ rưỡi sau “Tiểu Âm” mặc nam trang quả nhiên trở lại. Hắn không mù, cũng không đen!
Hoắc Nghiêm Đông cười lạnh một tiếng đi ra khỏi đống củi, trong nháy mắt bịt kín miệng Lương Hiểu Tài đang thả mấy cái bát!
Lương Hiểu Tài cũng không phải là người ăn chay. Hắn gập tay lại, dùng sức thúc khuỷu tay ra sau, khiến cho Hoắc Nghiêm Đông bị đau thả tay ra. Hắn thuận theo lực đạo Hoắc Nghiêm Đông đẩy hắn ra để lùi về phía sau mấy bước, vừa vặn đứng cạnh đống rơm. Hắn tùy tiện rút cọng rơm bẻ một đoạn bỏ vào trong miệng nhai, quan sát Hoắc Nghiêm Đông từ trên xuống dưới chốc lát, rồi nhẹ nhàng “Phi!” một tiếng phun cọng rơm ra, đưa ngón tay về phía Hoắc Nghiêm Đông ngoắc ngoắc. (ngoắc chồng gì như ngoắc cún dzậy -.-)
Hoắc Nghiêm Đông bước lên hai bước, tưởng Lương Hiểu Tài muốn gì đó với y, nào ngờ tiểu tử này lại tung một quyền, tốc độ cực nhanh!
Hoắc Nghiêm Đông miễn cưỡng né tránh, theo bản năng lui về phía sau, nỗ lực dẫn Lương Hiểu Tài ra ngoài cửa. Lương Hiểu Tài cũng không muốn để Lý Thuận Liên và Quan Thải Y thức giấc, liền đi theo y ra sân. Hai người cấp tốc đánh thành một đoàn. Hoắc Nghiêm Đông cao to uy mãnh, chiêu nào chiêu nấy mạnh mẽ vô cùng. Lương Hiểu Tài tuy nhỏ hơn y nhưng động tác lại cực kỳ nhạy bén, trơn trượt như con cá chạch, bắt mãi không được.
Hai người dường như mới thương lượng xong, đều tránh đi khuôn mặt của đối phương, chỗ khác lại ra tay không nhẹ. Bên này Hoắc Nghiêm Đông mới vừa đè hai tay Lương Hiểu Tài, bên kia Lương Hiểu Tài lại uốn gối dùng sức nâng đầu gối lên! Hoắc Nghiêm Đông sợ hãi nhanh chóng thu tay lại che lấy đũng quần (che chân giữa, hí hí), ai biết Lương Hiểu Tài không định đá chỗ kia. Hắn chỉ tung hư chiêu, thừa dịp Hoắc Nghiêm Đông thu tay trong nháy mắt đổi thành đá, trực tiếp đạp Hoắc Nghiêm Đông ngã phịch xuống đất.
Hoắc Nghiêm Đông dựa thế túm lấy mắt cổ chân Lương Hiểu Tài, mạnh mẽ kéo hắn ngã xuống theo, rồi lật người áp người ta dưới thân. (mới gặp mà hăng dữ!)
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lương Hiểu Tài dùng hết sức lực nhưng không thoát ra được. Luận khí lực hắn không thể so sánh với Hoắc Nghiêm Đông. Hai cánh tay của hắn bị ép chặt chẽ, muốn nâng cũng không nâng nổi. Vì thế hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hoắc Nghiêm Đông thấy đôi môi của người dưới thân cách mình càng ngày càng gần, sửng sốt một chút liền mạnh tay xô người ta ra.
Lương Hiểu Tài “A” một tiếng ngồi xuống, hoàn toàn không có cảm xúc như vừa mới đánh nhau kịch liệt. Hắn đầy hứng thú hỏi: “Thế ngươi là người nào?”
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
3 chương
165 chương
99 chương
6 chương
15 chương
20 chương
17 chương
1 chương